Ngoài miệng nó nói là mình sẽ thử yếu đuối nhưng thực tế là nó không làm được, bởi vì nó sợ ... nó sợ khi nó yếu đuối rồi nó sẽ lại bị tổn thương, lúc đấy nhất định nó sẽ rất đau ... không .. phải nói là cực kì đau. Thở dài thườn thượt, nó nằm ra bàn ủ rũ làm tụi Ken khó hiểu tính lại hỏi nhưng lại thôi đành quay người xuống canteen ăn trước có gì lúc về mua đồ ăn cho nó sau. Trời hôm nay không nắng chỉ có những đám mây đang trôi đi theo cơn gió, trôi về một nơi xa xăm không ai thấy. Nhẹ nhàng đứng dậy nó bước đi ra khỏi lớp, miệng nó lẩm bẩm đọc một bài thơ không tên.

'' Rảo bước trên hành lang dài hun hút

Lặng lẽ nhìn bầu trời phía xa xôi

Sao hôm nay nhìn trời cô đơn thế

Hay tại lòng nặng trĩu những suy tư. ''

( Sáng tác: Tác giả ta đây. )

Dừng lại nhìn vào bên trong phòng nhạc nó thấy chiếc dương cầm nằm trơ trọi phía góc phòng, không nhịn được liền đẩy cửa bước vào bên trong. Nó bước chậm rãi tới phía chiếc dương cầm đã phủ một tầng bụi mỏng, rút chiếc khăn tay của mình ra nó lau đi lớp bụi dính trên đó miệng liên tục lẩm bẩm nói '' Xin lỗi ''. Nhạc cụ là người bạn không thể thiếu của nhạc công và mẹ nó cũng từng là nhạc công nên nó không đành lòng nhìn chiếc dương cầm này bị vứt một xó không ai quan tâm được ( e hèm t/g bật mí nè nó tuy không có biểu diễn hay thi thố gì nhưng nó cũng là một nhạc công cừ khôi đấy '' con nhà tông không giống lông cũng phải giống cánh '' mà ). Sau một hồi hì hục lau chùi chiếc dương cầm đã được trả lại vẻ vốn có của nó, lau đi giọt mồ hôi lăn dài trên má nó nở nụ cười thỏa mãn với tác phẩm của mình. Lướt nhẹ tay lên những phím đàn, đã lâu lắm rồi nó không còn đụng đến dương cầm nữa nó thử nghĩ '' Không biết mình còn chơi được không nhỉ ? '' và rồi lại bật cười với cái suy nghĩ đó nhưng thôi đằng nào mà chả ở đây rồi đàn thử lại một bản xem sao.

Chỉnh cho chiếc ghế ngồi vừa tầm xong nó ngồi xuống, những ngón tay của nó bắt đầu nhảy múa trên những phím đàn. Tiếng đàn như tiếng thì thầm ... dịu dàng ... nhẹ nhàng mà nặng thương đau ... bản Ballade No. 1 in G Minor, Op . 23 của Sô Panh thoảng ra thật muộn sầu hệt như nỗi lòng của nó vậy. Nó chìm đắm vào dòng nhạc của mình không hề quan tâm xung quanh phòng nhạc giờ đã có bao nhiêu con người, bao nhiêu tâm hồn đang cảm nhận bản nhạc cùng nó và trong đó ... có anh. Tiếng đàn đang nói hết nỗi lòng của nó lên, từng phím đàn, từng nốt nhạc đang giúp nó nói cho mọi người biết nỗi lòng của nó thê lương tới mức nào.

Bản nhạc kết thúc cũng là lúc tràng pháo tay giòn dã của mọi người trao nó cất lên khiến nó giật mình thức tỉnh khỏi dòng cảm xúc. Nhìn ngoài cửa phòng lúc này đông không tả nổi khiến nó cảm thấy hơi ngượng, nhẹ nói hai từ '' Cám ơn '' với mọi người xong nó vội vã ba chân bốn cẳng chạy mất. Lần đầu tiên nó thấy nhiều người nghe nó đàn đến thế khiến nó thấy không quen chút nào.

Đằng sau anh lẳng lặng nhìn thân hình nhỏ bé của nó chạy đi vì ngượng bất chợt phì cười làm cho học sinh gần đó ngạc nhiên đến nỗi đứa nào đứa nấy mắt cứ mở to hết cỡ luôn. Thấy có vẻ mình hơi lố quá anh liền quay lưng bước đi luôn không dám ngoảnh đầu lại. Thấy hai người là tâm điểm chú ý đi mất rồi nên cả đám liền tản ra mỗi người một việc nhưng chắc chắn một điều rằng họ sẽ không quên được giai điệu bản nhạc ngày hôm nay đâu.

______________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

xả xì troét tí nha mọi người

Đến thầy cũng phải điên

Thầy giáo : Em hãy cho biết Mặt Trăng xa hơn hay Mặt Trời xa hơn?

Trò : Mặt trời xa hơn ạ .

Thầy : Vì sao ?

Trò : Vì sao của Khởi My ạ

Thầy : ko, tại sao ?

Trò : Tại sao của Ưng Hoàng Phúc ạ !

Thầy : Ko , ý thầy là Why đó .!

Trò : Why ? À ! Why của DBSK .

Thầy : Trời ơi ,tôi phải làm thế nào ?

Trò : Dạ , phải làm thế nào của Wanbi ạ

Thầy : Trời ơi !!!

Trò : Trời ơi của Lê Cát Trọng lý ạ ..

Thầy : Tôi đau tim quá >.