Đi mua
đồ chỉ là cái cớ thôi. Nhưng đến lúc phải thực hành cái cớ ấy thì Tô Tiếu thấy
cô cũng cần mua chút đồ. Đồ giảm giá hôm nay là băng vệ sinh, nhưng vì bây giờ
đã tối muộn, băng vệ sinh bị tranh mua gần hết, vì hàng tạp hóa này lúc nào
cũng đông khách, nên mấy thứ còn lại cũng bị đảo cho loạn xạ cả lên, thậm chí
còn có cái sát bên cạnh mấy bình đựng đồ ăn vặt trên tủ kính.
Đậu
phộng rang giòn, bánh tai mèo và cơm cháy cay.
Tô Tiếu
đang đinh dùng tay phải lấy túi ni lon trên tường bên cạnh mấy cái bình, còn
tay trái cầm cái muôi để trên bình thủy tinh, nhưng khi động tác của cô vừa làm
được nửa, một giọng nói ở sau lưng vang lên.
“Đồ bán
giảm giá chất lượng có thể không tốt?” Âm
lượng rất nhỏ, nhưng có vẻ âu lo lắm. “Hơn nữa mấy cái phồng phồng còn thừa này
ở trong hình như có không khí, không vệ sinh.”
Tô Tiếu
quay đầu, phát hiện ra Phát Thanh Viên đang nhíu mày đánh giá đồ giảm giá trên
tủ kính, tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Tô Tiếu, cậu hơi nghoảnh đầu đi, vẻ
mặt có chút ngượng nghịu.
“Tôi
rất thích ăn bánh tai mèo ở đây.” Tô Tiếu nhếch môi cười môt cái, dùng môi múc
một ít vào túi rồi buộc lại, đưa cho bác gái giúp cân bên cạnh, sau đó cô lại
lấy thêm một túi nữa. Đợi hai túi cân xong tính giá, cô đi thẳng ra quầy thu
ngân trả tiền.
Phát
Thanh Viên không giành trả, việc này cũng làm cô thoải mái hơn, bởi rất tự
nhiên.
“Cậu
tới mua gì vậy?”
“À!”
Phát Thanh Viên đứng trước giá hàng nhìn một lượt, rồi tùy ý rút ra một gói mì
ăn liền, “Mua giúp người ta.”
Hai
người ra khỏi cửa hàng tạp hóa.
Ở sau
cửa hàng có một con đường nhỏ có thể đi thông tới kí túc nữ của năm ba, Tô Tiếu
xuống hết bậc thang theo thói quen rẽ trái vào con đường nhỏ ấy, đợi đi được
vái bước mới nhớ, bên cạnh mình còn có một người, một người con trai.
Vốn
cũng không có gì, nhưng bây giờ là 10 giờ đêm, trên đường hầu như không có ai.
Lại bởi
vì đường nhỏ, nên trên đường hầu như không có đèn đường sáng rực nào cả.
Dưới
ánh đèn mờ mờ, bóng của hai người thật dài thật dài, rõ ràng là cách nhau không
gần, nhưng cái bóng lại ngẫu nhiên hòa vào nhau, giống như hai con người đang
ôm nhau vậy. Đường không dài, Tô Tiếu lại cảm thấy như đã đi rất lâu, khung
cảnh xung quanh thật im lặng, im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân của
họ, im lặng đến mức, cô có thể nghe được tiếng tim đập của cô và cậu ta.
Tô Tiếu
bỗng cảm thấy rất căng thẳng, thứ cảm giác này lúc trước chừng xuất hiện một
lần. Chính là khoảnh khắc lúc cô ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng trên bục giảng
ấy, rồi trái tim bỗng nhiên bị thắt chặt. Mà cảm giác lúc này, so với lần đó
còn mạnh hơn. Tô Tiếu khẽ khàng hé môi, từ sâu trong đáy lòng thở ra một hơi,
mới thả lỏng được một chút.
Cô thấy
mình cần phải thay đổi cái bầu không khí này, thế là Tô Tiếu lấy tay cầm lấy một
túi bánh tai mèo, sau đó nhanh chóng cởi nút buộc ở ngoài ra, nhón lấy một cái
bánh tai mèo bỏ vào miệng,có lẽ là do khẩn trương quá, nên cô cắn rất mạnh.
Ngay
lập tức sự im lặng bị đánh vỡ, trong không trung van lên từng tiếng từng tiếng
giòn tan.
Ra khỏi
con đường nhỏ âm u, kí túc đã hiện ra trước mắt họ. Nói cũng kỳ lạ, nhưng Tô
Tiếu thấy mình thở dài nhẹ nhõm.
Chẳng
qua là giây tiếp theo, cô lại giật giật khóe miệng. Vì đó là mặt sau của
kí túc xá, cho nên lúc này ở đó đang trình diễn một màn ly biệt.
Tuy
không phải là sinh ly tử biệt, nhưng vì là thanh xuân niên thiếu mà kích tình
vô hạn. Một nam một nữ đang đứng trong góc tối ôm hôn nhau, mà đó lại là góc
đường họ phải đi qua.
Tô Tiếu
không dừng lại, nhưng Phát Thanh Viên bên cạnh lại dừng.
Cậu ta
quay đầu sang kinh ngạc nhìn cô.
Bọn họ
không đứng dưới ánh sáng đèn đường, cho nên lúc này tầm nhìn không rõ ràng lắm,
chẳng là Tô Tiếu vô thức cảm giác được tình hình không đúng lắm, cậu ta dừng
lại, là tại vì sao?
Lẽ nào
là không muốn quấy rầu đôi tình lữ kia?
Thế
nhưng thứ khó chia lìa nhất ấy là một đôi tình nhân đang yêu nhau, cô nữ sinh
kia có lẽ đã được nam sinh đưa về tới đây nửa giờ trước rồi, nhưng vì triền
miên trước khi tạm biệt, nên vẫn chưa đi vào kí túc, bọn họ chắc có lẽ sẽ kiên
trì tới lúc cô quản lý ra khóa cổng.
Giờ đã
là 10 giờ rưỡi, thời gian khóa cổng là 11 giờ 30.
“Tô
Tiếu!”
“Hửm?”
Lúc
này, Tô Tiếu vẫn đang chăm chú gặm bánh tai mèo, vì Phát Thanh Viên đột ngột mở
lời, vì trong lòng cô bỗng căng thẳng một cách kỳ lạ, nên cô bị sặc, tiếng ho
khan dữ dội bỗng nhiên vang lên, cắt ngang đôi tình nhân đang ôm ấp nhau. Sau
đó bọn họ tách ra, nữ sinh quay đầu vội vã chạy vào kí túc xá, mà nam sinh thì
quay sang hướng khác rời đi.
Tô Tiếu
vẫn ho khan, lúc trước cô lên lớp từng bị sặc nước miếng, ho khan tới mấy phút
đồng hồ, chứng tỏ là trong khung cô là
một cô gái rất ngược ngạo, dù cho trước mặt người khác lễ phép điềm đạm như một
bông sen ướt sương sớm, dù cho không đặc biệt nỗ lực vẫn hàng năm lấy được học
bổng.
Một bàn
tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.
Cô có
thể cảm giác được động tác ấy thật nhẹ nhàng, mà vẫn càm thấy được đôi bàn tay
ấy rất mạnh mẽ, không nhanh không chậm, từng cái từng cái vỗ lưng cô, sự hồi
hộp trong lòng lại lần nữa khuếch đại, khiến cô ho khan như không cách nào
ngừng lại được.
“Nghe
nói lúc ho khan dữ dội có thể kéo tai một cái.”
Nghe
vậy, thân mình đang cong gập lại của Tô Tiếu cứng đờ, cô lấy hai tay che tai,
nhưng vì mỗi tay đang xách một túi bánh tai mèo, nên giờ trông như mỗi bên tai
treo một cái túi nilon vậy, nhìn cực kỳ buồn cười.
Phát
Thanh Viên cười một cái.
Tuy ánh
sáng vẫn ảm đạm như trước, nhưng Tô Tiếu có thể nhìn trong ánh sáng mờ mờ ấy,
nụ cười bên khóe miệng của cậu ta, chứa đầy sự cưng chiều.
“Không
ho nữa?”
“Không
ho nữa!” Tô Tiếu vuốt ngực một cái, “Đúng rồi, cậu vừa gọi tôi định nói gì
vậy?”
Trần Vi
cứ mãi nói họ có gian tình, không đúng, là nói có lẽ Phát Thanh Viên có ý với
cô, Tô Tiếu tuy hơi chậm chạp, nhưng cũng không phải là người quá mức trì độn,
lẽ nào cậu ta có ý với mình thật? Vậy giờ, có
thể là thổ lộ hay không?
Lương
phong hữu tấn, thu nguyệt vô biên. Phía sau kí túc xá, dưới bóng cây đại
thụ, không nhìn rõ nét mặt của đối phương, không nhìn
thấy vệt ửng hồng trên má, cơ hội thế này, nên dùng để thổ lộ mới phải.
Nếu như
cậu ta thổ lộ thật, vậy mình nên đáp lại thế nào? Giứa lúc đõ, Tô Tiếu đã nghĩ
ra rất nhiều, thẳng đến lúc trong cái túi cô cầm trước mặt xuất hiện một bàn
tay xương khớp rõ ràng.
“Nhìn
cậu dọc đường ăn đến vui vẻ như thế, tôi cũng muốn thử một cái.”
Bàn tay
ấy nhón lấy một cái bánh tai mèo, sau đó tiếng nhai giòn rụm vang lên.
Sự khẩn
trương dày vò Tô Tiếu hồi lây bỗng hóa thành mây khói, cô cảm thấy mặt mình bây
giờ y như tranh hoạt họa của Nhật Bản vậy, rõ rành rành sổ xuống mấy vạch đen.
Tô Tiếu
đưa một túi bánh tai mèo cho Phát Thanh Viên, “Kỳ thật là mua cho cậu đấy, ăn
thử xem, cũng được lắm. Cảm ơn cậu mời bọn tôi ăn đồ nướng, tới phòng rồi, tôi
lên đây.”
Tô Tiếu
híp mắt cười một cái, rồi cất bước tới cổng kí túc.
Lúc cô
về tới phòng, Trần Vi đã ở, còn đăng nhập vào game rồi.
“Ô,
nhiệt tình với game của bà tăng lên rồi hả!” Tô Tiếu ngạc nhiên nói, “Còn Gấu bự?”
Trần Vi
quay đầu nguýt một cái, “Bà còn không biết ngượng mà nói! Coi như nể tình chị em, lần này không so đo với bà,
phải rồi, một trai một gái đi mua đồ với Tần Trạc Quân, hai người có xát ra hỏa
hoa gì không>”
Tô
Tiếu trả lại cho bạn một cái nguýt dài, “Hỏa hoa cái khỉ
gì, đi chơi game của bà đi.”
Ai ngờ
Trần Vi lại thở dài, “Hắn lại không lên, không có hứng.”
“Bà bảo
ai cơ?” Lúc này đã rất muộn rồi, vào game cũng không chơi được bao nhiêu, cho
nên Tô Tiếu về rồi cũng không mở máy, mà vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt,
nghe Trần Vi thở dài thì thuận miệng hỏi.
“Chả ai
cả!”
Mấy
phút sau, Trần Vi cũng xuất hiện trong phòng vệ sinh.
“Đời
thật là chán ngán!” Cô nàng mồm đầy bọt ngâm nga.
“Vậy
chúng ta xem lại bộ phim về cuộc thi thiết kế sáng nghiệp ấy nha!” Tô Tiếu tiếp
lời.
Cô đã
xem bộ phim ấy rất nhiều lần, lúc trước là xem Cố Mặc, lần này, có lẽ là phải
xem thử nhân vật luôn bị bỏ qua ấy mới được.
Ở phút
thứ 13 của phim, nhân vật mà Gấu bự nói xuất hiện, cắt đầu húi cua, mang kính
vành đen, một tay nắm chuột, một tay cầm bánh mì gặm.
Cái tất
bị ném trên tường trông như một đống phân, bàn tay cầm bánh mỳ ấy lạnh lùng cầm
đôi tất kia lên, tiện tay ném xuống đất.
Cũng
chính bàn tay ấy, vừa nãy còn thò vào túi bánh tai mèo của cô.
Thế
giới này thực là đổ nát. . .
“Quả
thật không nhận ra. Nhưng mà biết rồi xem kỹ, cũng có thể nhìn ra được.” Trần
Vi bình luận.
“Diễn
viên đóng cô hướng dẫn cũng rất xinh này.”
“Ừ.”
“M, tên
này trốn sau cửa nhìn trộm thần thái thật chuyên nghiệp.”
Thẳng
đến cuối, nhân vật trong phim cũng không thổ lộ với cô hướng dẫn mình thầm mến.
Cậu ta chỉ âm thầm nhìn cô ấy, âm thầm xấu hổ, âm thầm đỏ mặt, âm thầm tiếp
nhận lời khen tặng của cô hướng dẫn, âm thầm lật xem tấm ảnh được chụp trộm.
“Sao
cậu ta không thổ lộ nhỉ?”
“Nói
thừa, bộ phim này đâu có nói về chuyện thầm mến, mà là nói về thiết kế sáng
nghiệp, sau cùng lấy được giải nhất chẳng phải đã là cái kết hoàn hảo à. Với
lại, cô hướng dẫn trong phim này còn có vị hôn phu mà.” Trần Vi bĩu môi, “Còn
có bà sao không thổ lộ với Cố Mặc hả?”
Tô
Tiếu: “. . .”