Tô Tiếu
cầm hai hộp sô cô la đi lên phòng.
“Gấu bự
tặng sô cô la cho bà này!” Tô Tiếu đặt hộp sô cô la hình tim lên bàn Trần Vi,
sau đó giơ hộp hình vuông trong tay lên, “Phí chạy công!”
“Ô,
cũng biết điều gớm!” Trần Vi cười nói.
“Bà
nghĩ sao?” Tô Tiếu cảm thấy Gấu bự nhìn qua rất thật thà phúc hậu, nhưng cũng
thấy Trần Vi không thích loại hình này, cho nên cũng chỉ tùy tiện hỏi một câu.
“Có thể
nghĩ gì chứ!” Trần Vi cầm hộp sô cô la đi tới tủ quần áo bên kia phòng, hai người
họ ở phòng bốn, nên ngăn tủ trống rất nhiều, Trần Vi kéo ngăn tủ ở dưới cùng
ra, trong đó tấp một đống đồ chơi bằng bông, sô cô la cùng đủ hộp quà các dạng.
Những
thứ đó là thành quả thắng lợi hơn hai năm của cô nàng, cũng là tới từ các con
đường phi chính thống, bởi nếu đưa trực tiếp thì đến 90% Trần Vi sẽ không nhận,
cho nên rất nhiều đều là ban cùng phòng, cùng lớp được người ta nhờ đưa, còn có
lúc cửa phòng mở, một mình Tô Tiếu trong phòng đọc sách hoặc chơi trò chơi, sau
đó không lâu liền phát hiện trên bàn của Trần Vi đã mọc thêm một thứ đồ gì đấy.
. .
Cô nàng
này quả thật diễm quang bức người. . .
Tô
Tiếu: “Làm bạn thân của bà áp lực thật là lớn!”
Tay
Trần Vi hơi khựng lại , sau đó cô nàng bỗng nhào vào Tô Tiếu, lấy ưu thế thân
cao ôm chầm lấy cô, “Tôi yêu bà nhất ấy.”
Tô Tiếu
khẽ đẩy cô nàng, “Đừng, người khác còn tưởng bà là đồng tính luyến ái!”
Trần Vi
hừ một tiếng, cực quyến rũ hất tóc dài, sau đó cố tình lắc mông đi tới trước
ngăn tủ, rồi không chút hình tượng ngồi xổm xuống lục lọi, cuối cùng lấy ra một
cái hộp phủ đầy bụi trong góc!
“Kỳ
thật mấy cái này là của bà phài không! Bà cả mở cũng không mở!”
Thấy
Trần Vi đào ra cái hộp đó, Tô Tiếu hơi thất thần. “Có lẽ là thế, tôi không nhớ
nữa!”
Lúc cô
năm nhất cũng từng nhận được chút quà, đương nhiên cũng là người khác chuyển
cho, chỉ là cô không hồi ứng gì, cô thậm chí cũng không mở ra, cho nên về sau
cũng dần ít đi, cô cũng thành người không ai thăm hỏi.
Cô và
Trần Vi khác nhau, Trần Vi thường tham gia các hoạt động của trường, bản thân
lại là nguyên lão của đội cổ động, thường xuất hiện trong tầm mắt mọi người, mà
cô lại chỉ bôn ba trên con đường đơn điệu là thư viện, phòng tự học, căn tin,
lớp học và phòng ngủ, ngày dài, người khác đã có đôi có cặp, cô vẫn chỉ có một
mình.
Trong
khuôn viên trường đại học này, cô chỉ động tâm một lần.
Mà lần
tâm động đó, có thể nói là thiên thời địa lợi chiếm chủ đạo, một ngày hè
mơ màng, vần thơ róc rách như nước suối chảy, dưới ánh mặt trời, cậu con trai
với khuôn mặt mơ hồ, cậu con trai như thiên thần.
Tô Tiếu
trở về trước máy tính, vừa theo Trần Vi nói chuyện một lát, bây giờ đã 10 giờ
20, trong trò chơi chỉ mình cô đơn côi đứng ở cửa chiến trường, đồng đội đã sớm
mất tăm mất tích.
Gần đây
vì bận bịu nên cô cũng không đi quản lãnh địa thế lực, nghĩ tới đó Tô Tiếu bèn
chạy tới truyền tống thạch tới bản đồ bang, ruộng rau không biết là ai trồng,
đã sớm thành thục, hơn nữa sản lượng còn giảm tới cái nỗi khiến người ta lộn cả
ruột, đại khái là nhiều ngày rồi không thu hoạch.
Tô Tiếu
lẳng lặng thu hoạch toàn bộ rau củ.
【Thế lực
nguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Rau củ chín tôi thu rồi, bây giờ đất
trống, mau mau đến trồng.
【Quân
chủ 】 Loạn Đánh Tỳ Bà: Mấy người hồi xưa trồng rau toàn bị
giết nên rời thế lực rồi, bây giờ mấy người chúng ta ai trồng à.
Tô Tiếu
có chút thổn thức. Cô nhớ lại, trước đây thích trồng trọt đều là người chơi
sinh hoạt hoặc vừa mới mãn cấp trang bị còn kém, từ khi bị Bích Hải Triều Thanh
Các truy sát, những người nọ hầu hết đều rút khỏi thế lực, Tô Tiếu khó nén uất
ức, hồi đó cô mỗi ngày giúp họ thu hoạch, mỗi ngày nhắc nhở họ trồng rau, mang
bọn họ đi phụ bản, chỉ còn thiếu nước cúc cung tận tụy, dù chết không từ.
Mà bọn
họ rời đi, lại không có ai nói với cô một tiếng.
【Thế lực 】 Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng: Ta tới trồng, ta
tới trồng, không có cống hiến thế lực khổ không nói nổi.
Lát
sau, Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng xuất hiện trong ruộng rau, việc đầu
tiên của hắn ta không phải trồng rau, mà là xin Tô Tiếu luận bàn.
Tô Tiếu
thấy ám ảnh tâm lý của mình với thích khách quá lớn, cần phải khắc phục, nên cô
chọn chấp nhận.
Vẫn như
cũ, đầu tiên cô bị thích khách cho ngủ, đợi đến lúc động đậy được, cô lập tức
cho Thanh Thiên một chiêu Thất Tâm tùy ý khóa vài kỹ năng, sau đó thêm máu cho
mình, đột nhiên cảm thấy độ chênh lệch giữa thích khách cũng rất lớn, đấu với
Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng cô có thể đánh trả, còn đấu với Bất Niệm Tình Thâm cô chỉ có
nước chờ chết.
Tô Tiếu
càng đánh càng hăng.
Thanh
Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng hạ xuống một liên chiêu, Hứa Ngải Dĩ Thâm chưa
chết, miễn cưỡng kéo dây máu của mình trở lại. Cho nên thích khách chỉ đành ẩn
thân lần nữa chờ cơ hội, đợi hắn xuất hiện lại thì Tô Tiếu nắm cơ hội cho hắn
Phóng Huyết, Phóng Huyết là kỹ năng liên tục rớt máu, có hiệu quả ngáng trở
thích khách ẩn thân, thích khách ít lam, Tô Tiếu không đánh chết được hắn, đến
cuối lại một mạch hao cạn hết lam của hắn.
Thích
khách không có lam, liền trở thành cá nằm trên thớt mà thôi.
Tô Tiếu
điều khiển Hứa Ngải Dĩ Thâm đuổi theo Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng khắp
ruộng rau.
Đương
nhiên, thầy thuốc căn bản không đuổi kịp thích khách, đến cuối, Thanh Thiên hồi
lại chút lam, lại lần nữa biến mất trước mặt cô.
【Thế lực 】 Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng: Không đánh. . .
【Thế lực
nguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Thích khách ẩn thân gì gì đó, quá vô
sỉ hạ lưu.
【Thế lực 】 Bất Niệm Tình Thâm: Thật ra. . .
Bất
Niệm Tình Thâm nói với bạn: Giết cô không cần ẩn thân.
Khóe
miệng Tô Tiếu vốn đang sung sướng cong lên, nhất thời giật giật, sau cùng dưới
con mắt trợn tròn của Trần Vi mắng một tiếng, “Mẹ nó!”
Không
phải là gõ chữ trong game, mà là cô kéo cao đề xi ben mắng to một tiếng, Mẹ nó!
Trần
Vi: “. . . “
Hệ
thống: Bạn tốt Vi Tiếu Hướng Noãn của bạn đã login.
“Nguy
rồi!” Trần Vi bỗng nói.
“Sao
thế?” Tô Tiếu quay đầu hỏi bạn.
“Tôi
vừa lên đã thấy ái đồ ở trước mặt, rất muốn động thủ, làm sao giờ!” Trần Vi một
tay chống cằm, một bên đá lông nheo với Tô Tiếu. “Cửa phụ bản Vong Tình Nhai,
mau tới đi cưng! Bên cạnh ái đồ có sứ giả hộ hoa, một mình tôi không xử được!”
Tô Tiếu
mời Trần Vi tổ đội, sau đó chạy tới Vong Tình Nhai.
Vi Tiếu
Hướng Noãn của Trần Vi là một đại thiên tiên, chức nghiệp có công kích mạnh,
phối hợp với Hứa Ngải Dĩ Thâm là thầy thuốc chuyên thêm máu, Hai người chọi một
tiểu đội 5 người cũng không vấn đề, Trần Vi và Tô Tiếu phối hợp ăn ý xử lý gọn
bọn Thu Tiểu Tiểu, bởi đứng ở cửa phụ bản, người nhiều, hai người là hồng danh
rất nhanh bị đám nhân sĩ chính nghĩa băm vằm.
【Gần 】Thanh
Phong: Chó của Phù Vân Các đúng là thích cắn bậy.
Dẫn đầu
đám nhân sĩ chính nghĩa ấy lại chính là Thanh Phong của Thiên Nhai.
“Thanh
Phong này là ai? Lớp chúng ta à? Sao lại đê tiện thế nhỉ!” Tô Tiếu bực mình
nói.
Trần Vi
hừ một tiếng, cô nàng móc điện thoại di động ra, sau đó đánh một cuộc điện
thoại.
Cô nàng
nghiêm mặt nói hai tiếng: “Ngu ngốc!” Ngay sau đó, Trần Vi ngắt điện thoại cũng
tắt máy luôn.
Tô Tiếu
chả hiểu ra sao.
“Thanh
Phong là Liêu Trường Thanh.”
“Phụt.
. .”
Người
hâm mộ số một của Trần Vi à nha!
Liêu
Trường Thanh ca ca tối hôm nay mất ngủ là cái chắc rồi.
Thanh
Phong trên màn hình hóa bi phẫn thành hành động, sau khi trầm mặc mấy phút, bắt
đầu mãnh liệt chửi người, đồng thời còn lên cả kênh Thiên hạ truyền âm.
“Thật
ra chơi game cũng không sai, có ít người ở ngoài đời bạn không thấy được chân
tướng, bọn họ sẽ không hề che giấu mà hiển lộ ra trong game.” Trần Vi chỉ vào
màn hình, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững.
Tô Tiếu
nghĩ tới Cố Mặc. Trần Vi bỗng ngoảnh đầu sang cười hề hê, “Còn có bà!”
Tô Tiếu
kinh ngạc nhìn cô nàng.
“Bà
trong trò chơi với ngoài đời cũng như hai người còn gì, động một cái là MN,
CMN, mắng người, đánh nhau, giở trò lưu manh. Nếu bị người theo đuổi biết được
dáng vẻ trong game của bà, không biết phải tan vỡ ảo tưởng đến thế nào á…”
Tô Tiếu
toát mồ hôi, nói: “Tôi không có người theo đuổi.”
Trần Vi
bí hiểm cười cười, “Tôi có bát quái thiên tính và lực quan sát cực nhảy cảm,
chúng ta cứ thử chờ xem.”
Tô Tiếu và Trần Vi đều không sống lại, hai người thậm chí
còn không nhìn màn hình game. Trần Vi mở QQ, tin tức nhóm đinh đinh đang đang
vang không ngừng, “Phòng mà Tần Trạc Quân phụ trách cũng thêm vào nhóm rồi.”
Trần Vi rì rì nói, “Tôi đề nghị đi ăn đồ nướng thấy được không?”
Tần
Trạc Quân?
Tô Tiếu
chỉ biết Phát Thanh Viên họ Tần, mãi đến lúc này, mới biết tên đầy đủ của cậu
ta, có phải là hơi bị trì độn không nhỉ.
“Bà trả
tiền.” Tô Tiếu mặt lạnh tanh nói.
“Tôi
thấy tôi có muốn trả cũng không được.”
“Quyết
định rồi, tối mai đi, hề hề.” Trần Vi lại âm hiểm cười một tiếng, khiến da đầu
Tô Tiếu tê dại cả lên. Giờ đã 10 giờ 45, Tô Tiếu đóng luôn trò chơi, mở QQ, sau
đó thấy đối thoại trong nhóm.
ICE:
“Được, vậy tối ngày mai nhé.”
. . .
Tô Tiếu
len lén mở tư liệu của ICE ra xem. Đó là một acc tuổi Q cao đến 10 năm, tư liệu
trống không.
Chỉ có
ở nơi giới thiệu bản thân có một câu.
“Sự
trầm mặc của tôi, chính là thông báo động trời nhất!”