Lục Thấm Nhi.

Tô Tiếu nhớ mang máng, là một tiểu thầy thuốc ngồi trên ngựa dáng vẻ nũng nịu cao quý. Cô không thể nào ngờ được, sư phụ trâu bò trong miệng Lục Thấm Nhi hồi đó lại là Bất Niệm Tình Thâm.

Nói vậy, đây rõ đầu rõ đuôi là báo thù rồi, còn là dùng gậy ông đập lưng ông nữa chứ.

【Đội trưởng 】 Bất Niệm Tình Thâm: Cô bé nhắn lại với tôi là Lạc Phong giết nó, tôi vào game có đi tìm Lạc Phong, nó nói là theo đuổi cô bé, dùng phương pháp mà cô bảo.

【Đội trưởng 】 Bất Niệm Tình Thâm: Lòng không muốn thì đừng đẩy cho người. Trong trò chơi người đến người đi, tạm biệt và gặp mặt, có thể cô thấy là vui đùa mà thôi, nhưng người khác lại coi nó là thật. Có thể gặp được nhau cũng là một loại duyên phận, Một chút ấm áp trong trò chơi cũng có thể là lý do để người ta kiên trì, mà chút tổn thương thôi lại có thể khiến người ta rời đi mãi mãi, không bao giờ trở lại nữa.

【Đội trưởng 】 Bất Niệm Tình Thâm: Đồ đệ của cô lâu lắm rồi không thấy chơi nữa.

Bất Niệm Tình Thâm đứng lên, chạy tới NPC thông quan ra khỏi phụ bản.

Tô Tiếu vẫn đang ngơ ngẩn.

Trong lòng có phần khó chịu, không do Bất Niệm Tình Thâm chỉ trích, mà là cô không phải một sư phụ xứng đáng.

Lạc Phong là cô đi tân thủ thôn nhặt về lúc đang thiếu danh vọng, lúc nào cũng nghe lời, thời gian online không nhiều, mỗi ngày nhiều nhất là 2 tiếng, cho nên sư huynh đệ đồng khóa với cậu đều tốt nghiệp hết rồi, duy chỉ có cậu ta làm con rơi con rớt, cấp bậc không tăng lên được, cuối cùng còn chiếm lĩnh vị trí đại sư huynh.

Một đại sư huynh mãi không tốt nghiệp đẳng cấp thấp tè.

Có lẽ sau màn hình, cậu ta thật sự là một cậu thiến niên vô cùng dè dặt, vậy nên cậu ta mới tin là thật. Cậu ta làm theo như vậy thật, kết quả khiến Lục Thấm Nhi không chơi nữa, mà cậu ước chừng cũng đau lòng, không chơi nữa.

Đồ đệ lâu đến vậy không lên, cô chưa từng để tâm, chỉ coi là trò chơi người đến người đi, chỉ coi cậu là một người khách qua đường thoáng qua mà thôi. Tuy lời cô là vô tâm, nhưng lại làm tổn thương hai người.

Quan trọng nhất là, cô thậm chí không có cơ hội nào để nói lời xin lỗi.

Trong danh sách hảo hữu của Hứa Ngải Dĩ Thâm, danh tự của đồ đệ đã xám xịt nhiều ngày rồi, cậu ta lặng lẽ biến mất, không có một câu tạm biệt. Đấy có phải chứng minh, lúc rời đi, đồ đệ cô còn giận cô.

【Đội trưởng 】 Bất Niệm Tình Thâm: Vào phụ bản.

Thấy hàng chữ này, Tô Tiếu mới phát hiện Bất Niệm Tình Thâm đã mở phụ bản Vong Tình Nhai lần hai. Nếu bây giờ đã rõ là trả thù, vậy còn mang cô làm gì? Chẳng lẽ là nguyên tắc kia? Không giết nick nhỏ? Thật muốn nuôi béo rồi giết sau ư?

Tuy nói bị giết rất ấm ức, nhưng người ta là báo thù cho đồ đệ, còn dùng phương pháp chính mình nói ra, dường như cũng không thể oán hận hắn, Tô Tiếu rầu rĩ một lúc, đứng ở cửa phụ bản hơi do dự.

【Đội 】 Tiếu Ngữ Ngưng Nhiên: Xin lỗi.

【Đội trưởng 】 Bất Niệm Tình Thâm: Ngoan!

【Đội trưởng 】 Bất Niệm Tình Thâm: Từ khi biết EQ cô thấp như vậy, tôi cũng không còn gì để nói nữa.

【Đội 】 Tiếu Ngữ Ngưng Nhiên: EQ anh cao lắm hả?

Tô Tiếu có chút buồn, trực tiếp xông vào phụ bản.

Hai người đều không nói gì, đợi đến lúc đánh BOSS, Bất Niệm Tình Thâm mới đánh ra một câu.

【Đội trưởng 】 Bất Niệm Tình Thâm: Không cao.

Tô Tiếu ngẩn ra một hồi, rồi mới nhớ câu này của hắn là trả lời cho câu hỏi cách đây 20 phút.

【Đội 】 Tiếu Ngữ Ngưng Nhiên: . . .

Bất Niệm Tình Thâm mang theo cô đánh hết 5 lần phụ bản, giữa lúc đó hai người không hề mở miệng nói gì.

Hết 5 lần thì Tô Tiếu đã lên cấp 65, cô vội vội vàng vàng chạy tới phái Thiên tiên tìm Lý Mộng Diệu, đầu tiên là nhận nhiệm vụ Phục quỷ lệnh, tiếp đó trực tiếp giao vật phẩm nhiệm vụ trong bao cho NPC.

Sau khi giao nhiệm vụ, Tô Tiếu ngồi xuống ngay cạnh chân hắn.

Thế ngồi của cung tiễn thủ khá là nề nếp, giống như ngồi thiền vậy, không có mỹ cảm chút nào, Tô Tiếu luôn nhìn chằm chằm vào động tác của Lý Mộng Diệu, sau đó thật sự thấy thân mình hắn khẽ run lên, sau đó đưa tay lên miệng tựa như ho khan một cái, tiếp theo đó hắn móc ra một chiếc khăn. Chiếc khăn vốn trắng tuyền, lúc bỏ vào tay áo, dường như thấm một chút đỏ.

Có lẽ là Bất Niệm Tình Thâm nói đúng.

Mộng Cơ chết rồi, hắn vẫn còn sống.

Mộng Cơ đã quên rồi, hắn vẫn còn nhớ.

Tô Tiếu mở túi đồ, đánh phụ bản 5 lần được không ít trang bị, trong túi có rất nhiều đồ chưa thanh lý, cái gì dùng được thì cô đổi, rồi những thứ không dùng được cô dọn sang một chỗ đợi chút nữa đi tìm hàng tạp hóa bán đi, lúc nhấp vào một thứ trang sức trong lòng khẽ động, đó là một cây ‘Đào mộc trâm, thuộc tính rất kém, mang lên đầu thì tùy tiện buộc thành một búi tóc, có hơi hướm của đạo cô, nhưng thứ này thuộc tính dù không cao nhưng xác suất rơi ra không cao, Tô Tiếu đánh 5 lần cũng chỉ kiếm được một cây.

Chẳng lẽ đây là lễ vật Lý Mộng Diệu đưa cho Mộng Cơ?

Nghĩ đến đó, Tô Tiếu mang đào mộc trâm lên đầu, đứng trước mặt Lý Mộng Diệu.

Đinh một tiếng, mật ngữ màu hồng nhảy ra, Tô Tiếu ngẩn ngơ, đợi thấy đến người gửi tin là Lý Mộng Diệu thì như gặp phải ma.

Lý Mộng Diệu: “Cô nương. . .”

Tuy là BOSS trong phụ bản khi phát nhiệm vụ thỉnh thoảng cũng mật ngữ cho người chơi tạo hiệu quả rung động, nhưng cô chưa từng biết Lý Mộng Diệu này cũng mật ngữ.

Chẳng lẽ là người chơi lấy tên như NPC?

Tô Tiếu đang định đáp lời, lại phát hiện danh tự Lý Mộng Diệu cô không click vào được.

Lý Mộng Diệu: “Cô nương có thể giao đào mộc trâm cho ta không?”

Trên màn hình hiện lên một khuông thoại, có nhận nhiệm vụ Quy khư hay không?

Nhiệm vụ mật! Tô Tiếu lập tức chọn chấp nhận.

Nhiệm vụ chính là giao đào mộc trâm, say đó thu được phần thưởng là một trang sức màu tím phẩm chất 205, xem như là trang bị tiểu cực phẩm cấp 65.

Đợi nhiệm vụ hoàn thành xong, màn ảnh trước mặt Tô Tiếu bỗng biến thành mờ ảo, trong mây mù, xuất hiện một tòa thành, Tô Tiếu nhận ra, đó là thành Hiên Viên.

Lý Mộng Diệu đứng lặng lẽ ở một góc nơi phủ thành chủ của Hiên Viên thành.

Ở đó có một gốc phong sắc đỏ.

Căn cứ vào thông báo của hệ thống, Tô Tiếu biết được Lý Mộng Diệu chôn cây đào mộc trâm đó đi. Bóng áo trắng ấy lẳng lặng đứng dưới cây phong, sau đó, quả thật nôn ra một ngụm máu, tựa như là vẩy mực, trên màn hình bung ra một đóa hải đường màu đỏ, so với sắc đỏ của lá phong thì càng diễm lệ.

Đóa huyết hoa ấy khiến lòng Tô Tiếu vụt một cái thắt lại.

Kịch tình của Tiêu Dao có phải ngược vậy không, tâm trạng vốn đã không tốt, Tô Tiếu thở dài chuẩn bị nói với Bất Niệm Tình Thâm mình phát hiện được nhiệm vụ mật, hắn đúng, Lý Mộng Diệu kỳ thật vẫn yêu Mộng Cơ, kết quả cô gõ chữ trong dội không ai trả lời, mở kênh đội ra xem, thì danh tự của Bất Niệm Tình Thâm đã xám xịt.

Có lẽ lúc đang xem cảnh nhiệm vụ thì Bất Niệm Tình Thâm đã thoát game rồi.

Lúc này đã là hai giờ sáng, Tô Tiếu cũng không có hứng thú chơi tiếp, cô logout rồi đăng nhập vào diễn đàn, định post một bài thanh minh cho Lý Mộng Diệu, nhưng trước đó, cô tìm một chút về nhiệm vụ mật Quy khư.

Có một bài xuất hiện.

Đó là một nhiệm vụ công lược, thời gian post bài là hôm qua, xem ra nhiệm vụ Quy khư này tuy là nhiệm vụ mật, nhưng không phải là duy nhất, chỉ cần là người chơi nữ, chỉ cần giao nhiệm vụ xong rồi trong thời gian thích hợp mang đào mộc trâm lên là phát động được.

Cô nhắn lại trong bài post ấy.

SX2012: “Lý Mộng Diệu vẫn yêu Mộng Cơ.”

Hắn vẫn luôn yêu nàng. . .