“Uầy,
chữ đẹp ra phết!” Trần Vi ngồi trên giường, mở thư ra liếc một cái, nói.
Người
thời đại này viết thư tình cũng không còn nhiều nữa, mà con trai viết thư tình
càng ít, Trần Vi bình thường gặp phải đều là hỏi số điện thoại, Tô Tiếu chuyển
nhiều nhất ấy cũng là sô cô la với gấu bông, vân vân, ở trong nhiều nhất là kèm
thêm một tấm thiệp nhỏ, còn thư tình đơn thuần thế này, đúng là lần đầu tiên.
Trần Vi
ho khan hai tiếng, “Lần đầu tiên mình nhìn thấy cậu, cũng không đặc biệt chú
ý.”
Phụt. .
.
Tô Tiếu
thấy lời mở đầu của bức tình thư này quá là dung tục, nhất thời cũng lười chơi,
chạy tới ngồi cạnh Trần Vi, nghển cổ qua.
Chữ
viết màu xanh bút bi, tự tự tao nhã, từng nét chấm nét phẩy cũng rất bay bướm,
cùng thân hình to con kia thực không hợp, nhưng lại nói nét chữ nết người, thì
chỉ liếc qua, ấn tượng của Tô Tiếu với cậu bạn uy mãnh kia cũng tăng một chút,
đương nhiên, cô tăng cũng chả có tác dụng gì, phải xem của Trần Vi cơ.
“Nhưng
sau này tiếp xúc, mình phát hiện bản thân đã bị cậu thu hút sâu sắc. Không phải
là vẻ ngoài khiến người ta không cách nào bỏ qua của cậu, mà là tính cách thẳng
thắn của cậu.”
“Đa số
các mỹ nữ khác đều yếu đuối, tựa như Lâm Đại Ngọc vậy, nhưng cậu thì không, cậu
phong phong hỏa hỏa*, tựa như hỏa thụ ngân hoa, tựa như ớt chỉ thiên, tựa như
pháo. . .”
*hung
hăng, hùng hổ, ai đời viết thư tình như anh này
Trần Vi
đọc đến đó, mặt đã đen một nửa.
Tô Tiếu
để ý thấy nét chữ ở đoạn này cũng không thuận sướng lắm, ở giữa còn vết mực,
nét chữ cũng có đôi chỗ vặn vẹo, tựa như lúc cầm bút thì đang cười vậy, chẳng
lẽ to con kia một bên viết một bên cười? Dù sao cũng không thể bảo là hồi hộp
đến run tay chứ nhỉ? Hoặc có lẽ là nhớ tới cây ớt chỉ thiên của lòng mình, nhất
thời phấn khởi khó kìm nén?
“Cậu là
lá cờ đỏ cao cao tung bay của lòng mình. . .”
Trần Vi
giật giật khóe miệng, vò lá thư thành một đoàn quăng xuống đất, “Tình thư cái
con khỉ, mẹ, trình độ nhà trẻ, tiếc cho cái nét chứ đẹp. “
Tô Tiếu
khom người nhặt thư lên, “Đừng quăng mà, lâu lâu mới gặp được bức thư tình vui
thế này.” Cô cẩn thận vuốt phẳng thư lại, cực kỳ diễn cảm tiếp tục đọc: “Cậu là
lá cờ đỏ cao cao tung bay của lòng mình, là nữ thần tự do của lòng mình, khi
mình xác định được tâm ý của bản thân, thì chuyện chờ mong nhất mỗi ngày là có
thể nhìn thấy cậu. . .”
Tô Tiếu
bên đọc bên nhìn Trần Vi cười gian, Trần Vi thẹn quá thành giận, cầm gấu bông
trên giường ném về phía cô.
“Cậu
thấy, hoặc không thấy mình, mình vẫn ở nơi đó, không vui không buồn.
Cậu
nhớ, hoặc không nhớ mình, tình vẫn ở nơi đó, không đến không đi.
Cậu
yêu, hoặc không yêu mình, yêu vẫn ở nơi đó, không tăng không giảm.
Cậu
cùng, hoặc không cùng mình, tay mình vẫn ở trong tay cậu, không buông không bỏ.
Tiến
vào lòng mình, hoặc là, để mình tiến vào lòng cậu.”
Lặng lẽ
mà yêu, lặng lẽ thích. “
Trần Vi
ngẩn ra một chút, “Sao trình độ lại tăng một cách đột ngột thế nhỉ?”
“Mù
chữ!” Tô Tiếu đắc ý nguýt một cái, “Đây là của Trát Tây Lạp Mỗ • Đa Đa viết”
“Trần
Văn Nhiên. Tên của to con kia cũng văn vẻ ra phết.” Ở cuối thư có ghi lại tên,
ở trên còn dùng mực đỏ điểm chỉ, có xu hướng như là ký khế ước bán thân vậy, Tô
Tiếu soi kĩ dấu vân tay ấy một lúc, phỏng chừng là ngón trỏ, cô tò mò đặt ngón
cái của mình lên. giật mình phát hiện dấu văn tay này còn to hơn ngón cái của
cô một vòng, lập tức chậc chậc than, “Cha mẹ cậu ta đặt cho cái tên văn nhã là
thế, đáng tiếc cậu bé này lớn lên như con gấu.”
“Trần
Văn Nhiên?”
“Ờ, nhà
bà đấy.” Tô Tiếu nói.
“Có
chút ấn tượng, trong đội bóng rổ là hậu vệ – dự bị.” Trần Vi một bên nói, bên
xuống giường xỏ dép lượn vài vòng trong phòng, vặn eo một cái rồi mở máy lên.
“Không
trả lời hả?” Tô Tiếu giơ bức thư trong tay lên hỏi.
“Tôi có
bị nhũn não đâu!”
Tô Tiếu
tiện tay ném tới mặt bàn để không bên cạnh, rồi cũng ngồi vào trước máy tính
của mình.
Mấy
phút sau, Trần Vi cũng onl.
“Vẫn
còn thông báo của hệ thống, mở hệ thống sủng vật rồi?”
Tô Tiếu
mở danh sách hảo hữu, gửi một tin mật cho Trần Vi.
Bạn nói
với Vi Tiếu Hướng Noãn: 【Chuyển
thế Yên La 】
“A a a!
Đây là sủng vật?” Trần Vi the thé kêu.
“Chuẩn
đấy, nhiệm vụ của hệ thống sủng vật là tôi làm đấy. hề hề!”
“Coi bộ
dạng bà kìa!”
Trần Vi
lên oai oai bên thế lực mình, vì trong phòng chỉ có cô nàng và Tô Tiếu, cho nên
phần lớn thời gian, cô nàng chỉ cắm mic, rồi mở loa.
Vốn
kênh oai oai ấy đang ầm ĩ, kết quả Trần Vi vừa mở miệng nói một câu, cả kênh
đột nhiên lặng xuống.
Vài
phút sau, mới có người nói: “Noãn Noãn tỷ tới rồi nha!”
Tô Tiếu
bỗng nhớ tới bài post lúc nãy thấy trên diễn đàn.
Ông xã
của Trần Vi và đồ đệ của Trần Vi dính vào nhau ở trong game.
Tô Tiếu
liếc Trần Vi, chỉ thấy cô nàng nhíu mày một cái, sau đó hai tay đặt lên bàn
phím lóc cóc gõ không ngừng, mấy giây sau, tiếng đinh đong của tin mật cũng
vang lên liên tục.
Mày của
Trần Vi càng nhíu sâu hơn.
“Không
có chuyện gì chứ?” Tô Tiếu cẩn thận hỏi.
“Vốn là
không, nhưng mấy người này lại thấy tôi có vẻ có chuyện, phiền chết được!” Trần
vi nói xong, giậm chân một cái, làm cả cái ghế cũng dịch ra sau một chút, “Con
đồ đệ điềm đạm đáng yêu ngu ngốc ấy xin lỗi tôi, đúng là chán ngán.” Dứt lời,
cô nàng lại còng lưng ra dán mặt lại gần màn hình, bắt đầu gõ bàn phím.”
“Tôi
chúc bọn họ trăm năm hảo hợp đoạn tử tuyệt tôn.”
” Chẳng
phải bà không thèm để ý sao?”
Trần Vi
nhướng mày, “Vốn tôi cũng không thèm đâu! Nhưng không thèm cũng không có nghĩa
hành vi của nó có thể tha thứ được.”
Đúng
lúc đó, Tô Tiếu nghe từ trong loa của Trần Vi phát ra một giọng nói ngọt nhũn,
“Sư phụ, xin lỗi.”
Trần Vi
trừng Tô Tiếu một cái, “Đi làm việc của bà đi!” Nói xong, cô nàng tắt loa luôn.
Tô Tiếu
đành chuyển lực chú ý về lại màn hình của mình.
【Hệ
thống 】 Tân hôn đại lễ, tân lang Lam Điều nói với tân nương
Tích Âm, “Chấp tử tay.”
【Hệ
thống 】 Tân hôn đại lễ, tân nương Tích Âm nói với tân lang Lam
Điều, “Đem tử tha đi!”
“A! A!
A! Bọn họ đã lén lút kết hôn mất rồi!”
Quân
chủ của thế lực Thiên Nhai đương nhiên sẽ không lén lút vụng trộm kết hôn, chỉ
vì tránh xuất hiện ngoài ý muốn lần nữa, bọn họ làm xong chính sự trước rồi mới
công bố cho thiên hạ.
Nhìn
xem, hệ thống tin tức vừa ra, 【Thiên hạ truyền âm 】đã ùn
ùn nhảy ra, chớp mắt đã chiếm hết cả kênh.
Tô Tiếu
nhìn dòng tin tức hệ thống màu đỏ kia ngẩn ra một hồi, ngay cả dây máu của mình
đột ngột giảm đi cũng không chú ý.
【Gần 】 Mùa Hạ: Hứa Hứa sao không động đậy? Chẳng lẽ là treo
máy?
Vừa
khai hồng là một thích khách trong thế lực, ngày thường cũng khá thân với Tô
Tiếu.
Tô Tiếu
thu hồi tâm trạng, sau đó gửi một dấu hỏi lên kênh gần.
【Gần 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm:?
【Gần 】Mùa Hạ:
Tớ muốn bái Bất Niệm Tình Thâm làm sư phụ, dạy tớ chơi thích khách, sư phụ bảo
phải đánh cậu trước mới làm đồ đệ người được. (Biểu tình thẹn thùng).
【Gần 】Mùa Hạ:
Hứa Hứa, tớ tới nè!
Dứt
lời, Mùa Hạ biến mất ngay trước mắt Tô Tiếu.
【Gần 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm:. . .
【Gần 】 Bất Niệm Tình Thâm: Bổ đầy máu cho mình đi.
MẸ!
Trên
bản đồ, bên cạnh một tảng đá bốc lên một hàng chữ nhỏ, chỉ nghe tiếng, không
thấy người. Đúng lúc đó, Mùa Hạ lại bị đánh hiện ra, bên cạnh Mặc Mặc Vô Ngữ
nổi lên một cái khung.
【Gần 】 Mặc Mặc Vô Ngữ: Miễn phí bắt thích khách cho cô lần
thứ nhất.
Dứt
lời, Mặc Mặc Vô Ngữ lại bắn một mũi tên, Bất Niệm Tình Thâm ngồi xổm dưới tảng
đá, cái dáng vẻ y như đang đi nặng.
【Gần 】 Mặc Mặc Vô Ngữ: Lần thứ hai.
Ngay
sau đó, Mặc Mặc Vô Ngữ nhảy hai ba bước, trước mặt cô, bay đi.
【Gần 】 Mùa Hạ: . . .
【Gần 】 Bất Niệm Tình Thâm: . . .
【Gần 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: . . .
Tô Tiếu
nghĩ, nick phụ Tiếu Ngữ Ngưng Nhiên của cô, có lẽ luyện cung tiễn thủ cũng
được.
“Cố Mặc
kết hôn rồi, tôi lên oai oai bên bọn họ, dò la cho bà một chút!” Trần Vi vội
vàng nói.
Tô Tiếu
lại ngây ra một chút, vụ gián đoạn mới nãy, làm cô suýt chút nữa quên mất việc
Cố Mặc kết hôn.
Vừa
đăng nhập oai oai, từ trong đã truyền ra tiếng ca.
“Là Cố
Mặc đang hát>”
Tô Tiếu
có thể nhận ra giọng Cố Mặc, dù sao ngày đó, lần đầu tâm động, cũng là nghe
được giọng cậu ta đọc thơ trước. Cậu ta đang hát tình ca của Trương Tín Triết,
giọng hát ôn nhu như muốn chảy ra cả nước.
Tô Tiếu
nghe bài hát của Cố Mặc, mắt chăm chăm vào màn hình game.
Đôi vợ
chồng tân hôn nhận được rất nhiều lời chúc phúc, ngay cả Trữ Lam cũng phát chúc
mừng.
【Thiên
hạ 】 Biển Màu Xanh Đậm: Chúc mừng, hạnh phúc.
Tô Tiếu
vô thức dựng tai lên, ngoài hành lang, không nghe thấy tiếng khóc. Cô nhớ lại
hình ảnh Trữ Lam ôm cánh tay Cố Mặc cười đến ngọt ngào, lẽ nào, cô ta đã tách
riêng được trò chơi với hiện thực?
Cố Mặc
cho cô ta hiện thực?
Cho nên
cô ta thành toàn Cố Mặc trong game?
Tô Tiếu
bĩu môi, sau đó mua hai cái Thiên hạ truyền âm. Một dùng để mở bài, một dùng để
kết bài.
Cô chỉ
đánh lại câu thoại lúc nãy của Trần Vi.
【Thiên
hạ 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Chúc các ngươi trăm năm hảo hợp,
đoạn tử tuyệt tôn.
Phát
xong, kết quả cô bị một đám người pm chửi mắng, bị phát thiên hạ mắng, cuối
cùng còn bị hệ thống cấm ngôn luôn. Cô bi thương chạy đến ngoài Cửu Lê thành
làm nhiệm vụ giải trừ cấm ngôn, hai thích khách một trái một phải theo sau đuôi
cô.
=))
nhắc tới nhiệm vụ cấm ngôn bạn lại thấy buồn cười
Tô
Tiếu: “. . .”
【Thiên
hạ 】 Phượng Tê Ngô: Nhân yêu chết tiệt, kết hôn ngươi cũng
làm loạn, vô sỉ! Một lũ hèn hạ nam của Phù Vân Các!
【Thiên
hạ 】 Vi Tiếu Hướng Noãn: Chúc các ngươi trăm năm hảo hợp,
đoạn tử tuyệt tôn.
Đương
nhiên, Trần Vi mắng thực ra là đồ đệ Thu Tiểu Tiểu với ông chồng Mặc Như Sênh
của cô nàng. à không, là chồng trước.
Nhưng
bởi vì không chỉ tên nói họ, hỏa lực của Thiên Nhai cũng ập đến. Vi Tiếu Hướng
Noãn là nguyên lão của Tiếu Khán Yên Vân, Tiếu Khán Yên Vân tuy nói là thế lực
trung lập, nhưng người chơi cũng không ít, thực lực cũng không yếu, cho nên một
câu nói như vậy, tự nhiên sẽ khiền người nào đó suy nghĩ viển vông.
【Thiên
hạ 】 Tích Âm: Tiếu Khán Yên Vân có ý gì đây?
【Thiên
hạ 】 Phượng Tê Ngô: Vi Tiếu Hướng Noãn ngươi mắng ai hả?
【Thiên
hạ 】 Vi Tiếu Hướng Noãn: Mắng cẩu nam nữ.
Trần Vi
tiếp tục không làm rõ, thì bọn họ cũng tự chụp mũ, đương nhiên, thế lực bọn họ
thì biết Trần Vi mắng ai, chỉ là nhảy ra nói cũng không ổn lắm.
【Thiên
hạ 】 Mặc Như Sênh: Tiểu Noãn, đừng náo loạn nữa.
Trần Vi
nghoẹo đầu sang, “Thực ra tôi mắng ấy là Cố Mặc, sao gã này lại cứ tưởng tôi
mắng hắn ta nhỉ? ?”
Tô Tiếu
oán thầm, ngay cả tôi cũng tưởng bà mắng hắn ta nha! “Trữ Lam còn phát Thiên hạ
chúc phúc hả? Hai ngày trước tôi còn thấy cô ta đỡ Cố Mặc, tôi còn tưởng bọn họ
đời thực rồi chứ? Sao hôm nay lại cùng Tích Âm kết hôn?”
“Không
hiện thực, cũng có ái muội mà!” Trần Vi thở dài một hơi, “Sợ nhất ấy là những
thứ ái muội hư tình giả ý, mấy gã trai đẹp mã được nhiều gái theo đều chẳng ra
gì, chậc chậc. Thông thường nữ sinh nào có dũng khí lớn vậy mà đi thổ lộ, cũng
giống bà, làm con rùa rụt đầu là tốt rồi, mà đã thổ lộ, là vì nhiều lúc thấy
mình có hi vọng, đương nhiên là vì hắn ta có biểu hiển gì đó, làm người ta
trong lòng hiểu sai, đó chính là ái muội. Mà một người đàn ông chơi trò ái
muội, không phải là đàn ông tốt.”
Tô Tiếu
trầm ngâm một lát, không nói gì, chỉ lẳng lặng mím môi.
Trần Vi
lại chỉ vào màn hình game nói, ” Thì cũng giống Mặc Như Sênh này, tôi cũng
không thể nói chỉ có Thu Tiểu Tiểu quyến rũ gã ấy đúng không? Gã
bình thường đối với các em gái đặc biệt quan tâm săn sóc, nói dễ nghe là niềm
nở thân thiết, nói khó nghe, thì rõ là mình trong game đã có vợ, còn ân cần với
các cô nàng khác, chính là có vấn đề về nhân phẩm.”
“Thế
sao lúc trước bà còn lấy hắn!” Tô Tiếu hỏi.
“Chẳng
phải vì chán quá à, với lại tôi kết hôn sớm á, lúc đó 80 người kết hôn đầu tiên
còn được thưởng, dây trang sức hình trái tim ấy đẹp như thế, tôi muốn mà. . .”
Trần Vi nháy mắt đưa tình với Tô Tiếu, Tô Tiếu bỗng cảm thấy, Mặc Như Sênh kỳ
thực rất đáng thương.
Trong
game có rất nhiều đôi vợ chồng chia tay, có rất nhiều tiểu tam với kẻ đa tình
phụ lòng hán.
Ông xã
chạy với đồ đệ tiểu tam rồi, vốn là một tình tiết cực kỳ cẩu huyết bi tình,
nhưng rơi vào Trần Vi, cũng không đủ đô. Tô Tiếu nghĩ, mặc dù là trò chơi, cô
cũng không kết hôn tùy tiện.
Nếu có
ngày cô kết hôn, thì chứng tỏ là cô thật sự thích. Dù cho chỉ thích nhân vật
trong trò chơi ấy. Cho nên xảy ra chuyện như của Trần Vi, cô nhất định sẽ khó
mà chịu được.
“Trò
chơi ấy mà, chỉ có vô tâm, mới không bị tổn thương.” Trần Vi bỗng nói.
“Ừ!” Tô
Tiếu gật đầu, trong lòng im lặng bổ sung một câu, có lẽ là vậy!
Lúc đó,
trong nhóm oai oai đột nhiên đinh đang vài tiếng.
Tô Tiếu
mở oai oai ra, phát tin trong nhóm là đạo sĩ Khe Suối bỉ ổi của thế lực.
Khe
Suối: Mau mau tới xem ‘gian tình’ nha!
Đợi
hình ảnh load xong, Tô Tiếu thấy ấy là ngoài thành Cửu Lê, cô đang tân tân khổ
khổ hái hoa, tiếp đó Bất Niệm Tình Thâm đang ngồi bên cạnh cô, thời gian ngưng
đọng, ánh mắt hắn ta thâm trầm, cô khom lưng hái hoa, vì thế cho nên, mặt của
hai người dựa vào rất gần nhau.
Lúc
này, trong game, trên địa đồ chỉ có Mùa Hạ nhảy qua nhảy lại.
Cô biết
Bất Niệm Tình Thâm ẩn thân đâu đó chung quanh, lại không biết hắn ta vẫn luôn ở
cạnh cô.
. . .
Nhưng
mà chẳng lãng mạn một tí tẹo nào cả.
Tô Tiếu
cảm thấy má mình không nóng lên, mà là tê tê á, mẹ ơi!
Sởn hết
cả gai ốc à nha!