Bích
Hải Lộng Triều Thanh hôm nay đã mất hết mặt mũi.
Đáng lẽ
là, chuẩn bị một buổi luận võ kén rể cực quy mô, đó cũng là biểu tượng cho thực
lực và tài lực, kết quả thì sao? Kẻ hạng nhất bỏ lại một câu là tới đấu lôi
đài, không tới cưới vợ, quả thật khiến người ta tức đến hộc máu.
Được
rồi, hạng nhất không biết điều, vậy chúng ta khiến hắn ở Tiêu Dao không tiêu
dao nổi, chỉ cần người hạng hai biết nể mặt, phát mấy cái thiên hạ hô to, quyết
tâm cưới Khuynh Thành Nhất Tiếu, chúng ta cũng thuận nước đẩy thuyền, chuẩn bị
cưới xin như thường.
Bích Hải
Thanh Thiên là tính như vậy.
Lại có
vấn đề, hắn không biết, hạng hai kỳ thực cũng tới đấu lôi đài thôi, hắn căn bản
không muốn cưới vợ nha!
Mặc Mặc
Vô Ngữ người cũng như tên, xưa nay rất ít nói chuyện, nếu không mua Bí ngân của
Tô Tiếu, thì ba tháng nay, Tô Tiếu nói chuyện với hắn chẳng quá 3 câu, mọi
người đều biết rõ tính nết của hắn, cho nên lúc này, trên oai oai, Loạn Đánh Tỳ
Bà ho khan mấy tiếng, rồi thử hỏi dò.
【Quân
chủ 】 Loạn Đánh Tỳ Bà: Vô Ngữ à, cậu từ chối kiểu gì vậy,
uyển chuyển hay là trực tiếp?
Thấy
dòng này, Tô Tiếu cũng vã mồ hôi.
Cô từ
trước tới nay chưa hề nghe Mặc Mặc Vô Ngữ nói chuyện trên oai oai, hơn nữa hắn
nói chuyện trong thế lực thường thường cũng là một hai chữ, ừ, được, kẻ địch,
chiến trường, vân vân, hắn mà biết uyển chuyển, thì mặt trời mọc từ đằng Tây.
Tô Tiếu đã tưởng tượng ra Mặc Mặc Vô Ngữ khi đó trả lời thế nào, khẳng định là
ăn khớp đến 80% với câu nói mà Bất Niệm Tình Thâm bỏ lại.
【Thế lực 】 Mặc Mặc Vô Ngữ: Ừm, uyển chuyển.
Câu này
vừa ra, oai oai lập tức òa lên.
“Không
thể nào, nhóc ngươi mà biết uyển chuyển cự tuyệt á?”
“Nói
thế nào? Không giành được hạng nhất nên xấu hổ không cưới?”
【Quân
chủ 】 Loạn Đánh Tỳ Bà: Cậu nói như thế nào?
【Thế lực 】 Mặc Mặc Vô Ngữ: Không thích con gái.
Phụt. .
.
Tô Tiếu
vốn đang uống nước, giờ, một miệng nước trực tiếp phun lên màn hình, cô vội vội
vàng vàng dùng giấy vệ sinh đi lau, đợi lau khô rồi, lại phát hiện kênh thế lực
đã bị một đám spam.
【Thế lực
nguyên lão 】 Hoa Vô Tình: . . .
【Quân
chủ 】 Loạn Đánh Tỳ Bà: . . .
【Thế lực 】 Khe Suối: . . .
【Thế lực 】Thanh
Thành Tuyết: . . . MK!
【Thế lực
nguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Đấy là uyển cự hả?
【Thế lực 】 Mặc Mặc Vô Ngữ: (Biểu tình nghi hoặc) Đấy không phải
là uyển cự sao?
【Thế lực 】Thanh
Thành Tuyết: Ta dĩ nhiên thấy được Vô Ngữ nói một câu dài như vậy, còn sử dụng
cả biểu tình, ta có thể nhắm mắt rồi. . .
Có thể
đoán được, Bích Hải Thanh Thiên với Khuynh Thành Nhất Tiếu lúc này phải hộc máu
đến mức độ nào, khẳng định là phất tay áo mà đi á!
【Thế lực 】Khe
Suối: Bích Hải Lộng Triều Thanh sẽ đến rầy rà chúng ta hả?
【Thế lực
nguyên lão】 Hoa Vô Tình : Rõ ràng chắc chắn là không, còn ngại
chưa đủ mất mặt sao.
【Thế lực
nguyên lão】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Bỗng nhiên thấy Khuynh Thành Nhất
Tiếu thật đáng thương.
【Thế lực
nguyên lão】 Hoa Vô Tình: Đồ nhi ngoan, chờ con sau này luận võ kén
rể, nếu thằng thắng nó không lấy, vi sư sẽ hack nick nó tới cưới con.
【Thế lực 】Khe
Suối: Nếu Hứa Hứa luận võ kén rể không ai đến đánh thì sao?
【Thế lực
nguyên lão】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: 凸!
【Thế lực
nguyên lão】 Hoa Vô Tình: Vậy thì vi sư đành cố vậy, lắp JJ* cưới
con!
*Có cần
bạn phải giải thick hem, gợi ý Vô tình là nick nữ :”))
【Thế lực
nguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: . . .Đi chết đi!
【Thế lực 】Tôi
chính là chân tướng: Lẽ nào không ai quan tâm tới khuynh hướng tình dục của Vô
Ngữ hả? Cậu thích con trai?
【Thế lực 】Mặc Mặc
Vô Ngữ: Kiếm cớ thôi.
Rồi
rồi, cái cớ uyển cự của nhà ngươi miểu sát tất cả mọi người rồi, nhà ngươi
được.
. . .
Tô Tiếu
lúc này vẫn nằm ở rừng đào như trước, cô đang muốn giục Hoa Vô Tình mau tới
nhặt xác, thì nghe tiếng cửa phòng mở, Trần Vi hùng hùng hổ hổ vọt vào.
“Bà lúc
nào thì về đấy?”
“Về
được một lúc rồi!” Tô Tiếu rầu rầu đáp.
“Sao
rồi? Thổ lộ chưa?”
“Chưa,
trên đường gặp Trữ Lam dìu cậu ta, tôi đi về luôn.” Tô Tiếu thờ ơ nói, tựa như
không thèm để ý, nhưng Trần Vi vẫn đi tới cạnh cô, một tay đặt lên vai cô.
Hồi
lâu, hai người đều không nói gì.
Lại qua
một lát, Trần Vi thở dài. “Bà cả ngày không đi ra ngoài, ăn mỳ tôm hả, tối chuẩn
bị bỏ bữa hay là lại mỳ?”
“Không
thấy đói!” Tô Tiếu nói thật, vốn ngày hè ăn ít, cô lại không vận động gì, nên
thật không thấy đói, nhưng Trần Vi lại tưởng cô phiền muộn trong lòng, cực kỳ
khó chịu với cái bộ dạng của cô.
“Đi, ra
ngoài ăn, tôi mời.” Trần Vi một tay kéo Tô Tiếu dậy khỏi ghế, “Đồ trạch nữ, bà
xem cái mặt trắng bợt của bà kìa, ra ngoài hít thở không khí đi!”
Vừa nói
xong, cô nàng đã phụt một cái tắt màn hình của Tô Tiếu,
Tô Tiếu
giật giật khóe miệng, “Bà ghen tị tôi trắng hơn bà.”
Nghênh
tiếp cô là một ngón giữa đầy mạnh mẽ của Trần Vi.
Giờ đã
là hơn 6 giờ tối, căn tin chắc đã hết rồi, Trần Vi tha Tô Tiếu ra ngoài trường,
ở cổng sắt phía Bắc, họ gặp phải đoàn người của Cố Mặc.
Thảo
nào lúc nãy không thấy bọn họ lên game, chắc là cả đám đi ăn cơm trước.
Lúc này
Cố Mặc không được Trữ Lam dìu, mà là một cậu con trai đỡ cậu ta, cậu nam sinh
ấy Tô Tiếu nhớ được, là Phượng Tê Ngô trong game. Đám này trở về lên game, thì
người biết tọa độ của Bất Niệm Tình Thâm sẽ nhiều rồi, Tô Tiếu âm thầm nghĩ.
“Ngẩn
ra làm gì? Người ta đi xa rồi!” Trần Vi hung hăng véo eo Tô Tiếu, “Để tôi nói
cho bà biết, kỳ thực tôi thấy Cố Mặc cũng chả có chỗ nào hơn người đâu, chỉ là
đẹp trai một tí, biết chơi bóng rổ, xung quanh nhiều hoa đào như thế, bà có thổ
lộ thành công, thì còn phải đề phòng các em khác mọi lúc mọi nơi nữa, mệt lắm.”
“Ờ!” Tô
Tiếu gật đầu, “Cho nên tôi cũng không định thổ lộ.”
“Tôi
thà rằng bà đi thổ lộ. . .” Trần Vi muốn nói lại thôi, Tô Tiếu trong lòng vô
thức nối tiếp câu nói của Trần Vi.
Ít ra
cũng có thể chết tâm đi.
Trần Vi
muốn nói , chắc là vậy đi!
Tô Tiếu
bỗng quay đầu lại, xa xa nhìn về hướng bọn Cố Mặc.
Cố Mặc
đang nói chuyện với người bên cạnh, nghiêng mặt, tuy rằng cách xa, Tô Tiếu vẫn
có thể thấy khóe môi khẽ cong lên của cậu ta. Bỗng chốc, Cố Mặc quay đầu, ánh
mắt như đã chạm nhau.
Tô Tiếu
cương mặt, mạnh xoay đầu lại, kết quả bang một tiếng, đụng vào cái gì đó.
Giây
tiếp theo, cô tỉnh ngộ ra, cái cô đụng phải là một người.
“Xin
lỗi!” Tô Tiếu xấu hổ đầu cũng không nâng, liên tiếp xin lỗi, nhanh chóng chạy
ra ngoài.
Mặt cô
đỏ bừng, mới nãy luôn nhìn phía sau, không ngờ lại lao thẳng vào lòng người ta!
Hình như trán cô còn đập vào cằm người ta, trời ạ. . .
Người
bị đụng phải không nói tiếng nào, không liếc đến một cái bỏ đi.
Tô Tiếu
nhìn bóng lưng người ấy, trong lòng nảy sinh chút dị thường. Trần Vi bên cạnh
cười đến sung sướng, Tô Tiếu bất mãn trừng cô nàng một cái, “Tôi đụng phải
người ta bà cũng không nhắc tôi một tiếng.”
“Ai bảo
bà không nhìn đường cơ, dài cổ ra mà nhìn người nào ấy cơ. Ôi, đi thôi, bà còn
nhìn chằm chằm người đó làm gì, lẽ nào đụng một cái mà làm lòng sinh rung động
rồi?” Trần Vi cười cười trêu, Tô Tiếu ngược lại không giận, lại nhìn bóng lưng
kia vài lần, cuối cùng vỗ đùi cái đét, “Tôi biết rồi, cậu ta đi đường cùng tay
cùng chân, chẳng trách kỳ cục thế!”
Giọng
cô rất lớn, bóng lưng trước mặt kia dường như hơi cương một chút, sau đó xoay
ngoắt người, đi sang hàng ăn vặt bên cạnh. Việc ngoài lề này làm hai người tăng
không ít vui vẻ. Lúc Tô Tiếu ăn cơm đã thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, cơm nước
xong xuôi thì dạo quanh trường vài vòng với Trần Vi, đến lúc về phòng, thì đã 8
giờ.
Lúc đi
chỉ mới tắt màn hình, nên game vẫn đang ở trạng thái treo máy.
Tô Tiếu
mở màn hình, nơi rừng đào, thi thể của cô vẫn nằm đó.
“Tràn
Vi, vào game mua cái phù cứu tôi cái!” Giờ là 8 giờ, là thời điểm hoàng kim của
chiến trường, Tô Tiếu không muốn làm phiền người trong thế lực, chỉ có thể kéo
Trần Vi đi làm công.
Trần Vi
vừa mở máy tính, thuận miệng đáp, “Bà ở đâu?”
“Thanh
Khâu, rừng đào!”
“M, xa
thế!” Trần Vi quay đầu, hung hăng liếc xéo Tô Tiếu một cái.
“Thì bà
có làm gì đâu, tới ngắm cảnh với tôi.”
“Ai nói
là tôi không làm gì. . .”
Vì chỉ
là thi thể, nên Tô Tiếu giờ cũng chẳng có việc gì để làm, cô đứng lên, định tới
sau Trần Vi đốc thúc cô nàng, kết quả vừa chuẩn bị đi, thù thấy trên màn hình,
một tin tức hệ thống nhảy ra.
Hệ
thống: Bất Niệm Tình Thâm nhảy múa cho bạn xem.
Hệ
thống: Bất Niệm Tình Thâm ôn nhu ôm bạn.
【Gần 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Anh bị bệnh yêu xác chết hả?
【Gần 】 Bất Niệm Tình Thâm: Hửm, có đó sao?
Nói vô
dụng, không ở thì ai nói chuyện với nhà ngươi, Tô Tiếu nguýt một cái, đang
chuẩn bị châm chọc Bất Niệm Tình Thâm vài câu, lại thấy thông
báo của hệ thống vang lên.
Hệ
thống: Bất Niệm Tình Thâm sử dụng Gọi hồn phù với bạn, chấp nhận OR từ chối?
“Nhà
ngươi không cần tới . . .” Tô Tiếu nhìn chằm chằm vào màn hình, lạnh giọng nói.
“Đúng
lúc đấy, thế lực gọi tôi đi phụ bản.”
Tô Tiếu
xoắn. (/ TT nói với a kia,Trần vi tg nói với mình :->)
【Gần 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Tôi chọn sống lại, anh có giết tôi
nữa không đấy?
【Gần 】 Bất Niệm Tình Thâm: Không.
Vậy thì
được, Tô Tiểu hít sâu, rồi chọn chấp nhận.
Trong
chớp mắt, ánh sáng xuất hiện, từ dưới chân cô tạo thành một quầng sáng, Hứa
Ngải Dĩ Thâm chậm rãi dậy khỏi mặt đất, còn tao
nhã xoay một vòng.
Tô Tiếu
ngồi xuống hồi máu, đồng thời phải luôn cảnh giác động tác của Bất Niệm Tình
Thâm, thấy hắn không có ý động thủ, mới nhẹ nhõm được một chút. Đợi khi hồi mãn
rồi, Tô Tiếu nhanh chóng lên ngựa, chạy thẳng tới Mặc Trúc Lâm.
Vừa mới
chạy không bao xa, liền thấy Bất Niệm Tình Thâm cưỡi Phong thanh thú đi theo
sau cô.
Tốc độ
của loại linh thú cao cấp ấy nhanh hơn hồng mã của Tô Tiếu nhiều, chỉ trong
chớp mắt, Bất Niệm Tình Thâm đã chạy song song với cô.
Tô Tiếu
dừng lại gõ chữ.
【Gần 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Anh rốt cuộc muốn gì?
Đối
phương không đáp, cũng không có động tĩnh gì.
Tô Tiếu
đi tiếp, Bất Niệm Tình Thâm cũng đuổi kịp rất nhanh.
Cùng
đường, Tô Tiếu chỉ có thể chọn mặc kệ cái hồn nguy hiểm bám sau đuôi ấy.
Chạy
một lúc, rốt cuộc tới được Mặc Trúc Lâm.
Phong
cảnh nơi đây, giống như một bức tranh thủy mặc, nhưng lại không hoàn toàn
là thủy mặc.
Trong
rừng trúc ở Mặc Trúc Lâm có một tảng đá xanh, trên đó viết hai chữ ‘Bất hối’.
Qua khỏi táng đá đó, sẽ phát hiện phong cảnh đột ngột thay đổi, trúc vẫn là
trúc, nhưng không còn là màu xám nữa, mà là một màu xanh biếc dạt dào, thanh
phong phe phẩy, lá trúc đu đưa, kèm tiếng sao du dương, khiến lòng người cũng
ấm áp theo.
Trong
lòng không hối hận, tình yêu vĩnh viễn không phai màu.