Tứ muội".

Trước mắt ta, một thiếu nữ chừng mười lăm tuổi mặc thanh y. Hoa nhan nguyệt mạo, mâu hàm thu thủy, mi nhược viễn sơn, nhu mỹ phiêu dật. Trong đầu ta hiện lên một loạt mỹ từ dành cho nàng. Nàng không đẹp câu hồn đoạt phách, mà theo một cách dịu dàng tự nhiên, lại mong manh như liễu rủ trong gió.

Thật xấu hổ, ta có cái tật háo sắc, mỹ nhân trước mặt làm ta đứng hình mấy phút. Đến khi định thần lại thì nàng đã tiến đến gần làm ta có chút lúng túng. Nàng gọi ta tứ muội, vậy đương nhiên sẽ là một trong ba vị tiểu thư đứng đầu Giang gia.

Vấn đề là, ta không biết nàng là ai nha.

Ta bèn dứt khoát lấy tĩnh chế động, không thèm mở miệng nửa câu. Dựa theo tính cách ngông cuồng của Giang Thu Ảnh, có lẽ hàng ngày cũng không để tỷ tỷ thân tộc vào mắt. Quả nhiên, tiểu mỹ nhân không hề có chút ngạc nhiên nào với sự vô lễ của ta, nàng nở nụ cười nhẹ như gió xuân : "Tứ muội, ta có thể ngồi sao?"

Ta khẽ gật đầu.

Tiểu Mai nhanh nhẹn kéo ghế, lại với tay rót một ly trà nóng : "Mời tam tiểu thư".

Tam tiểu thư? Giang gia tam tiểu thư Giang Băng Thanh, là con gái của Giang Tử Chiếu, mẹ đẻ là Vân di nương, trước đây nghe nói cũng là tài nữ. Giang Băng Thanh tinh thông cầm kỳ thi họa, tính tình dịu dàng hiểu lễ nghĩa, nhân duyên rất tốt. Chính vì vậy, tuy là thứ xuất nhưng nàng ta tại Giang gia vẫn có chút địa vị.

Ta lầm bầm. Mẹ kế tác giả chỉ giới thiệu như vậy, nhưng có là đồ ngu mới tin tưởng. Vì sao a? Cho ta xin đi. Nàng ta không phải thánh mẫu nữ chính, tỏa sáng như vậy làm gì? Tám chín phần là một nữ phụ phản diện trong ngoài bất nhất, miệng nam mô mà bụng bồ dao găm.

Giang Băng Thanh đáng thương, tại lần đầu gặp gỡ đã vinh hạnh được ta thăng cấp lên vô số lần, trở thành một kẻ nguy hiểm. Ta lúc này còn chưa biết, ta đánh bậy đánh bạ nghi ngờ nàng ta, trong đầu đã hình thành cảnh giác, về sau lại cứu mạng ta không chỉ một lần.

Chuyện sau để sau kể, còn lúc này kẻ nguy hiểm đó đang rưng rưng nước mắt :

"Tứ muội, tỷ tỷ quả thực rất lo lắng... khụ khụ... nhìn thấy ngươi rơi xuống nước, ta hận không thể... khụ khụ..."

Ta trong đầu cảm thán. Quả nhiên là mỹ nhân, đến ho cũng đẹp mắt như vậy, cũng làm người rung động như vậy. Lâm Đại Ngọc khi xưa có lẽ cũng đến thế này mà thôi.

Tiểu Mai bên cạnh ta rụt rè lên tiếng : "Tiểu thư... người có lẽ vẫn chưa biết. Ngày đó, tam tiểu thư đã nhảy xuống nước cứu người a..."

WTF?

Ta trố mắt, đầu óc chưa kịp chuyển động lời nói đã vọt ra ngoài : "Hả? Là nàng ta đem ta cứu lên?"

"Khụ khụ... tỷ tỷ thực xấu hổ. Hôm đó ta thấy muội cùng Lục muội rơi xuống, trong lòng gấp gáp... khụ khụ khụ... cũng chưa kịp suy nghĩ bèn nhảy xuống, nhưng mà... khụ khụ khụ..."

Nói đi nói lại nửa ngày, cũng chưa thấy nói được chuyện gì quan trọng. Ta bĩu môi, càng cảm thấy Giang Băng Thanh thật ra đang diễn trò. Không chịu nổi cảnh nàng ta ra vẻ đáng thương, ta xua tay : "Ngươi đã vất vả như vậy, còn đến chỗ ta làm cái gì?"

"Ta... ta... tỷ tỷ chỉ muốn thăm muội... tỷ tỷ lo lắng..." - giọng nói đã mang theo hơi nước.

"Tứ tiểu thư, người thật quá đáng. Tiểu thư nhà chúng ta quan tâm đến các người như vậy, vì các người mà toàn thân nhiễm lạnh. Đại phu nói, tiểu thư phải nằm trên giường dưỡng bệnh..." - nha hoàn đứng sau Giang Băng Thanh hình như không kiên nhẫn thêm được nữa, bực bội mở miệng.

Ta trừng mắt, nàng ta vội vàng im miệng.

Giang Băng Thanh vội vàng kéo tay nha hoàn, nhìn ta :

"Tứ muội đừng giận nàng, nàng không hiểu chuyện. Là ta có lỗi, mấy ngày nay thật muốn sang thăm muội... khụ khụ... hiềm nỗi ta... khụ khụ... hôm qua nghe đại phu nói muội đã khá hơn nhiều, bèn qua đây nhìn. Quả nhiên muội thần sắc rất tốt. Ta cũng đang muốn đến thỉnh an tổ mẫu, muội thì sao?"

Ta giật mình. Thỉnh an?