Yêu Nhầm Nam Chủ

Chương 30: Mượn rượu làm càn

Bữa ăn diễn ra trong im lặng kỳ dị.

A Bạc ngẩng đầu tùy tiện gắp, trên môi duy trì một độ cong. Giang Thu Ảnh cúi mặt cặm cụi nhai, đầu óc từng chút từng chút chao đảo choáng váng.

Ợ... không lẽ, muốn say rồi?

Không phải nói tửu lượng tốt đơn giản chỉ dựa vào tinh thần sao? Thế nào nàng nguyên vẹn linh hồn xuyên qua, tửu lượng lại trở nên tệ hại như vậy? Vừa rồi, nàng bất quá uống hơn hai chén. Nếu là trước kia, thì còn chưa ăn thua đâu...

Ừm, nàng cần ra ngoài kiếm chút không khí. Ngồi ở đây cạnh hắn, tay chân luống cuống, đầu óc trì trệ, nguyên bản say rượu lại thêm say người, rất là không tốt!

Giang Thu Ảnh chống bàn đứng lên, không ngờ lại loạng choạng muốn ngã.

A Bạc còn chưa kịp suy nghĩ, một tay đã vươn ra, kịp thời túm được nàng. Hắn có chút dở khóc dở cười. Tiểu nha đầu hậu đậu này, một ngày trôi qua nàng nếu không té ngã cũng đụng đầu, không vấp phải bàn cũng đá nhầm ghế. Hắn không biết từ khi nào đã hình thành một cái phản xạ, tinh thần tập trung mười phần cao độ, chăm chăm chực đỡ nàng.

Nghe nói, Giang phủ không thiếu tiền. Nhất là nàng, hàng năm cũng được Hoàng thượng ban cho không ít. Mai này nếu là thất nghiệp, hắn có nên hay không tìm tới xin một chức hộ vệ kiêm bảo mẫu cho nàng...

Đương nhiên, kiêm luôn nam nhân của nàng, cái này không cần bàn cãi!

"Muốn làm cái gì?"

"Ợ... ta... muốn ra ngoài... ức... đi dạo..."

Say?

A Bạc sầm mặt. Quả nhiên...

Giang Thu Ảnh gục đầu vào cánh tay hắn, rất an tâm, cũng rất là thoải mái, ngoài miệng thì vẫn lèm bèm: "Ngươi... ợ... có đi hay không?"

Để nàng ra ngoài trong tình trạng này? Gặp quỷ đi thôi!

"Không đi." - A Bạc lạnh thanh, trong giọng nói kiềm chế lửa giận.

Nếu là lúc bình thường, Giang Thu Ảnh sẽ chột dạ mà im. Nhưng là kẻ say không nói lý lẽ, nàng bĩu môi, hất tay hắn ra, vùng vằng:

"Không đi? Không đi thì không đi, ai cần? Mình ta ra ngoài tốt lắm, tùy tiện tìm một kẻ nào đó đi cùng..."

:sweat: Suy nghĩ rất đơn giản, chính là tìm một kẻ nào đó dẫn đường. Vừa rồi nàng nghe tiểu nhị nói, ở Lăng thành dạ đăng lần này có tam đại mỹ nhân. Các nàng chính là nguyên nhân kéo theo nhiều nam tử tụ tập ở đây như vậy. Quan trọng hơn là, hai trong số ba nàng nghe nói hiện tại muốn lộ diện nha, nàng rất muốn đi xem đấy.

Là vậy... nhưng khi vào tai nam nhân nào đó, thì lại thành một tầng ý tứ khác.

"Ngươi dám?" A Bạc lửa giận bùng lên. Nàng cư nhiên dám nói muốn đi tìm nam nhân khác?

Sát khí không kiềm chế được ầm ầm phóng thích đi ra. Dạ Lâu huấn luyện đều là huyết luyện. Kẻ có thể trong năm năm đi từ Thanh Đồng sát thủ tới tân nhiệm Lâu chủ, không cần nói cũng biết trải qua bao nhiêu tàn khốc. A Bạc lúc này sát khí cuồn cuộn, lấy khách điếm nơi này làm trung tâm, bán kính trăm mét xung quanh không ít người giật mình.

Có vài nhân sĩ giang hồ đang tụ tập trò chuyện, thanh âm đột nhiên dừng lại, tay đặt lên chuôi kiếm, tất cả bật dậy nhìn quanh.

Có người đang ngồi chơi cờ giờ tiếp kiến giai nhân, lúc này nhíu mày, âm thầm vận nội công vào viên cờ trong tay, mười phần ngưng trọng.

Có công tử đang ngồi thuyền hoa, tay cầm rượu khựng lại đôi chút, rồi lại thản nhiên đùa giỡn mỹ nhân, nhưng thật ra sẵn sàng cầm lấy cây quạt có gắn ám khí bất cứ lúc nào.

Có thiếu hiệp tâm ôm hào khí, sau lưng ớn lạnh, lại cho rằng xung quanh có ma đầu nào tùy tiện giết người, liền nén sợ hãi, rút ra bảo đao, quyết đi tìm kẻ thủ ác để bảo toàn võ lâm công đạo.

Có gã ăn mày bừng bừng khí thế, hẳn là phụ cận có vị đại nhân nào đó. Nếu có thể tìm được người này cầu xin nương tựa, lo gì còn bị đám người tự xưng là võ lâm chính phái đuổi giết...

Bản thân A Bạc cũng giật mình kinh hãi. Hắn luyện Thanh Tâm quyết đã lâu, đối với phương diện ẩn giấu cảm xúc, tương đối có thành tựu. Ngoại nhân nhìn thấy, luôn là một hắn thanh lãnh dửng dưng. Như thế nào cứ đụng phải nàng, bao nhiêu phòng tuyến đều tự động tan rã.

Hắn đương nhiên biết sát khí của mình có bao nhiêu đáng sợ. Sợ dọa đến nàng, A Bạc vội vàng cưỡng chế thu hồi, thiếu một chút nữa liền nội thương. Đan điền ẩn ẩn một cỗ đau nhức, nhưng hắn không quan tâm, một mực lo lắng cho nàng.

Không nghĩ tới, tiểu nha đầu một chút cũng không cảm nhận được, còn hung hăng nhìn hắn: "Ngươi trừng cái gì trừng? Còn nói dám không dám? Bổn cô nương bây giờ muốn đi, ngươi tránh ra!"

Nói rồi dùng sức hất tay hắn ra.

Giang Thu Ảnh có một cái tật xấu, không say liền thôi, nếu là say rồi sẽ ngang ngược gàn dở vô cùng, so với lúc bình thường cơ hồ là hai người khác biệt. Nàng thật sự dùng lực đẩy hắn, không nghĩ tới mất đi điểm tựa lại ngã ngửa, chưa kịp tiếp đất lại đã thấy mình nằm gọn trong ngực hắn.

Mỗ nữ gục đầu, hít hít, trong mũi tràn đầy mùi hương thuộc về hắn, trong lòng đột nhiên thả lỏng, lại bỗng dưng một cỗ ấm ức không sao hiểu nổi xông tới, liền không để ý đến hình tượng, túm áo hắn mếu máo:

"Ô ô ô.... ngươi ăn hiếp ta... ô ô..."

A Bạc đầy đầu hắc tuyến. Hắn có sao? Là hắn ăn hiếp nàng, hay nàng đang không lương tâm chèn ép hắn?

"Ô ô ô... người ta muốn ra ngoài... ta không cần ngươi... ô ô ô..."

Không cần hắn? Vậy ai đang sống chết túm lấy áo hắn đây? Còn vô cùng không thương tiếc chà chà lên, trước ngực hắn một mảnh ươn ướt, phân không rõ là nước mắt hay là cái gì...

A Bạc thở dài. Nàng, quả nhiên là trời sinh khắc hắn!

Hắn cúi đầu, vòng tay ôm lấy nàng, vác lên vai, thẳng tiến cầu thang, ý định mang nàng về phòng.

"Ngươi... thả ta... thả ta... Không thả? Ta đánh chết ngươi... đấm chết ngươi..." - miệng nói, tay đấm lung tung vào lưng hắn - "...khốn kiếp! Ngươi điểm huyệt ta? Thả! Ta muốn ra ngoài... ta muốn tìm kẻ khác để... ư ư..."

A Bạc chết tiệt! Đã điểm hoạt huyệt, còn dám điểm cả huyệt câm của nàng?

Không thể động, cũng không thể nói, Giang Thu Ảnh rốt cuộc như một con cá ướp lạnh, bị A Bạc không nói hai lời vác về phòng.