“Được rồi đừng khóc nữa.”

Dương bối rối vỗ nhẹ lên lưng cô gái nhỏ trong lòng, nhưng mà càng như vậy người nào đó càng khóc dữ dội hơn. Trong một thoáng, tất cả ánh mắt đều chỉa về phía cậu, làm như cậu cố tình không bằng.

Vạt áo trước chẳng mấy chốc đã cảm nhận được sự ẩm ướt, Dương thở dài, không nghĩ tới một cô nàng mạnh mẽ như Giang lại bày ra dáng vẻ thảm thương này trước mặt người khác. Đứng giữa phòng cho bọn học sinh nhiều chuyện kia xăm xoi cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, Dương trực tiếp ôm eo cô nàng, nhấc một cái.

“Ơ? Khoa…”

Giang còn chưa kịp nói hết câu đã bị Dương ôm ngang người, xốc lên bế theo kiểu công chúa. Trời ơi! Giây phút đó đầu óc nó đình chỉ hoạt động, theo bản năng bám chặt vào cổ cậu. Không đùa đâu, bao nhiêu người đang nhìn đấy!

Dương cẩn thận túm góc đầm Giang lại, dù cậu biết nhỏ chắc chắn bận quần đùi bên trong nhưng không thể để người ta nhìn bậy bạ được.

“Mày ơi, tát tao một cái xem tao có đang mơ không?”

Một cô gái vận đầm đỏ đứng ở trong góc nói với người bên cạnh.

“Tao cũng nghĩ tao đang mơ cùng giấc mơ với mày đó! Tao ước gì có hoàng tử bế tao giống vậy… uhu!”

Hai thiếu nữ nhìn nhau, cảm thấy quá bất công. Tại sao trong thanh xuân tươi đẹp của họ chỉ toàn những tên có khuôn mặt gợi đòn chứ?

Trong lúc mọi người rì rầm, cũng có kẻ xấu bụng nói mấy câu không hay cho lắm. Nếu nhìn thấy một màn này chính bản thân Giang cũng sẽ chửi xối xả chứ đừng nói ai! Bọn họ diễn vậy cho ai xem? Khổ nỗi nhân vật chính ở đây lại là bản thân nó...

Dương ôm nó chạy ra khỏi căn phòng giăng đầy đèn màu, đứng dưới tán cây phượng. Vì là ban đêm nên chẳng thể nhìn rõ mặt nhau, chỉ có ánh sáng le lói từ dãy phòng học cũ chiếu tới bên này, để nó kịp lướt qua đôi mắt xanh không gợn sóng kia.

Giang nín khóc từ đời nào vì hành động gây sốc của Dương, cả người nó nóng bừng bừng. Giờ có quăng tôm lên mặt mình chắc cũng chín luôn ấy ha, Giang thầm nghĩ.

“Tao thương mày lắm, mà mày không biết đâu.”

Một bàn tay thon dài trượt trên gò má mềm mại của nó, vuốt đi những sợi tóc không an phận rơi xuống.

Có lẽ xin lỗi bao nhiêu lần cũng không đủ, vậy nên cậu sẽ dành suốt quãng đời còn lại của mình bù đắp cho người con gái này.

Trong phòng lại vang lên tiếng MC công bố King and Queen, mà hai người bên ngoài rõ ràng không quan tâm đến cuộc thi vớ vẩn ấy nữa.

Dương chậm rãi cúi đầu xuống, hơi thở nóng rực phả lên mặt nó. Thời gian như đọng lại thật lâu ngay khoảnh khắc mà đôi môi mỏng của cậu chạm vào môi nó. Mềm quá. Mềm và xốp như ịn mặt vào cục bông vậy.

Nụ hôn đầu của nó không nồng nhiệt hay mang theo sự cuồng dã như người trưởng thành, cũng không có sự ngượng ngùng của tuổi mới lớn. Chỉ là nhẹ nhàng và ấm áp thế thôi.

Giang nhắm mắt lại, xúc cảm càng trở nên rõ ràng hơn một chút.

Tay nâng nhẹ gò má Giang, dường như hôn một cái như vậy không đủ, lại in lên trán và mũi cô nàng mấy nụ hôn tựa chuồn chuồn lướt nước. Dù sao cậu vẫn sợ chú Tư lắm, để chú biết vụ này thì đừng nói đến việc tiếp cận Giang, chú đá cậu ra khỏi vũ trụ này luôn chứ chẳng đùa.

“Có đói không?”

Dương xoa xoa đầu cô nàng, thấy vẻ mặt ngáo ngơ cực kì đáng yêu trước mắt thì hận không thể cắn cho vài phát.

Giang lắc lắc đầu, lúc nãy nó đã ăn rất nhiều bánh rồi, vả lại bây giờ tâm trạng đâu mà ăn với uống nữa!

“Về thôi.”

Dương đưa tay ra trước mặt nó, chờ đợi.

Dù bóng tối có che khuất đi tầm nhìn của nó thì có Dương ở đây, nó không hề sợ hãi. Cậu ấy chính là điểm sáng duy nhất trong đêm, nổi bần bật giữa một thế giới đen kịt.

“Ừ, về thôi.”

Giang đặt mấy ngón tay đang run rẩy vì hạnh phúc vào lòng bàn tay to lớn của người nọ, khẽ nắm.

Trong cuộc sống đôi khi gặp phải khó khăn và gian khổ, nhưng chắc chắn sẽ có cách gì đó giúp bạn vượt qua được, chỉ là bạn có kiên trì hay không. Nếu thời điểm đau khổ nhất mà tuyệt vọng buông tay, thì đó chính là có duyên không nợ. Ngược lại, miễn là tin tưởng nhau, sẽ không có thứ gì có thể cản bước chúng ta.

Giang ngẫm lại những câu này trong lòng, không kiềm được bật cười, nghịch ngợm ôm lấy cánh tay của Dương.

“Tao muốn khoe với cả thế giới tao đã câu được một anh chàng chuẩn con nhà người ta!”

Cậu bĩu môi khinh thường cái ý nghĩ trẻ con này:

“Rồi đến lúc đó ông đây bị săn lùng, mày chỉ có khóc thét.”

Giang trợn mắt nhìn bạn thân của mình, hiện tại đã thăng cấp làm bạn trai, xì một tiếng:

“Đợi bà đây lên đại học sẽ có rất nhiều người theo đuổi đấy!”

“Vậy sao? Tao cũng muốn thi vào cùng trường! Ai dám lại gần mày tao liền dùng khuôn mặt đẹp trai này đả kích bọn họ!”

“Ha ha…”

Giang nghe xong không kiềm được phì cười ra tiếng, nó thả những bước chân nhỏ trên vỉa hè, song song đi cùng Dương. Từ hôm nay, nó sẽ phấn đấu hơn nữa để xứng đáng với cậu ấy. Mặc kệ người đời có cái nhìn thế nào về khoảng cách giữa hai đứa, con nhà người ta vẫn là bị nó nắm thóp rồi.

Đại học ơi, đến đây!