Hoàng Khoa nhìn sang cô có vẻ mong chờ câu trả lời. Hà Linh cười mỉm, tay tháo bỏ chiếc áo vest của anh gạt ngang xuống bụng, trả lời bình tỉnh.

- Có vẻ anh Khoa quan tâm đến họ tôi nhỉ? Tôi họ Giang, là Giang Quỳnh Hà Linh.

Tên Giang Quỳnh Hà Linh này là do ba dượng cô đặt lại. Ông ấy tên Việt là Giang Đức Lĩnh, vì muốn Hà Linh sau này có cuộc sống hoàn toàn mới và là người thừa kế duy nhất, nên ông đã đổi họ cho cô và xem như con gái ruột

Hoàng Khoa ánh mắt thoáng tia thất vọng, vài giáy trước anh còn hi vọng là họ Phương. Anh cười gượng gạo.

- Tôi cứ tưởng cô là một người.

Hà Linh nhếch mày lên.

- Có thể cho tôi biết anh tưởng tôi là ai không?

Anh vẫn tay giữ vô lăng đôi mắt nghiêm nghị nhìn về phía trước. Cánh môi nhấp nháy quyến rũ.

- Là một người tôi yêu, mà không nhận ra mình yêu. Cô ấy...cũng tên Hà Linh.

Trong mắt cô thoáng tia ấm áp, nhưng cô lại giả vờ cười nói như không biết.

- Nếu anh không chê tôi nhiều chuyện thì có thể kể tôi nghe về cô gái đó được không?

Hoàng Khoa bật cười thành tiếng, cuộn tay lại che miệng nhìn cô.

- Nếu cô không nói là tôi lắm lời thì tôi kể.

Hà Linh lắc đầu rồi cười. Anh bắt đầu kể, nói đến hai chữ Hà Linh sáu năm nay nhắc đến cô như một niềm hạnh phúc.

- Cô ấy bằng tuổi tôi. Ngày bé không biết chuyện gì xảy ra cô ấy bị làm osin của bạn tôi. Hà Linh rất hiền lành, nhiều lúc còn ngây thơ đến ngu ngốc. Một lần sang nhà tôi chơi chẳng hiểu sao, cái chuỗi quý của mẹ tôi lại ở trên cổ cô ấy. Tôi là người ghét nhất giả dối và ăn cắp, nên từ lúc đó đã có ác cảm với Hà Linh.

Nói đến đây anh dừng lại một lúc. Ánh mắt cô như chứa nỗi niềm oan ức, Hà Linh lặng yên nhìn ra cửa sổ.

- Rồi thế nào nữa? Anh kể tiếp đi.

- Cô chủ của Hà Linh có thể gọi là thanh mai trúc mã của tôi. Nói ra thật buồn cười, tôi chỉ xem cô bé ấy là em gái, lại tự ngộ nhận là mình yêu. Nhưng từ lúc nào không biết, tôi đã thích Hà Linh. Cô ấy thực sự đáng thương, mọi sự tôi đã hiểu lầm cô ấy. Đến lúc nhận ra thì đã muộn.

Anh nói mang một chút hối hận và ray rứt. Hà Linh lén nhìn sanh anh, đôi mắt anh chứa đầy tâm sự và hối hận. Không phải cô không yêu anh, mà vì ngày ấy đơn giản Hà Linh chỉ nghỉ đấy là một trò đùa của Tú Chi. Và lúc đó cô cũng không đủ dũng khí để đón nhận tình yêu của Hoàng Khoa.

- Anh nói muộn là như thế nào?

- Cô ấy đi nước ngoài rồi, đã sáu năm không có tung tích. Tôi muốn gặp cô ấy

Hà Linh cắn môi

- Sao anh lại muốn gặp? Chẳng lẽ sáu năm qua anh vẫn chờ?

- Đúng, vì ngày cô ấy ra sân bay tôi đã đến nhưng không kịp. Lời tôi muốn nói với cô ấy là tôi sẽ đợi. Vậy nên tôi sẽ tiếp tục đợi.Hà Linh bất ngờ, chẳng lẽ ngày cô đi anh cũng tới. Kiềm hãm sự bất ngờ đó cô nói tiếp.

- Nếu bây giờ cô ấy có gia đình thì sao.

- Chẳng sao cả, cô ấy hạnh phúc tôi cũng hạnh phúc. Dù gì cô ấy cũng ghét tôi, chỉ cần thấy Hà Linh cô ấy hạnh phúc là tôi đã yên lòng.

Những câu nói đó như khiến cô rơi lệ cô muốn nói “tôi không ghét cậu, ngày ấy là tôi nói dối” nhưng bật không thành lời. Nét mặt Hà Linh có chút thẩn thờ, Hoàng Khoa thấy vậy làm lạ.

- Cô sao vậy, sắc mặt cô không được tốt?

Hà Linh bừng tỉnh lắc đầu, rồi đưa tay vén lọn tóc che đi khuôn mặt.

- Không có, tại tôi nghe thấy câu chuyện có chút cảm động thôi.

Hoàng Khoa cười nhạt, chẳng mấy chốc xe đã lăn bánh đến điểm hẹn. Bên ngoài có nhiều fan hâm mộ và phóng viên đã đợi sẵn.

- Cô xuống trước đi, cùng xuống sẽ có tin đồn đấy.

Hoàng Khoa cười tinh nghịch, Hà Linh nhướng mày lên.

- Tôi không sợ, nếu như anh đưa tôi đi thì cũng phải đưa tôi vào chứ?

Hoàng Khoa nhúng vai rồi mở cửa xe.

- Tuỳ cô thôi

Từ trong xe bước ra, mọi người đều nhận ra dáng của tổng giám đốc trẻ tuổi, nổi tiếng Hoàng Khoa. Các cô gái được một phen điêu đứng, cánh nhà báo bấm máy không ngừng. Nhưng khi anh vòng sang mở cửa cho người ngồi phía trong, mọi người đều hò hét không ngớt.

- Trời ơi, tổng giám đốc Thiên Mỹ đi chung với ca sĩ Halin kìa.

- Nhìn đẹp đôi quá à, ghen tỵ ghê.

Phóng viên chen nhau chụp hình và đưa micro ra đặt hàng loạt câu hỏi.

- Cô Halin đang hẹn hò với tổng giám đốc Thiên Mỹ sao?

- Hai người đã quen bao lâu rồi?

- Anh Hoàng Khoa hãy cho chúng tôi biết anh có ý định lâu dài không?

...

Hàng loạt câu hỏi được suy diễn bởi trí tưởng tượng của họ đến chống mặt. Hà Linh chỉ vẫy tay chào và mĩm cười trả lời.

- Chúng tôi chỉ là bạn.

Xe quản lý đến, nhanh chống đưa Hà Linh và Hoàng Khoa vào trong. Bên ngoài qua lời nói của Hà Linh đám phóng viên không tin và đã truyền nhau cho thông tin trang bìa ngày mai “Nghi án hẹn hò của ca sĩ Halin và tổng giám đốc Hoàng Khoa”

Bên trong buổi họp báo tổ chức y như một buổi tiệc đứng, với sự góp mặt của nhiều người nổi tiếng trong nhiều lĩnh vực. Hoàng Khoa bị các giám đốc khác lôi kéo ra bàn tiệc nói chuyện để nịnh bợ cho việc làm ăn.

Hà Linh tiến lên phía sân khấu trịnh trọng cuối chào và bắt đầu nói.

- Cảm ơn các vị đã đến với buổi họp báo của tôi ngày hôm nay. Buổi tiệc này cũng như đánh dấu sự bước chân của tôi vào showbiz Việt. Một lần nữa xin cảm ơn và mong sự giúp đỡ của mọi người.

Ánh mắt Hà Linh vui vẻ nhìn xung quanh để chào hỏi. Bỗng cô khựng lại một người có dáng cao gầy, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp đang đứng bên cạnh một tên béo lùn. Hà Linh không thể quên đi khuôn mặt “nhân tạo” đó, chính là Tú Chi

---

••Góc tự kỉ••

Thông báo cho mấy nàng hai tin, vui và buồn. Muốn nghe tin nào trước nà, thôi Vơ biết rồi là buồn chứ gì?:)))

Tin buồn là Vơ sắp cạn ý và không có thời gian. Cái này là bài ca con cá của Vơ rồi ha:))) tới tin vui nà.

Tin vui, nhỏ em của Vơ @karry-roy2109 sẽ giúp Vơ đăng truyện bằng nick này @tiny_little. Vơ đã viết đến

Còn một điều nữa, truyện sẽ đẩy tiến độ nhanh cho sớm hoàn truyện nhá! Mong là mấy nàng không phiền khi Vơ update nhiều.

????Thôi mà ai là tiểu bàn giải cứ bơi hết vào đây đê >.< Vơ rất chân thành khi được làm quen với mấy tứ diệp thảo a~:)))