Quân xuống xe,Bích Ngọc cũng nhanh chóng lái xe rời đi.Thực ra,trong lòng Quân cũng lo lắng cho cô ấy không ít.Chỉ sợ trong lúc lái xe nghĩ ngợi lung tung mà xảy ra tai nạn nghiêm trọng thì có lẽ anh sẽ hối hận cả đời mất.

Những ngày sau....

Tôi và Quân bắt đầu hẹn hò.Thực sự đó là một cảm xúc tuyệt vời.Ở trung tâm Tiếng Anh thì Ngọc cũng đi dạy ít hơn,có lúc vừa thấy tôi, cô ấy liền tránh mặt.Như vậy kể ra cũng tốt,gặp nhau lại càng thêm khó xử

Tôi biết là cô ấy yêu Quân nhiều đến như nào.Nhưng mà tình yêu thì làm sao có thể miễn cưỡng đúng không.Ngọc tốt,tìnnh cảm vô cùng sâu nặng nhưng lại đặt nhầm chỗ.

Quân yêu tôi đó là điều cô ấy phải chấp nhận.Tôi biết cô ấy cũng rất tổn thương nhưng chẳng biết nói thế nào thì cô ấy mới chịu hiểu.

Quân đưa tôi đi ăn,một nơi thật sang trọng.Tự nhiên tôi cảm thấy có chút hụt hẫng và gượng gạo.Tôi quay người,cố gắng ghé sát vào tai anh mà nói thì thầm

"Nơi này có vẻ hơi đắt tiền,chúng ta đi nơi khác được không"

"Em thấy khó chịu sao"

"Chỉ là..."

"Không sao đâu,đồ ăn ở đây nổi tiếng lắm ấy"

Tôi đành gật đầu thuận theo ý của anh.Nhân viên bắt đầu bê ra biết bao nhiêu là đồ ăn,tôi nhìn vào bảng giá mà không khỏi sốc.Quả thực,Quân rất nhiều tiền.

Nhưng hình như tôi nhận ra điều gì đó khác lạ.Anh Quân mà tôi quen trước đây với bây giờ có phần hơi khác lạ.Tôi đành ngậm ngùi cho qua,dù sao cũng chỉ là một bữa ăn thôi mà,cũng chẳng dám ý kiến hay nói với anh..

Sau khi ăn xong,Quân lái xe đưa tôi về nhà,cũng chẳng biết từ lúc nào,tôi lại cảm thấy cuộc tình này có chút vấn đề

Tôi cười rồi đợi bóng xe anh đi khuất,tôi mới trở lại vào trong nhà.Cậu Tú hôm nay đưa mợ đi vào trong bệnh viện lên cũng chưa về.Cái Hoài xin sang nhà bạn nên hiện tại chỉ mình tôi ở nhà

Cái không gian lạnh lẽo mà cô đơn lại 1 lần nữa bao trùm lấy tôi.

Tôi đặt túi xách xuống,lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.Bật 1 bản nhạc buồn lãng mạng.Trong lòng lúc này cảm thấy vô cùng hỗn độn.Tôi bất chợt suy nghĩ thêm về tình yêu của Quân.

Liệu chúng tôi đến với nhau là đúng?Tình yêu kể ra cũng thật lạ.Lúc thì lại khao khát đến phát điên,đôi lúc thì lại muốn buông bỏ một cách nhẹ nhàng nhất.

Tôi đặt tay lên trái tim mình.Trái tim yếu đuối đầy tổn thương đã ấm nóng trở lại từ khi gặp lại anh ấy.

Quân đối với tôi còn nhiều cả một tình yêu.Anh ấy thấu cảm,cho tôi cảm nhận được trái tim đang yêu của anh ấy.Cũng cho tôi tất thẩy những ngọt ngào

Từ lúc tôi biết mình đã thích Quân rồi yêu Quân,đến bây giờ cũng ngót ngét sẮp được 6 năm.Liệu tình cảm trong tim tôi có phai nhạt.

Tôi cũng chẳng biết nữa,chỉ là trong lòng vẫn còn tơ vương,một nửa muốn giữ,còn lại một nửa muốn buông.

Chẳng biết từ bao giờ tôi lại có thói quen thương hại người khác.Nhìn Bích Ngọc,tự nhiên tôi thấy mủi lòng đôi chút.Cô ấy nóng tính,độc đoán nhưng lại vô cùng yếu đuối trong tình yêu

Tôi đã từng nhìn thấy cô ấy khóc,nhìn thấy cô ấy cười..tất cả những điều đó chỉ duy nhất dành cho Quân.

Một bản nhạc buồn có lẽ sẽ không phải là một liều thuốc an toàn trong khi tâm trạng đang rối bời như vậy.

.—————

Sáng hôm sau,khi vừa đến trung tâm,tôi đã hẹn ngay Bích Ngọc

Chúng tôi chọn quán cà phê cũ ven đường để trò chuyện.Cốc cà phê nóng kèm theo một cốc nước cam được phục vụ đưa ra,đặt xuống bàn ngay ngắn

"Em mời hai chị"

Tôi khẽ gật đầu,tay phải đưa lên vén sợi tóc mái không chịu ngủ yên trên trán.Khẽ nhấp một hợm nước cam,tôi nói:

"Con gái uống cà phê vậy không tốt đâu,Bích Ngọc"

Cô ấy không nói,từ đầu đến cuối chỉ nhìn đi hướng khác.Bây giờ tôi mới nhận thấy,trên khoé mắt vẫn còn một chút ít thâm quầng,có lẽ cả đêm qua cô ấy đã thức trắng.Không khéo lại khóc.

Đưa mắt sang nhìn tôi,Ngọc Nói:

"Từ lúc nào cô lại có sở thích quan tâm đến người khác vậy hả,Quỳnh"

"Chỉ là tôi nhiều chuyện nên nói thôi"

"Cô biết tại sao người ta lại luôn thích cà phê không"

"...."

Tôi lắc đầu thay cho câu trả lời.Bích Ngọc lại nói tiếp

"Cà phê có đắng,nhưng khi uống vẫn luôn đọng lại một mùi vị ngọt man mác,rất khó quên.Còn nước cam,khi uống xong sẽ chẳng còn lưu giữ hương vị gì cả"

Tôi cười,chẳng biết nụ cười của tôi lúc này phải diễn tả thế nào nữa.

"Ngọc,cô thật biết cách đùa"

"Cô là người thông minh nên cô hiểu những gì tôi nói đúng không"

"Tôi nghĩ là mình không nên trả lời câu hỏi này thì hơn"

Bích ngọc mặt trở nên nghiêm túc,ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào con ngươi của tôi.DÁng người ngồi thẳng hơi chếch chếch về phía trước mà nói.

"Quỳnh cô có thể từ bỏ Quân đươc không?Coi như tôi xin cô"