"Bông quỳnh rụng xuống cội quỳnh...

Dù ai ngậm ngọc dỗ mình đừng xiêu..."

Tôi đã đọc qua câu nói ấy qua một bài báo mà bố vẫn đọc vào buổi sáng khi nói về hoa Quỳnh.

Hoa quỳnh tượng trưng cho cái "vẻ đẹp chung thủy",vì hoa chỉ nở một lần rồi tàn tạ, cũng như một tình yêu đầu tiên nguyên thủy và duy nhất dâng hiến cho người tình trăm năm.

Lặng lẽ bốn mùa với nắng mưa, hoa có thể nở bất cứ giờ phút nào trên trái đất này, từ lúc tinh mơ khi những hạt sương óng ánh còn vắt vẻo trên cành cây, hoặc lúc ban trưa với những vạt nắng xiên khoai gay gắt, hay những buổi chiều chạng vạng... Nhưng có lẽ không nhiều người được tường tận một thế giới huyền bí kỳ ảo của những loài hoa chỉ khoe sắc tỏa hương lúc hoàng hôn phủ kín dương gian, khi mặt trời lặn nhường chỗ cho những vì sao lấp lánh trên bầu trời đen.

Có người nói hoa Quỳnh tượng trưng cho biểu tượng kiếp hồng nhan bạc mệnh,cũng có người nói vì kiếp hoa sớm nở chóng tàn, Quỳnh Hoa đã được ví như một cuộc tình mong manh lơ lửng trên cánh gió, nhưng đó là cuộc tình đẹp nhẹ nhàng và thanh tao..và cũng có người nói nó còn tượng trưng cho vẻ đẹp chung thuỷ bền vững.

Tên tôi là Dương Hoa Quỳnh,vẻ đẹp mong manh sớm mai tựa giống loài hoa mà có tên tôi đang mang.Mọi người cứ nói hoa Quỳnh không nở lần Hai,nó chỉ nở một lần rồi nhanh chóng tàn úa và bay đi hoà tan vào những cơn gió của mùa hạ.Nhưng Vào Mùa Hạ năm ấy,Hoa Quỳnh nở Lần Hai.Cuộc đời tôi cũng sẽ giống như đoá hoa quỳnh vậy.

Là nhân duyên,là số kiếp,tôi mang theo tình cảm sâu đậm từ năm 17 tuổi đến tận những năm tháng sau đó.Người con trai ấy, tôi cứ nghĩ chỉ là thoáng quA,nhưng khi gặp lại hoá ra cậu ấy lại là cuộc đời.Chỉ tiếc rằng,thanh xuân của tôi có cậu,nhưng hiện tại người bên cạnh cậu ấy lại là một cô gái khác.

Cuộc đời là một chuỗi những tháng ngày dài với bộn bề công việc.Nhưng khi cậu ấy lại một lần nữa xuất hiện,tôi lại chẳng dám đối diện mà đón nhận tình yêu này.

Người con trai mà tôi yêu đơn phương không ai khác chính là Anh Quân.Còn nhớ năm ấy,khi ba mẹ li hôn,tôi chuyển từ Đà Nẵng về quê ngoại ngoài Hà Nội.

Khi vào trường,Anh Quân có học lớp bên cạnh tôi,tôi học chuyên Anh,cậu ấy học chuyên Toán.Vốn dĩ chẳng có gì liên quan đến nhau,nhưng có lẽ vì nhân duyên mà chúng tôi đã trở nên thân thiết.Ở cậu ấy toả ra một sức hút khiến tất cả nữ sinh toàn trường gần như đổ gục.Hồi ấy,vì quá trú tâm vào học mà tôi không để ý đến vẻ bề ngoài.Lâu dần,tự nhiên đi bên cạnh cậu bạn thân này,có đôi chút xấu hổ,nên đã quyết định thay đổi bảnn thân

Mái tóc dài đã được tôi cắt phăng thay bằng mái tóc ngắn ngang vai,tôi biết tô một ít son để trở nên nổi bật hơn.Và thế là,tôi đã thay đổi thực sự,vẻ đẹp của tôi không nổi trội nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng mong manh.

Anh Quân nhìn thấy sự thay đổi ấy mà không khỏi hài lòng.

"Cuối cùng cô bạn thân của tôi cũng chịu thay đổi rồi,vịt giờ hoá thành thiên nga rồi nhé"

"Đừng nói nhé,vì tôi đã là thiên nga sẵn rồi"

Quân cười để nộ chiếc răng khểnh cực duyên.Tôi nhìn mà không khỏi rời mắt.Cậu ấy khoác vai tôi đi trên con đường đầy lá vàng của chiều thu vẫn còn thoang thoảng mùi hoa sữa của Hà Nội.

Bên nhau càng lâu,tôi càng nhận ra,hoá ra tình cảm trong trái tim tôi không đơn giản chỉ là tình bạn bình thường.Tôi biết,tôi và cậu ấy là hai đường thẳng song song,mãi mãi không thể nào hợp thành.Tình cảm của tôi là tình cảm ngu ngốc,rõ ràng yêu nhưng lại không dám nói

Năm 17 tuổi,chúng tôi chuẩn bị thi cuối cấp.Tôi và Quân ngồi trên ghế đá của ngôi trường cấp 3 đầy kỉ niệm

"Quân này"

"Hử"

"Ngày mai là chúng ta bước vào kì thi Đại Học rồi"

"Ừm,sắp phải xa nhau rồi"

Tôi đưa mặt mình nhìn sang bên cậu ấy,đôi mắt ngước lên đầy tiếc nuối

"Ra trường chúng ta vẫn giữ liên lạc chứ"

"Cái quan trọng bây giờ là đỗ Đại học trước đã ngốc ạ"

"Nếu như tôi với cậu không đỗ cùng trường nhau thì phải làm sao"

"Không sao đâu,chúng ta nhất định phải giữ liên lạc"

"Thật không.."

"Quỳnh này,cậu có tin tôi không"

"Tin mà"

"Vậy sau khi có kết quả tốt nghiệp,mình sẽ nói cho cậu một điều bí mật"

"Giờ nói không được sao"

"Không,giờ vẫn đang là bí mật"

"Được,tôi nhất định sẽ đợi"

“Tốt lẮm”

“Quân này、nếu như một ngày nào đó tôi yêu cậu thì cậu phải làm thế nào”

“Vậy thì cứ can tâm tình nguyện mà đến bên tôi đi”

“Hhhaa,quên chuyện đó đi.Tôi làm sao mà có thể yêu cậu được”

“Nói chí phải”1

Kì thi căng thẳng cũng nhanh chóng kết thúc.Ngày tôi và Quân nhận được kết quả.Tôi trượt Đại học,cậu ấy đỗ vào Đại học mà trước đây hai đứa đã từng hứa.

Cầm trên tay tờ giấy báo điểm,nước mắt tôi khẽ tuôn rơi.Bích Ngọc chạy lại,hai tay ôm chầm lấy Anh Quân rồi cười trong hạnh phúc

"Mình và cậu đỗ Đại học rồi"

Bích Ngọc là cô bạn thânn cùng lớp với Quân.Cô gái ấy có tất cả,nhan sắc,gia đình,địa vị,hơn tôi về tất cả mọi mặt.Cô ấy là người có lẽ Môn đăng hộ đối với Quân hơn ai hết.

Tôi nhìn họ quay mặt bước đi,thế giới này ồn ào,cuộc đời tôi là những chuỗi ngày đau khổ từ sau ngày ấy.Giọt nước mắt từ từ chảy xuống thấm đẫm vào môi,tôi cảm nhận được vị mặn chát trong đó.

Quân nhìn tôi...nhưng cậu ấy lại chẳng thể chạy đến bên tôi.Và ngày hôm ấy cũng là ngày cuối cùng mà tôi và cậu ấy gặp nhau.

Mẹ tôi vì tình hình sức khỏe không được tốt nên quyết định chuyển về lại Đà Nẵng.Trước ngày tôi đi,trời đổ cơn mưa tầm tã,Quân đứng trước cổng,gọi điện thoại cho tôi

"Quỳnh,tôi có chuyện nhất định phải nói với cậu"

"Giờ tôi không có bất cứ tâm trạnng nào để nói chuyện cả"

"Tôi biết cậu đang rất buồn,nhưng đừng bỏ cuộc như vậy chứ.Vì ít nhất cậu còn có tôi"

"Cậu hãy về đi..."

"Quỳnh,cậu hãy nghe cho rõ đây."

"......"

"Tôi thích..,"

Chưa để Quân nói xong,tôi đã ngăn lời nói ấy lại

"Tôi biết cậu muốn nói gì.Cậu muốn nói cậu thích Ngọc đúng không.Đúng cô ấy là người hợp với cậu nhất.Chúng ta mãi mãi chỉ là tồn tại tình cảm của hai đứa bạn thân thôi đúng không"

"Ý tôi không phải thế"

"Vậy cậu muốn tôi phải nói gì.Nói rằng mình muốn nhận tình cảm thương hại từ cậu sao.Tôi nói cho cậu biết,Hoa Quỳnh tôi dù có thảm hại đến cỡ nào cũng không cần tình cảm từ cậu.Tôi kém cõi hơn cậu,nên cũng không dám mơ ước cao sang.Từ nay tôi và cậu chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa,giữa chúng ta sẽ chẳng bao giờ vượt qua được ranh rới gọi là "bạn thân"

Tôi cúp máy,mặc Quân đứng ở dưới mưa đợi.Tại sao lại ngu ngốc nói ra những lời nói ấy.Chẳng có nơi nào yên bình giống khi cậu ấy ở bên tôi.Trời bỗng hoá thành cơn mưa,tiếc rằng cơn mưa ấy lại không ngọt ngào,êm dịu giống như mùa hạ.

“Từ nay khoảng cách của chúng ta không chỉ còn là tình yêu mà còn là thời gian mãi mãi không thể nào bước qua”

Hôm ấy tôi cũng không khóc,tự nhiên tôi lại cảm thấy mình mạnh mẽ đến bất ngờ,Tôi phải xa cậu thôi

Chuyến bay vào Đà Nẵng từ sáng sớm bắt đầu cất cánh,chúng tôi từ đó mất liên lạc..

Tôi đã từng nghe đâu đó câu nói:"Chàng trai mà bạn yêu năm 17 tuổi sẽ chẳng thể nào cùng bạn đi đến hết cuộc đời này.." và chúng tôi đã xa nhau từ đấy..Hoa Quỳnh cũng lụi tàn từ ngày hôm đó và chẳng nở rộ thêm lần nào nữa

Cậu ấy trong quá khứ chỉ là một người tôi từng thíchh.Còn Cậu ấy của hiện tại là cả một cuộc đời đang đợi tôi phía trước

5 năm sau...!