Hai ngày còn lại , Lâm Thiếu Hoa ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi điều dưỡng, từ khi bị Dương Húc Nghi cứu tỉnh, y cũng lười nói năng. Mà Dương Húc Nghi kia cũng rất kỳ quái, chẳng những không quá tức giận, ngược lại suốt ngày trông chừng y hệt như canh phạm nhân, mắt cũng nháy rất ít, như là chỉ cần nháy mắt một cái thôi cũng sẽ thấy y đã biến mất vậy.

Lại còn hạ cảnh cáo khó hiểu, “Không bao giờ cho phép tự tìm cái chết!”

Lâm Thiếu Hoa nghĩ nửa ngày cũng ko nghĩ ra. Nếu đã thấy y không vừa mắt, y chết rồi chẳng phải là mắt không thấy tâm không phiền đó sao? Sao Dương Húc Nghi hình như còn sợ y chết hơn cả chính y vậy?

Chẳng lẽ là Dương Húc Nghi có tính toán khác với mình?

Đổ mồ hôi.

Tám phần là thực vật nhân  đảm đương làm thí nghiệm sống rồi…

(thực vật nhân: người sống mà không biết mọi thứ xung quanh, hiện đại gọi là người sống đời thực vật á)

Vả lại cơm nước mấy ngày nay thật sự làm người ta không chịu nổi. Tuy hương vị khá ngon miệng nhưng trong cơm, trong đồ ăn, thậm chí trong cả canh, toàn bộ đều bị Dương Húc Nghi bỏ thêm ‘nguyên liệu’, đại bổ đặc bổ. Lâm Thiếu Hoa thậm chí hoài nghi có phải mình đang là người ở cữ hay không; không, mà cho dù có ở cữ đi nữa thì cũng không thể bổ được đến vậy!

Cũng không biết Dương Húc Nghi cho liều lượng bao nhiêu, Lâm Thiếu Hoa chỉ cảm thấy khí huyết dồi dào, toàn thân như có một luồng khí chực chờ thoát ra. Nếu không phải biết rõ thân thể mình mạnh yêu ra sao, Lâm Thiếu Hoa tưởng như có thể tuyên bố mình đã luyện được hấp tinh đại pháp!

Kháng nghị một lần, bị Dương Húc Nghi khiêu khích châm chọc, Lâm Thiếu Hoa biết bây giờ là người ở dưới mái hiên sao có thể không cúi đầu, cứ làm mặc hắn vậy. Ai ngờ đến tối, Dương Húc Nghi gọi con chó Đại Hoàng kia đến đây. Lâm Thiếu Hoa còn chưa hiểu chuyện gì, đã thấy Đại Hoàng ăn đồ giống hệt mình, lập tức ngậm miệng không nói gì.

Dương Húc Nghi còn trưng ra bộ dạng dương nhiên, trung khí mười phần nói, “Thấy chưa? Nó còn chưa ý kiến gì, ngươi còn gì nữa không?”

Lâm Thiếu Hoa đã hoàn toàn hiểu được, trong mắt quái nhân Dương Húc Nghi này, người và Đại Hoàng này giống nhau, chẳng có gì là vũ nhục cả. Hắn đã nhận định, Đại Hoàng của hắn phản ứng thế nào thì người khác cũng phản ứng thế ấy. Ai, coi như hài tử này trời sinh thiếu hụt, cứ coi như gỗ mục không thể khắc vậy. Cho nên y cũng không lên tiếng nữa, cứ mải miết ăn cơm.

Dương Húc Nghi nhìn trên giường dưới giường một người một chó đều im lặng ăn cơm, lông mày lại cong cong hài lòng…***

Tới buổi tối ngày thứ ba, thừa dịp Dương Húc Nghi ra ngoài có việc, Lâm Thiếu Hoa xuống giường, chậm rãi đi vài bước. Hoàn hảo, tuy là còn chút không khỏe nhưng cũng không còn trở ngại gì nữa, xem ra y thuật của tên Dương Húc Nghi này cũng không phải gạt người.

Đã lâu không có xuống giường, giờ vừa đi lại thì bước chân hơi lảo đảo, nhưng Lâm Thiếu Hoa cũng chẳng quan tâm. Cảm giác có thể tự do hành động này thật tốt, làm cho tâm trạng cũng thoải mái hơn không ít.

Dạo quanh ngọa thất (phòng ngủ) một vòng, y đã biết đây là nơi Dương Húc Nghi thường hay nghỉ lại. Hai ngày nay y chiếm lấy giường của hắn, hắn đều nghỉ ngơi trên thảng y (ghế dựa), bộ dạng cứ như là ‘ta sợ ngươi lại tìm chết’ vậy.

Nhớ lúc Dương Húc Nghi thổi nến, lại còn mở to mắt, chăm chú theo dõi y trong bóng tối, Lâm Thiếu Hoa không tự chủ được thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.

Chuyển qua dựa vào một bên giường, thấy có một tấm ván gỗ rất lớn treo trên tường, ngoài tấm gỗ ấy còn phủ một tấm mạc liêm bằng nhung thêu chỉ vàng, chỉ lộ ra có mỗi cái khung khắc hoa văn. Y bước đến gần nhìn lên, ngay cả hạt bụi cũng không có, hiển nhiên là do được chủ nhân thường xuyên quét tước, như coi nó là bảo bối.

Thứ này hẳn là bức họa rồi, chính là không biết là giá trị bao nhiêu mà có thể làm cho một Dương Húc Nghi đầu óc quỷ quái như thế quý trọng.

Ân, trong phòng Dương Húc Nghi bài trí rất đơn giản, không có đồ trang trí tinh mỹ đáng giá gì cả; có mỗi chỗ này là cực kì không hợp với xung quanh. Bởi vì y luôn nằm trên giường cho nên không nhìn thấy tấm ván gỗ bên giường này. Hôm nay vừa đứng lên đi lại, thứ làm y chú ý tới đầu tiên lại là nơi này.

Quý trọng = danh họa = vô giá = bạc

Bingo!

Trong  đầu Lâm Thiếu Hoa sáng lòe lòe lên như có ánh chớp, cái miệng nhỏ cong lên rõ cao, uổng là không có ai thấy, nếu không bộ dáng xem trọng tiền tài này mà hiện ra trên giương mặt thanh tú thoát tục như y thật đúng là phí của giời.

Đang lúc đống bạc lượn lờ trong đầu y, bỗng nhiên cảm thấy có cơn gió mạnh từ sau lưng thổi đến. Lâm Thiếu Hoa sửng sốt, nhìn lại thì đã thấy Dương Húc Nghi đeo cái mặt lạnh như băng hiện ra ngay trước mắt.

Môi mím chặt, ánh mắt tựa như cũng có cả ngọn lửa rừng rực trong đó. Lâm Thiếu Hoa nhìn thoáng, cũng biết là hắn tức giận. Tuy là không biết hắn giận gì cái gì, nhưng cổ họng y như bị cái gì đó chặn lại, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải. Hai người cứ thế đứng đó đối diện nhau, không ai mở miệng.

“Ách… Ta chỉ muốn xem mình có thể đi lại được hay không…”

Vẫn là Lâm Thiếu Hoa lên tiếng trước. Nói còn chưa dứt câu thì thân thể đã bị nhấc bổng lên, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Dương Húc Nghi ôm trở về trên giường, còn bị hung tợn trừng mắt, như là y thiếu hắn mấy trăm lượng bạc vậy.

Lâm Thiếu Hoa nháy mắt mấy cái, cố gắng không quan tâm đến chuyện Dương Húc Nghi có thể dễ dàng ôm mình lên như thế, nhưng mà y không cách nào bỏ qua ánh mắt nhìn mình chằm chằm không dứt kia, trong lòng phiền não: tại sao ta lại sợ tên này đến vậy? Hiện giờ hắn cũng không làm hại gì…  Lâm Thiếu Hoa âm thầm tức giận, cúi đầu không lên tiếng, quyết định tiến hành chiến tranh tiêu cực.

“Ngươi không thoải mái?”

Dương Húc Nghi bất ngờ cất giọng thân thiết đến không ngờ. Lâm Thiếu Hoa kinh ngạc ngẩng đầu, nhận ra vẻ xấu hổ trong mắt hắn.

“Không có.”

“Vậy sao ngươi lại xuống giường đi lung tung? Nếu làm miệng vết thương lại vỡ ra thì sao!” Dương Húc Nghi lại hung dữ.

“Nhưng ta cứ nằm mãi trên giường cũng rất khó chịu.” Lâm Thiếu Hoa mặt nhăn mày nhíu, biện giải một câu, sau đó vô thức thì thầm, “Ngươi đi lâu quá.”

Dương Húc Nghi ngây ra một lúc, “Ngươi đang chờ ta?”

“Làm gì có!”

Dương Húc Nghi ra vẻ ‘nga’, nói, “Tốt lắm, ngươi thích thì cứ nhẫn nhịn nữa đi.”

Lâm Thiếu Hoa hoài nghi nhìn hắn, làm thế nào vẫn có cảm giác như hắn đang rất vui vẻ, nhưng mà cái mặt đơ như khúc gỗ kia lại chẳng có biểu cảm gì.

Chỉ biết hắn nói như vậy, Lâm Thiếu Hoa nhắm mắt thở dài, lại cảm thấy có bàn tay cứ chạm vào eo mình. Sau khi bị hắn cường bạo, y luôn sợ sự tiếp xúc thân thể, nhất thời bị dọa cho run rẩy cả người.

“Ngươi làm gì đó?!” Thanh âm bỗng nhiên cao lên the thé, sắc mặt Lâm Thiếu Hoa trắng bệch, trừng Dương Húc Nghi, lòng kinh hoàng không thôi.

Dương Húc Nghi hiển nhiên là không ngờ đến phản ứng của y, bị y chọc giận, trào phúng nhướng nhướng lông mi, châm chọc, “Thế nào? Ta còn không đụng được vào ngươi? Cái gì quá phận cũng làm cả rồi, đừng có vờ như xử nữ nữa.”

Lời đâm chọc này làm lòng Lâm Thiếu Hoa nhói lên, đầu lại bắt đầu ong ong choáng váng. Dương Húc Nghi nhìn y đưa tay bóp trán, lại âm thầm hối hận vì những lời nói trời sinh ác độc của mình. Nhưng hắn vừa thấy y đã muốn khi dễ, tật xấu này quả thật là không thể sửa được a.

“Ta không có ý gì đâu, không phải ngươi nói cứ nằm mãi trên giường thấy khó chịu sao? Để ta xoa bóp cho ngươi.” Che dấu lo lắng, Dương Húc Nghi nói như chẳng có gì xảy ra.

Hở? Lâm Thiếu Hoa không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn. Người này sao lại kì quái vậy a! Ai biết hắn có chủ ý gì không! Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo [1]! Huống chi hắn vừa mới nói năng độc địa như vậy, còn lâu ta mới để ý đến hắn.

“Không cần.”

Lãnh đạm cự tuyệt, Lâm Thiếu Hoa xoay người nghiêng vào trong, chìa cho hắn một bóng lưng.

Trầm mặc. Lâm Thiếu Hoa khó chịu. Sao tên này còn chưa chịu đi? Đứng bên giường làm gì a?

Một giây sau, y thấy mình bị đẩy mạnh, lập tức nằm xấp trên giường, trên lưng xuất hiện một đôi tay  đè xuống.

“Không!”

Lại một lần nữa bị đè trên giường, trải qua sự việc như cơn ác mộng đã nhắc nhở Lâm Thiếu Hoa, làm cho y bị bắt duy trì tư thế này chỉ muốn nôn mửa, thân thể không thể khống chế mà run rẩy liên hồi, trước mắt hiện lên màu đỏ rực, hàm răng trắng tinh đã bất giác muốn cắn lưỡi. Nếu cứ tiếp tục… thà chết  đi còn hơn!

“Ta sẽ không động tới ngươi.”

Dương Húc Nghi tựa như đã biết y lo sợ cái gì, khẩu khí thoáng mềm lại, “Ngươi bây giờ còn đang bị thương, ta cũng không phải loại người như vậy.”

Lâm Thiếu Hoa vẫn cứ căng cứng cả người, chờ đến khi bàn tay của Dương Húc Nghi đụng đến trên đùi, y lại run lên, hét lớn, “Đừng đụng ta!”

Hét xong câu này, Lâm Thiếu Hoa dùng rất lớn khí lực, muốn giãy khỏi Dương Húc Nghi. Bất ngờ là người kia lại không ngăn cản y, chỉ lẳng lặng nhìn y xoay người, ngồi bật dậy, cố sức di chuyển vào trong.

Cử động nhẹ đó đã tác động lên miệng vết thương. Kí ức bị xâm phạm quá mức mạnh mẽ, tuy là sau khi tỉnh lại, nhìn thấy Dương Húc Nghi thì y cũng có cảm giác này; nhưng sau đó hắn luôn cẩn thận chăm sóc y, làm y cũng dần bĩnh tĩnh lại; ai ngờ hôm nay y vừa nằm sấp xuống thì cảm giác này đã mãnh liệt quay trở lại.

Dương Húc Nghi mặt nhăn mày nhíu, suy nghĩ một lát, tựa như đã hiểu ra, khoanh tay nói, “Ngươi muốn nằm sấp thì cứ ngồi dậy đi, ta bóp chân cho ngươi.”

Lâm Thiếu Hoa nhìn hắn ngồi ghé lên giường, lại nhìn theo đôi tay hắn đang chuyển qua bắp chân mình. Tuy có lo lắng căng thẳng, nhưng dù sao y cũng có thể thấy được, cho nên đè nén, bắt mình phải nhịn xuống.

Dương Húc Nghi bắt đầu xoa bóp. Ngay từ đầu Lâm Thiếu Hoa còn lo sợ hãi ùng, nhưng sau đó lại phải thừa nhận, kỹ thuật của Dương Húc Nghi đúng là rất tốt, hơn nữa còn không hề có chút ý tình sắc nào, hệt như một đại phu đang chăm sóc một bệnh nhân bình thường vậy.

Một bắp chân, lại bắp chân bên kia, sau đó là đùi… Lâm Thiếu Hoa từ từ không còn hoảng hốt nữa. Dương Húc Nghi tựa như sợ lại kích động y, không xoa bóp lên phía cao hơn nữa, ngón tay cũng rất quy củ, xoa bóp cũng dùng lực vừa đủ, nơi nào được hắn xoa qua đều rất thoải mái.

“Đưa cánh tay qua đây.”

Vươn tay qua, Dương Húc Nghi không hề thể hiện bất cứ cảm xúc nào, tiếp tục xoa nắn. Lâm Thiếu Hoa cũng không nhìn hắn, cứ cảm thấy bối rối làm sao đó, nhưng đúng là bây giờ hắn có hảo ý a…

Hai cánh tay cũng đã bóp xong, Lâm Thiếu Hoa cảm thấy người nhẹ nhàng hẳn, biểu cảm cũng dễ chịu hơn. Dương Húc Nghi lẳng lặng ngồi đó, mãi một lúc sau mới nói, “Ngươi có muốn xoa thắt lưng nữa không?”

Lâm Thiếu Hoa cứng đờ, cắn cắn môi, cuối cùng nói, “Không muốn.”

Dương Húc Nghi gật đầu một cái, đứng lên bước qua chỗ thảng y bên cạnh, thản nhiên nói, “Ngủ đi.”

Lâm Thiếu Hoa nhìn thấy hắn đi qua chỗ thảng y bên kia, xoay người, thấy mình đang nhìn hắn. Ánh mắt lông mày của hắn đều lộ ra bộ dáng như đang hỏi: “Làm sao? Không thoải mái?”

“Không.” Đột nhiên ý thức được hắn chỉ đang đợi mình nằm xuống, Lâm Thiếu Hoa hốt hoảng nằm xuống, tung chăn lên, lại thấy Dương Húc Nghi khom người thổi nến.

Mấy ngày nay, hắn đều chờ y nằm xuống mới thổi nến. Lâm Thiếu Hoa nghe thấy âm thanh loạt soạt nho nhỏ khi hắn cởi áo khoác và giày. Dương Húc Nghi biết y sợ nhìn thấy thân thể của hắn cho nên chờ sau khi tắt đèn mới có thể thay y phục.

Đột nhiên ý thức được điều ấy, không biết thế nào mà bỗng nhiên Lâm Thiếu Hoa thấy hoảng hốt. Không nghe được bất cứ thanh âm gì nữa, hẳn là Dương Húc Nghi đã ngủ rồi nhỉ? Đêm nay không trăng, không biết là hắn có chăm chú nhìn mình trong bóng đêm không…

Chớp chớp mắt, một lúc lâu cũng không ngủ được, Lâm Thiếu Hoa rốt cục cúi đầu khẽ gọi, “Dương Húc Nghi?”

Thanh âm này nghe có vẻ sợ hãi, câu trả lời lại gần như ngay lập tức cất lên, “Làm sao vậy?” Không ngờ là vội vàng cực kì.

“Không có gì…” Lâm Thiếu Hoa phát hiện khi mình và Dương Húc Nghi ở cùng nhau, đây là mấy chữ hai người nói nhiều nhất. Y nuốt nuốt nước miếng, nặn ra hai chữ, “Cám ơn.”

Bên kia không có động tĩnh gì, Lâm Thiếu Hoa nghĩ thầm: ngươi thật đúng là nhiều chuyện! Rõ ràng hắn là người xấu, ngươi còn cảm tạ cái gì? Hắn chẳng qua chỉ làm vài chuyện cỏn con, nhưng cũng không thể bù lại sai lầm của hắn. Ngươi đó nha, chỉ biết mềm lòng! Thảm thảm, bây giờ không biết tên kia đang dương dương tự đắc đến độ nào rồi!

Nghĩ vậy, hối hận đến ruột cũng xanh mét, giận dỗi kéo chăn lên trùm kín đầu nhưng còn chưa kịp che kín thì đã nghe thấy giọng người bên kia truyền qua, “Đừng che kín đầu, không tốt cho thân thể.”

Đáng chết! Quên mất tiêu tên khốn kia nhìn được ban đêm!

______________________

(1) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: không có chuyện gì mà bỗng nhiên xum xoe bợ đỡ, không phải kẻ gian thì cũng là kẻ trộm.