Núi rừng hoang dã, bốn phía một màu đen kịt, tôi xuống xe, móc một điếu thuốc ra ngậm vào, tàn lửa trong đêm có chút tỏa sáng hơn bình thường. Ánh trăng không trọn vẹn đọng lại trên bầu trời như tấm màn đen, ở phía xa vọng tới vài tiếng chó sủa, gió thổi qua lạnh lẽo tiêu điều. Tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi, đã đợi nhiều năm như vậy rồi thì thêm  một chút này nữa có xá gì đâu.

Cuối cùng cũng có người đến, nghe được tiếng bước chân, tôi quay đầu lại: “Viêm.”

Thế nhưng không nghĩ tới người đến không phải là hắn. Đèn xe chói mắt chiếu vào người làm cái bóng trên mặt đất kéo dài ra, đồng thời cũng rọi sáng khuôn mặt không chút cảm xúc cùng đôi mắt chứa đầy sự tìm tòi và đề phòng.

“Anh Viêm không có ở đây.” Người tới mở cửa xe ra, nói: “Lên xe, tôi dẫn đường anh đi.”

Tầm một tiếng sau, chiếc xe chạy trong một khu phố sầm uất, tôi nhếch lên khóe miệng cười mỉa mai.

Người nọ có vẻ đoán được nội tâm tôi đang nghĩ gì, nói: “Ông chủ Nhiễm, đây là lệnh của anh Viêm, ảnh muốn xác định anh đi một mình mới có thể đưa anh tới gặp ảnh.”

Tôi không nói lại, cũng không bĩu môi xem thường, chỉ lẳng lặng nhìn con đường phía trước.

Khi xe chạy tới trước một khu nhà bỏ hoang hết sức cũ nát, người nọ đột ngột kêu dừng, tôi lập tức đạp phanh, thắng gấp làm chúng tôi đồng thời bị giật người vào ghế.

Tôi theo sau lưng anh ta xuyên qua ngõ nhỏ chật hẹp bẩn thỉu, quẹo trái quẹo phải mấy lần như thể đang lạc trong mê cung. Cuối cùng đi đến tòa nhà đang xây dựng dở dang, leo lên từng tầng cầu thang u ám tối tăm mới tới được trước một gian nhà được dựng tạm bợ bằng những tấm thiếc.

Lần này gặp lại Viêm, hắn giống như con yêu quái bị đánh cho hiện nguyên hình, từ một đại ca xã hội đen ho nhẹ một tiếng là mây rền gió thổi biến thành một thằng lưu manh đầu đường xó chợ, không, thậm chí còn tồi tệ hơn thế nữa, mái tóc bạch kim hôm nào giờ đã lỏm chỏm vài đoạn chân đen. Nhìn thấy tôi, cậu ta nhào tới giơ tay lên tát thẳng vào mặt. Tôi không hề đề phòng lảo đảo lui về sau hai bước, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng nổ đom đóm.

“Đồ khốn nạn! Là anh hại tôi!” Hắn mắng to, nắm tóc tôi kéo vào trong gian phòng.

Lúc tôi bị đẩy ngã xuống đất, còn chưa kịp phản ứng cậu ta liền bóp cổ tôi: “Tại sao anh lại muốn hãm hại tôi! Tại sao! Đừng tưởng rằng diệt trừ được tôi là anh có thể ăn ngon ngủ yên!”

Dù cho đang khó thở, tôi vẫn không thể nhịn được mà nhìn Viêm bằng ánh mắt thương hại, một gã đàn ông đã mất đi tất cả mọi thứ, dù cho lúc này có hung ác lồng lộn đến đâu cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà. Mà tôi, lúc này lại là người duy nhất hắn có thể dựa vào, hắn sẽ không bỏ qua cho tôi, nhưng cũng không thể giết được tôi.

Ngày hôm sau khi Quách Hướng Nam xảy ra chuyện không may, Viêm lập tức bị cảnh sát truy nã. Tất cả chứng cứ phạm tội như cho vay nặng lãi, buôn lậu ma túy, làm giả sổ sách đều bị gửi nặc danh đến sở cảnh sát, bang phái của hắn tan rã chỉ trong một đêm, sự rạn nứt bắt đầu từ trong nội bộ, rất nhiều đàn em dưới trướng ngầm đồng ý bắt tay nhau làm loạn, bên cạnh đó cũng có một số người lựa chọn gia nhập vào các băng đảng khác. Lợi dụng lẫn nhau là nguyên tắc của thế giới ngầm, diệt cỏ tận gốc là phong cách thường thấy của giới xã hội đen. Vì vậy cho nên tình cảnh của Viêm vô cùng nguy hiểm, bất kể là hắc bạch lưỡng đạo thì cũng đều đang săn lùng cậu ta như một con chó.

Quả nhiên, hắn buông lỏng tay ra, tôi nằm dưới đất ho khan từng tiếng. Viêm ngồi trên người tôi thở hổn hển dữ dội, người vừa rồi dẫn đường cho tôi đang đứng một bên ngu ngốc nhìn, cảnh tượng quả thật có hơi buồn cười.

“Anh ra ngoài trước.” Viêm dặn dò xong, đứng lên đá tôi nói: “Còn anh đứng dậy, giải thích rõ ràng cho tôi.”

Cổ hơi đau, tôi nhìn bốn phía xung quanh, trong gian phòng có một cái giường và một cái ghế tựa, trên chiếc bàn gấp hình tròn đầy chai bia và hộp đồ ăn mang đi, thậm chí cả bóng đèn vonfram phía trên đầu cũng vô cùng mờ nhạt. Viêm ngồi trên ghế hút thuốc, tôi phủi tro bụi trên người bước đến giường ngồi xuống, đối diện một khoảng cách nhìn cậu ta.

“Viêm, không có gì cần phải giải thích cả, từ đáy lòng cậu cũng hiểu rõ làm xã hội đen sớm muộn gì cũng sẽ có kết cục này.” Tôi nói.

“Anh…” Hắn cắn môi, nhịn cơn giận xuống hỏi: “Nhiễm Dịch, là tôi quá ngây thơ, dù cơ ngơi đó do tôi dùng tay chân dùng sức mạnh của mình đánh đấm tranh giành được, nhưng tôi cũng không thể làm gì nếu không có tiền của anh.  Tôi chỉ không hiểu. Nếu anh đã bán đứng tôi, tại sao lại báo tin cho tôi trước khi cảnh sát hành động?”

Tôi cười cười, đáp: “Bản ghi âm còn trong tay cậu…”

“Không đúng!” Hắn ngắt lời tôi, lớn tiếng nói: “Đừng hòng gạt tôi, anh có thể đợi đến khi tôi giao bút ghi âm cho anh rồi mới hành động. Sao anh lại bốc đồng như vậy?”

“Đúng vậy, tại sao chứ?” Tôi không khỏi tự hỏi chính mình.

Mọi thứ đã được lên kế hoạch từ lâu. Tôi dùng nhiều cách khác nhau để thu thập chứng cứ phạm tội của Viêm, nhưng cho đến khi tôi quyết định giao nộp chúng thì đầu óc cứ rối tung cả lên. Mặc dù bản ghi âm đó đe dọa tôi, nhưng nó cũng không nghiêm trọng đến mức nguy hiểm đến tính mạng.

“Nhiễm Dịch, thật ra anh cũng luyến tiếc tôi, trong lòng anh vẫn có một vị trí dành cho tôi có đúng không?” Hắn hỏi.

Tôi cụp mắt nhìn xuống đất, không trả lời.

Viêm đứng dậy bước tới, nắm lấy bả vai của tôi nói: “Nói đi! Nói anh thích tôi, chỉ cần anh nói ra, tôi sẽ tha thứ cho anh.”

Thích? Tôi lập tức phủ định chữ này, trong lòng tôi Viêm thậm chí còn không bằng một đầu ngón tay của Hàn Kiến An. Còn về lý do tại sao tôi cảm thấy mềm lòng, có lẽ chỉ vì tôi biết ơn cậu ta, biết ơn người đàn ông luôn giữ cho tôi một vị trí trong nhà mỗi khi cần nơi nương tựa.

“Viêm.” Tôi xoa mái tóc trắng đen lẫn lộn của hắn, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta làm một cuộc giao dịch cuối cùng đi, cậu đưa bản ghi âm cho tôi, rồi sau đó tôi đảm bảo cậu sẽ ở nước ngoài một đời cơm áo không lo.”

“Chúng ta đi cùng nhau đúng không? ” Hắn hỏi.

“Tất nhiên là không.” Tôi quả quyết nói.

“Vì sao?”

“Bởi vì tôi còn chuyện rất quan trọng phải làm.”

“Hàn Kiến An” Khi hắn nói ra cái tên này, tôi trừng lớn mắt: “Chuyện quan trọng mà anh nói là hắn ta có đúng không, nói cho tôi biết đi, phải làm sao anh mới có thể trút bỏ hận thù? Có phải chỉ cần tôi giúp anh báo thù, thì anh mới có thể an tâm cùng tôi ra nước ngoài không?”

“Báo thù?” Tôi nhìn hắn một cách khó hiểu.

“Chẳng lẽ không đúng à? Anh để tôi làm nhiều chuyện như vậy, tất cả đều không phải là vì hận hắn sao?”

Tôi thở dài, nói: “Cậu sai rồi, phải là ngược lại mới đúng, tôi yêu anh ấy.”

Biểu tình của Viêm như nuốt phải ruồi, nhìn tôi đầy hoài nghi, một lúc lâu sau, cậu ta dường như vừa nghe được một câu chuyện vô cùng hài hước, cười nói: “Ha ha ha…Nhiễm Dịch, anh nói lại lần nữa đi……”

“Tôi yêu Hàn Kiến An.”

Cậu ta cười điên dại sau khi nghe thấy, dùng nắm đấm đập mạnh vào tấm ván giường, từng tiếng từng tiếng trầm đục vang dội trong căn phòng đơn sơ. Tiếng cười của Viêm nhàn nhạt lộ ra vẻ quái dị khó tả, thoạt nghe như máy hát băng cassette, ngắt quãng, cao thấp lặp lại, đinh tai nhức óc một cách bất thường.

Một lúc lâu sau, tiếng cười cuối cùng cũng dừng lại, Viêm lau giọt nước trên khóe mắt, đưa cho tôi cây bút ghi âm dưới gối.

“Quả nhiên là tôi đã quá ngây thơ khi cho rằng mình có thể hiểu được con người anh. Cút đi, cầm cái này mau cút đi, đừng bao giờ để tôi gặp lại.”

Bút ghi âm đâm vào khiến lòng bàn tay khiến tôi đau đớn, tôi đứng dậy và nói: “Viêm, một mình cậu hãy cẩn thận, chờ tin của tôi. Tôi sẽ liên lạc với cậu càng sớm càng tốt để sắp xếp chuyến tàu nhập cư về Việt Nam.”

“Cút nhanh lên!” Hắn gầm lên một cách cuồng loạn.

Sau khi rời đi, tôi ngồi trên xe chợp mắt một giấc đến chín giờ sáng, sau đó lấy chiếc túi xách màu đen trong cốp ra nhiều ngân hàng khác nhau để rút tiền. Vào buổi trưa, tôi đổi hết tất cả các loại tiền ngoại tệ có tính lưu hành cao bao gồm Đô la Mỹ, Euro, Bảng Anh và cả Đô la Hồng Kông. Suy nghĩ một hồi, tôi yêu cầu nhân viên mở luôn két sắt, lấy vài tờ séc của Ngân hàng Hoa Kỳ cất trong đó bỏ vào trong cái túi.

Nếu Viêm an phận thủ thường, kể cả khi tính cả tỷ lệ lạm phát trong vài thập kỷ tới thì số tiền trong này đủ để cả đời cậu ta bình an vô sự. Tôi tiếp tục nhấn mạnh với bản thân rằng tôi không làm điều này vì cảm giác tội lỗi, nhưng không rõ lý do vì sao, tôi lại nhớ đến cuộc nói chuyện trong xe đêm qua.

“Ông chủ Nhiễm, anh nhất định phải giúp anh Viêm.” Người chỉ đường hạ thấp tư thái, nói: “Mùa đông năm ngoái, Anh Viêm bị người ta đánh vào đầu rồi bỏ mặc trong tuyết rất lâu. Khi chúng tôi tìm thấy anh ấy, hô hấp của ảnh rất yếu ớt, sau đó dù cho cứu được mạng ảnh nhưng một khi cảm lạnh trúng gió thì đầu sẽ đau nhức không thể chịu được, bác sĩ cũng cho biết khả năng sau này anh ấy bị đột quỵ cao gấp nhiều lần người bình thường. Anh em trong bang đều căm hận và đe dọa sẽ trả thù cho đại ca. Nhưng anh Viêm đã nén cơn giận của mọi người và không để ai can thiệp vào chuyện đó. “

Tôi lặng im nuốt nước bọt, như thể anh ta đang tự nói với chính mình.

Nhưng người đàn ông tiếp tục nói: “Anh Viêm là người hết sức trượng nghĩa. Từ trước tới nay tôi chỉ thấy anh ấy làm sai ba điều, hơn nữa những đó đều là vì một người duy nhất.”

“Ba điều gì?” Tôi không nhịn được hỏi.

“Một là đánh gãy chân anh em của mình, hai là bắt anh em quỳ xuống trước người ngoài, ba là bất chấp hậu quả đưa anh em đến quận Đông náo loạn và đụng độ trực diện với cảnh sát.”

Thì ra là thế, trách không được lúc đó tuy tôi bị bắt giam nhưng lại không hề bị Quách Hướng Nam thẩm vấn.

“Ông chủ Nhiễm, cho dù anh Viêm mắc phải sai lầm hết lần này đến lần khác, nhưng anh ấy cũng chưa từng đối xử tệ bạc với ai cả, anh có nghĩ như vậy không?” Anh ta nhìn tôi chằm chằm hỏi.

“Thì sao?” Tôi cười.

Đúng, ngay cả khi bạn gánh hết gánh nặng của tất cả mọi người trên thế giới thì sao?  

Tiếng chuông vang lên đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi lấy điện thoại trong túi ra xem, hóa ra là Hàn Kiến An gọi tới. Khi tôi bắt máy, trong loa không phát ra một âm thanh nào, tôi gọi tên Hàn Kiến An hỏi mấy lần nhưng đầu dây bên kia vẫn im lặng.

“Cậu quay trở lại ngay bây giờ đi.”

Lúc tôi tưởng rằng có thể điện thoại đang bị hư, Hàn Kiến An chỉ nói một câu rồi lập tức cúp máy.

Trong đầu tàn ngập khó hiểu và bối rối, tôi thay đổi quyết định không đưa chiếc túi xách cho Viêm trước mà ném nó vào ghế sau, sau đó lái xe quay về nhà.

Hết chương 28.