Lưu Sơn lén lén đưa mắt lên nhìn tôi lại lại rũ xuống, thần trí lại mơ hồ với lấy hộp bánh kem nghịch nghịch, thấy còn sót lại kem dính nơi đáy hộp thì lại lấy tay quet sạch định đưa lên miệng ăn, cũng may là tôi kịp giữ lại. Đau lòng lắm nhưng vẫn cố cất giọng khuyên.

- A Sơn, tay anh bẩn như thế này không được cho vào miệng biết chưa hả. Như vậy sẽ đau bụng lắm ấy.

Lưu Sơn ngẩn người ngước lên nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống mười đầu ngón tay của mình ngây ngô cười, chẳng thèm nghe lời tôi cứ thế đưa vào miệng mút chùn chụt, đã vậy còn nói trong vui sướng.

- Ngon.. ngon lắm.. Linh.

Nhìn thấy anh như thế, tôi chẳng thể nào chịu đựng được nữa hất mạnh cánh tay khiến Lưu Sơn ngã phịch xuống dưới đất, không kiềm chế được bao cảm xúc đau đớn trong lòng túm lấy bả vai hét lớn.

- A Sơn, sao anh lại thành ra như thế này hả, sao lại đờ đẫn như thế này. Trước kia anh đâu có như vậy, trước kia anh vẫn còn nói chuyện vui vẻ với em cơ mà. Anh nói đi, là ba nói gì với anh đúng không, có đúng không hả.

Trong không gian tĩnh lặng ấy, chỉ có mỗi tiếng gào thét chất vấn của tôi, còn Lưu Sơn vẫn luôn im lặng như lúc đầu, anh không cười, anh cũng không luống cuống ôm lấy tôi dỗ dành như vừa nãy. Anh thật sự là đang giả vờ cố tình với tôi, hay là anh không còn muốn bên tôi nữa, không còn thương tôi, tôi cũng thể nào đoán ra được.

Ngồi một lúc cho cảm xúc lắng xuống, đến khi cảm thấy bản thân không làm gì quá kích động nữa tôi mới đứng dậy, cầm lấy tay anh đi xuống bếp đun nước tắm, nhỏ nhẹ lên tiếng.

- Người anh thối muốn chết rồi, để em đun nước cho anh tắm nhé, có được không.

Thật ra tôi biết anh sẽ không trả lời mình nhưng vẫn muốn hỏi, muốn được nghe giọng anh, nhưng rồi tất cả sự cố chấp của tôi lúc này càng khiến tôi thêm thất vọng nhiều hơn, khi mà từ đầu đến cuối chỉ có tôi mở miệng. Nước sôi, tôi giúp anh tắm giặt gội đầu cho sạch sẽ, giúp anh cạo râu, ru anh đi ngủ rồi mới quay trở về nhà của mình, trong lòng vẫn dâng đầy lên những cỗ chua xót.

Đẩy chiếc cửa gỗ đi vào trong nhà, nhìn thấy ba vẫn lụi hụi dọn ban thờ gia tiên với của mẹ, cổ họng tôi phút chốc ấy nghẹn ứ lại, bao nhiêu lời chất vấn suốt dọc đường đi tôi muốn nói cũng tắc nghẹn nơi cổ họng chẳng thể nào thoát ra được. Tôi muốn hỏi ông có phải ông đã nói gì với Lưu Sơn hay không, muốn hỏi ông có phải thời gian tôi không ở nhà có phải ông đã đề nghị Lưu Sơn rời xa tôi hay không. Tôi muốn hỏi nhiều lắm, chỉ là giữa tình thân và tình yêu, tôi chẳng biết tôi nên làm gì để có quyết định sáng suốt.

Lặng lẽ quay người định tiến về phía phòng của mình, bước chân tôi bỗng dừng lại khi mà phía sau ba đột ngột lên tiếng.

- Linh, con nói chuyện với ba một lúc, ba cần phải nói với con chuyện này.

Gía như ông không nói, có khi cảm xúc của tôi vẫn có thể bình tĩnh được, nhưng khi ông lên tiếng cũng là lúc chính ông đánh sập bức tường kiên cố tôi đã cố gây dựng, khóe môi kéo lên nụ cười bật, còn bản thân cũng mất kiểm soát mà đáp trả.

- Chuyện ư, ba muốn nói với con chuyện gì, chuyện liên quan đến Lưu Sơn, hay chuyện liên quan tới tương lai của con sau này.

Sau câu nói của tôi, ba thở dài ngồi uống chiếc chõng, cuộn lấy điếu thuốc lá đưa lên miệng rít mấy hơi thật dài, giọng cất lên buồn rầu.

- A Linh, ba biết ba làm như thế là có lỗi với con, có lỗi với Lưu Sơn. Ba... ba xin lỗi.

Tôi nhìn ông, chẳng biết nên giận hay nên buồn, chẳng biết phải nói như thế nào khi chính tai nghe ông thừa nhận ông đã nói những lời không hay với anh. Thế nhưng mọi chuyện đâu chỉ dừng lại ở đấy, khi mà tôi chưa kịp lên tiếng ông lại tiếp tục cất lời.

- Hôm con đi được 2 - 3 ngày gì đó, Lưu Sơn vẫn sang nhà mình ngồi đan rọ với chum gà với ba, lúc ấy thấy cậu ấy vô tư như vậy ba cũng không có ý gì khác, chỉ vu vơ kể chuyện rằng con sẽ lấy chồng sau khi học xong. Chồng của con sẽ là một người thành đạt, giàu có chứ không nghèo như chúng ta ở nơi này.

Nói đến đây, ông dừng lại nhìn chăm chăm vào làn khói thuốc mơ hồ trước mặt, khóe mắt bỗng nhiên chảy xuống giọt lệ lăn dài trên gò má đen sạm, mất một lúc lâu mới khịt mũi kể kiếp.

- Lúc ấy, ba nghĩ Lưu Sơn là một kẻ thần trí không bình thường nhất định sẽ không có để tâm đến những lời mình nói, mà kể cả có nghe chắc gì cậu ta cũng đã hiểu. Thế nhưng mọi thứ lại đi ngược lại, khi mà ngay sau lúc đó, cậu ấy vứt hết mọi thứ xuống dưới sân rồi chạy vụt đi ra ngoài. Khi đấy ba cũng chỉ nghĩ là cậu ấy giận mình nên bỏ về căn nhà hoang, nhưng tầm 1 - 2 tiếng sau đó, mấy người trong làng chạy đến nói với ba Lưu Sơn đi tìm A Sìn gây gổ. Lúc ba chạy ra tới nơi, cậu ta nằm gục như một cái xác chết dưới chân đồi, toàn thân đầy máu me, cả đầu cũng thế, ai cũng nghĩ là A Sơn sẽ không qua khỏi. Lão Phụng thì đi chở hàng, cả làng không một ai giúp ba đưa cậu ấy đi bệnh viện, bất lực ba chỉ còn cách lấy những chiếc lá dại đắp vào để máu ngừng chảy,,một chút hi vọng cũng không dám nuôi... ( Ông quay sang nhìn tôi, đau lòng nói tiếp).. A Linh, cậu ấy tỉnh lại chính là phép màu của ông trời ban xuống, chỉ có điều, thần trí mỗi lúc một thêm nặng hơn, lúc nhớ lúc quên.

Từng câu từng chữ ông nói ra chẳng khác gì sát muối lên từng vết cắt trên da thịt tôi vậy, xót xa đến tái lòng. Tôi giận ba, giận ba lắm, nhưng lại không thể nào mở miệng ra chỉ trích ông được, không thể nào tỏ ra vô tâm với ông được, tôi chỉ biết hỏi ông nhưng câu vô nghĩa.

- Tại sao hả ba, tại sao ba vẫn có ý định chia rẽ con với Lưu Sơn. Chẳng phải trước khi con đi con đã cầu xin ba đồng ý rồi hay sao, chẳng phải con đã nói với ba con sẽ cố kiếm tiền để chữa bệnh cho anh ấy rồi hay sao. Con đã nói với ba, cả đời này con chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy mà, con đã nói vậy rồi cơ mà.

Nói đến đấy, đôi chân tôi chẳng thể đứng vững được nữa mà ngã khụy xuống nền đất, mặc kệ cho quần áo dính bụi bẩn vẫn chẳng buồn để ý, tay không ngừng đấm mạnh lên ngực trái. Tôi đau quá, trái tim tôi đau quá, đau đến mức như có ai đó cầm dao đâm vào từng nhát từng nhát rồi móc ra khỏi lồng ngực vậy, cứ nghĩ tơi việc anh bị tên A Sìn đó đánh cho bầm dập thừa sống thiếu chết là gần như muốn ngừng đập. Anh tưởng tôi bị tên A Sìn kia ép phải lấy hắn nên mới đi tìm hắn đánh nhau, anh tưởng tôi bỏ anh thật sự nên tự khép mình không muốn nói chuyện với ai kể cả ba, anh vì tôi, tất cả đều là vì tôi. Một kẻ điên nhưng lại có tình cảm, thử hỏi tôi buông được sao, tôi đành lòng buông được anh sao.

- A Linh, ba xin lỗi, ba.... ba..

Ba thấy tôi như vậy cũng chẳng thể nào nghiêm khắc được, ông ngồi xổm xuống kéo lấy tôi ôm vào lòng, nước mắt cũng lăn dài. Tôi biết ba cũng không tốt hơn tôi là mấy, cũng biết ba buồn nhiều khi Lưu Sơn thành ra như thế này, tôi biết ba muốn được nghe tôi nói gì đó, nhưng thật sự hiện tại tôi chẳng thể nói được với ông hai từ tha thứ. Tôi lúc này, muốn chạy thật nhanh sang căn nhà hoang kia với anh, muốn hỏi anh xem anh còn đau không, hỏi anh xem anh thật sự còn muốn ở bên tôi nữa không, muốn nói với anh rằng tôi không lấy ai khác, muốn nói với anh tôi chỉ lấy anh. Tôi, muốn nói nhiều lắm.

Nghĩ là làm, tôi vội vã rời khỏi lồng ngực của ba chống tay ngồi dậy, trước khi bước ba khỏi nhà vẫn không quên nói lại với câu một câu.

- Nếu ba thật sự thương con, thì ba à, đừng ép con được không, đừng ép con rời xa anh ấy. Con thật sự rất yêu, rất yêu A Sơn, yêu rất nhiều giống như ba yêu mẹ vậy. Con sẽ cố làm lụng để chữa bệnh cho anh ấy, kể cả sau này chúng con có gặp phải sóng gió, hay lạc mất nhau, con vẫn không hối hận về quyết định của mình lúc này. Ba, con xin lỗi, xin lỗi vì lần này con đã làm trái ý của ba.

Nói xong tôi liền chạy ù đi ra ngoài, để lại một mình ba đứng lẻ loi dưới ánh đèn mờ hắt hiu cô quạnh, trong đầu chỉ biết không ngừng xin lỗi ông hàng trăm hàng nghìn lần.

Chạy tới sân nhà của Lưu Sơn, tôi vội vàng đẩy cửa lao vào, nhìn thấy anh vẫn thần người ngồi trên chõng quan sát mấy thứ tôi hồi nãy để lại, chẳng nghĩ ngợi gì hết bước tới bên cạnh anh, mười đầu ngón tay luồn vào những sợi tóc mềm mại rủ xuống như tổ chim ấy, lần sờ. Lướt qua từng mảng đầu mát lạnh, ngón trỏ tôi cũng chạm tới được vết sẹo gồ ghề nơi sau gáy, sờ đi sờ lại càng thêm gợn người, càng thêm xót xa. Cố ngăn lại những giọt nước mắt chảy xuống, tôi nhẹ giọng hỏi anh.

- A Sơn, chỗ này còn đau không, còn đau không anh.

Lưu Sơn vô thức lắc đầu đáp trả tôi, sau đó lại chuyển mắt sang hướng khác, thế nhưng lại bị tôi kéo giật lại, không nói không rằng áp môi mình xuống môi anh hôn cuồng nhiệt, bàn tay nhỏ nhắn không an phận luồn qua vạt áo chạm lên vùng bụng săn chắc chẳng có chút mỡ thừa của anh mơn trớn, kích thích, cố ý muốn khơi gợi dục vọng trong anh trỗi dậy. Tôi không muốn chúng tôi mập mờ ở mối quan hệ không tên như thế này, tôi không muốn lần nữa phải lời qua tiếng lại với ba về mối quan hệ của mình với anh, tôi muốn tôi với anh phải có gì đó ràng buộc.

Môi lưỡi giao nhau khiến cả hai chúng tôi phát ra những tiếng thở dốc, quần áo trên người cũng bị tôi vặn vẹo làm cho xộc xệch, lộ ra cả bầu ngực đầy đã trắng nõn.Trước sự mời gọi đầy lả lơi ấy, Lưu Sơn cuối cùng chẳng thể nào chịu đựng được nữa, từ một người bị động lúc này đã chuyển sang chủ động, trực tiếp dày vò thân thể mỏng manh chưa một lần biết vị đời là gì của tôi. Anh đẩy ngã tôi xuống dưới chiếc chõng tre nhỏ ấy, bàn tay to lớn không ngừng vân vê hai đỉnh chân trâu nhỏ đã dựng đứng kiêu hãnh, miệng thi thoảng lại gọi nhỏ tên tôi.

- A Linh... A Linh...

Tôi rên rỉ lên một tiếng thật nhỏ khi miệng anh mút mạnh lên bầu ngực trắng nõn để lại từng vết đỏ sậm, cơ thể không chịu nổi sự ngứa ngáy do khoái cảm này mang lại bất giác trở nên vặn vẹo, đôi mắt cũng theo từng cảm xúc khác lạ ập tới đã phủ đầy mọng nước. Dưới ánh đèn dầu mờ, hai thân ảnh chúng tôi quấn lấy nhau, một người thần trí bình thường nhưng lại không biết làm tình, một kẻ điên thần trí ngớ ngẩn không biết chuyện sắp làm lúc này là gì, duy chỉ có trái tim là cùng nhau chung một nhịp đập.

Vân vê bầu ngực tôi một hồi, Lưu Sơn lúc này mơi ngẩng lên nhìn, đôi mắt anh đã hiện rõ những tia máu đỏ ửng, tay không ngừng cọ cọ xuống lớp đũng quần đã sưng lên một cục to tướng, đau đơn nói với tôi.

- Linh... đau... đau..cởi.

Nhìn thấy anh khổ sở như vậy, tôi bỗng dưng thấy lòng đau đến vỡ vụn, dứt khoát ngồi bật dậy giúp anh cởi hết những lớp quần áo vướng víu trên người xuống, tay chân luống cuống vẫn còn run rẩy vì sợ hãi. Dù sao tôi cũng chỉ là một đứa con gái, mà trong hoàn cảnh này tôi lại là người chủ động dẫn dắt, cũng may anh chỉ là một người điên, chứ người bình thường chắc tôi xấu hổ chết mất.

Cởi chiếc áo bông của Lưu Sơn xuống, đập vào mắt tôi chính là lồng ngực vững chãi chẳng dư chút mỡ thừa nào của anh. cơ bụng 6 múi quyến rũ đẹp đến mê người, khiến khuôn mặt tôi đã đỏ nay lại càng thêm đỏ. Lúc ấy, tôi đã không kiểm soát được sự kích động của mình mà thốt lên.

- A Sơn, anh chính là cực phẩm của cực phẩm đó.

Tất nhiên Lưu Sơn chẳng hiểu được những lời tôi nói, anh vẫn chăm chăm nghịch ngợm nơi đẫy đà trước ngực tôi, miệng cười ngô nghê tỏ rõ sự thích thú.

- Linh... Linh...

Tôi ừ nhẹ một tiếng đáp trả anh, ánh lướt xuống nơi chiếc quần anh đang mặc, đúng lúc chạm phải nơi cứng rắn kia đang sưng lớn thì giật mình nhói lên một cái, trái tim trong lồng ngực đập nhanh đến mức như người vừa phải chạy một quãng đường dài. Giây phút ấy tôi đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần tôi làm như vậy là đúng hay sai, ngộ nhỡ anh thật sự giống như những gì ba nói, đã có vợ có con rồi, như thế chẳng khác gì tôi đang phá hoại đi hạnh phúc của anh hay sao. Nhưng rồi dù có hỏi 10 lần, 100 lần hay 1000 lần đi chăng nữa, tôi vẫn không muốn tìm được câu trả lời, vẫn cố chấp muốn một lần được có anh, một lần được làm người phụ nữ của anh, mặc kệ tương lai sau này như thế nào.

Lấy hết can đảm luồn tay cởi chiếc quần của anh xuống, tôi hít một hơi thật sâu kéo mạnh, vật nam tính trong tích tắc được giải thoát bật ra chẳng khác gì lò xo khiến toàn thân tôi giật mình hơi lùi người lại, miệng lắp ba lắp bắp không thể nói thành lời. Thật sự đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nơi này của anh, nhưng lại là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó hiện nguyên hình, lớn hơn so với tôi tưởng tượng rất nhiều.

Nhẹ nhàng chạm vào nó, tôi cố trấn tĩnh sự sợ hãi run rẩy trong lòng, cúi người há miệng ngậm lấy, đầu lưỡi vụng về đảo quanh mục đích chỉ muốn khơi gợi dục vọng trong anh bùng nổ.Tôi biết cảm giác được làm tình với người mình yêu là hạnh phúc nhất, tôi biết chắc chắn tôi thiệt thòi hơn người khác vì Lưu Sơn không thể minh mẫn mà làm những điều như tôi đang làm với anh, nhưng tôi không hối hận, tuyệt đối không hề hối hận. Tôi yêu anh, yêu anh như người bị bỏ bùa, đau đến mấy vẫn chẳng thể nào bỏ được.

Mơn trớn vật nam tính của anh một hồi khá lâu, tôi cũng ngẩng đầu lên rời khỏi nó, lần nữa tìm lấy môi anh áp lên hôn cuồng nhiệt. Thời tiết tháng ba vẫn se lạnh nhưng người chúng tôi lúc này lại nóng như lửa đốt, mồ hôi nhễ nhại chảy dài trên da thịt, mái tóc cũng bết lại dính đầy trên mặt, thật sự lúc này chỉ muốn hòa với nhau làm một, cùng anh trầm luân đi đến nơi hạnh phúc nhất của khoái lạc.

Tôi nằm trên người anh, cố gắng muốn đưa vật nam tính ấy đi vào trong mình, nhưng năm lần bảy lượt vẫn không thể, đã vậy sự ma sát trần trụi càng khiến cho chúng tôi trở nên run rẩy khó chịu hơn rất nhiều. Đúng lúc tôi tưởng chừng bản thân hay là nên dừng lại, thì Lưu Sơn dường như biến thành một người khác, anh bế xốc tôi đi về phía giường đặt tôi nằm lên vỏ chăn lấm lem ấy, tay đưa ra cầm lấy hai chên tôi vắt vào eo, dứt khoát đâm mạnh vào bên trong không hề có sự báo trước nào hết. Lúc ấy, tôi chỉ biết bản thân mình thật sự rất đau, đau đến mức gần như muốn chết đi trước sự luân động ra vào mạnh mẽ của Lưu Sơn, tuy vậy vẫn cố cắn răng chịu đựng không muốn hét lên, mười đầu ngón tay chỉ viết vô thức lên tấm lưng trần nhơ nhớp mồ hôi của anh cố ngăn lại từng chữ muốn phát ra khỏi cổ họng. Tôi với anh, cuối cùng cũng đã là của nhau rồi.

Một lúc sau, khi thân thể tôi đã bắt đầu chấp nhận sự có có mặt của Lưu Sơn, cũng là lúc tôi nhận ra những khoái cảm đê mê mà anh mang tới. Anh ra vào trong tôi thuần thục như một người từng trải, bóng lưng trần to lớn chậm rãi luân động lên xuống ra vào, mỗi lần kéo ra là một lần khiến tôi chới với., đôi mắt chỉ biết đờ đẫn nhìn anh ú ớ phát ra những tiếng rên nhỏ.

Giấy phút ấy tôi nhận ra, hóa ra trong sách thật sự nói đúng, được làm tình với người mình yêu, là một điều cực kì hạnh phúc, dù anh có như thế nào, toàn thân đều phát ra khí chất người khác khó có thể sánh được.

Trong không gian nhỏ bé sực lên cả mùi ẩm mốc, mùi đất hòa lẫn với mùi vị nồng đậm của mồ hôi, tôi với Lưu Sơn chẳng khác gì hai con mắc kén dính lấy nhau không rời. Anh liên tục dứt khoát đâm vào trong tôi như nước rút, khuôn mặt nam tính cương nghị lúc này thâm trầm như một người có ý thức chứ chẳng phải là kẻ điên, quyến rũ đến mê người.

Chẳng biết qua bao lâu, qua bao nhiêu tư thế hoang dại, anh cũng phóng thích tất cả chất lỏng đi vào trong tôi, cả người đổ ngục xuống bụng tôi mệt nhoài, miệng cười toe nói trong sung sướng.

- Trò này chơi thích thật đấy Linh... sau này, sau này lại chơi tiếp được không.

Trước sự ngây ngô của anh, tôi bật cười một cái thật nhẹ, nhẹ nhàng đưa bàn tay lên lau sạch những giọt mồ hô trên trán anh, thủ thỉ.

- Được, nhưng anh hứa anh phải ngoan em mới cho anh chơi, có nghe không hả. Nếu anh mà hư như hồi tối, không muốn nói chuyện với em nữa em sẽ không cho em chơi trò này nữa đâu.

Lưu Sơn gật đầu lia lịa, hơi nhổm người rút vật nam tính ra khỏi tôi, sau đó nói.

- Đi rửa... đi rửa...bẩn rồi. Mùi, mùi khó ngửi lắm.

Nói rồi chẳng đợi tôi trả lời, anh liền bế xốc tôi lên đi xuống nhà tắm, tay còn không quên mang theo chiếc đèn dầu tối mờ, mặc cho tôi giãy dụa cũng không chịu buông xuống.

Vào đến bên trong nhà tắm, thân thể không một mảnh vải của tôi bị cái lạnh ập tới khiến cho toàn thân run lên từng hồi, phải ép sát vào người anh để tìm một chút hơi ấm. Thế nhưng tôi không hề biết rằng hành động vô tình như cố tình này của tôi khiến Lưu Sơn lại nóng bừng người lên lần nữa, vật kia nhanh chóng ngẩng đầu ngạo nghễ ra trận. Và rồi chúng tôi, lần nữa lại tan vào nhau.

Tay bám vào ống mương dẫn nước, tôi đưa tấm lưng trần trắng mịn về phía anh, hơi nước vẫn còn nóng bốc lên từ chiếc thau gỗ khiến cho căn phòng tắm đơn sơ bỗng chốc trở nên thơ mộng chẳng khác gì chốn tiên cảnh. Phía sau, Lưu Sơn luống cuống với động tác ra vào của mình, lúc nhanh lúc chậm khiến tôi chới với, kéo theo đó ống mương cũng phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, động tác đến từ phía sau.

Cả đêm hôm ấy, tôi ngủ lại bên nhà Lưu Sơn đến sáng mới cùng anh trở về. Đứng ở cổng nhìn vào thấy ba đang lụi hụi cho gà ăn, tôi quay sang nhìn anh dặn dò, bàn tay bên dưới đan chặt lấy nhau không muốn rời.

- A Sơn, không được giận ba nữa, được không hả. Như vậy em sẽ không buồn, không khóc, hiểu không?

Lưu Sơn gật đầu mạnh một cái, sau đó theo tôi đi vào, ánh mắt lúc này còn đỡ dại hơn hôm qua rất nhiều, tuy vậy cũng không có nói chuyện với ba nhiều. Ba tôi có lẽ cũng nhận ra sự cố chấp của tôi lúc này nên không có lên tiếng ngăn cản gì nữa, ông chỉ nói với tôi duy nhất một câu, sau này cuộc sống tôi có khổ hay sướng thì cũng ráng mà chịu, bởi vì quyết đinh là ở tôi, chứ không phải ai khác.

Và rồi thời gian cứ thế trôi đi như thoi đẩy, tôi vẫn tiếp tục đi học trên thành phố rồi làm thêm những công việc vặt để kiếm tiền, khoảng thời gian đấy cũng không hề gặp Quân thêm một lần nào nữa, nghe cô My nói hình như anh ta bị bố tống ra nước ngoài du học rồi. Khỏi phải nói tôi vui mừng như thế nào, bởi vì cuộc sống của tôi tự do từ đấy, chẳng phải chịu sự làm phiền, chẳng bị ai mang tới những rắc rối, mọi thứ cứ như nước đẩy thuyền trôi qua suôn sẻ.

Thấm thoắt năm năm trôi qua rất nhanh, Lưu Sơn vẫn ở cùng với gia đình tôi, vẫn theo ba lên nương rẫy canh tác, vẫn ngô nghê bám lấy tôi không rời mỗi khi tôi trở về. Năm năm, mọi thứ đều thay đổi, anh thay đổi, trở nên già dặn hơn, tôi cũng thay đổi, trở nên chín chắn hơn, biết chịu trách nhiệm với bản thân mình hơn.Chì là duy nhất một thứ vẫn thế, chính là anh vẫn chưa khỏi bệnh, vẫn thần trí mơ hồ không kiểm soát được hành vi của mình.

Ra trường, tôi được một công ty nhận vào làm vì bằng tốt nghiệp đạt được loại giỏi, lương tháng tuy chưa phải là biên chế nhưng ít ra cũng giúp cho tôi có thêm được một khoản thu nhập. Chỉ là tôi không hề ngờ được rằng, số phận để tôi với anh bên nhau 5 năm hạnh phúc cuối cùng cũng nhẫn tâm đưa đẩy, khi mà tôi từ thành phố trở về muốn đưa hai người họ lên thì anh đã không còn ở nơi này, và ba cũng theo mẹ để tôi lại một mình. Bọn họ thật sự bỏ tôi mà đi hết rồi....