Từ Thiến trong các, đại phu Hồi Xuân đường xem qua mặt của Từ Thiến, trong lòng nghi ngờ lại không biểu lộ ra, chỉ lưu lại toa thuốc, hắn không dám nói không xóa được hết sẹo, dù sao Từ Thiến này nổi danh khó dây dưa, hắn còn phải trở về cùng sư phụ thương lượng.

Nhìn đại phu rời đi, Từ Thiến an tâm, lệnh nha hoàn đi sắc thuốc, tính toán ngủ, lại nghe người truyền lời, "Phu nhân, Tướng quân trở lại."

Từ Thiến lập tức ngồi dậy, nhìn bóng dáng phía ngoài cửa sổ, vui mừng nhướng mày, lão gia đến thăm nàng ư, bình thường hắn không trở về sớm như vậy, là bởi vì lo lắng nàng sao? Nghĩ đến đây, trong lòng vẫn có chút ngọt ngào, dù sao cũng là nam nhân nàng yêu cả đời.

Tô Thanh Viễn đi vào, liền thấy sắc mặt Từ Thiến trắng bệch, suy yếu tựa vào trên giường, nhíu mày, năm tháng không có lưu lại quá nhiều dấu vết trên mặt hắn, nếp nhăn gần như không có, chỉ có ngũ quan theo năm tháng lắng đọng, càng thành thục hơn.

"Chuyện gì xảy ra?" Tô Thanh Viễn ngồi xuống bên giường Từ Thiến, cau mày hỏi, hắn trở lại liền nghe nói một đôi mẹ con này xảy ra chuyện, lúc này mới tới xem một chút.

"Lão gia, ngươi cần phải vì ta làm chủ nha." Từ Thiến hai mắt rưng rưng, bộ dáng nhu nhược nào có nửa phần phách lối trước mặt người ngoài, phần này vừa thấy đã thương, đích xác khiến Tô Thanh Viễn có chút mềm lòng.

Tô Thanh Viễn đưa tay, ôm nàng vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi, "Nói đi."

"Đều là Tô Tiểu Vũ cái đó. . . . . . Nữ nhân, nàng sáng sớm đi Bạch phủ, ghen tỵ Tuyền Nhi có nhân duyên, liền đẩy nàng xuống nước, ta làm mẹ, đau lòng." Từ Thiến nức nở, giọng nói dào dạt tình cảm, "Ta vì ta nữ nhi đi đòi công đạo, nàng còn đẩy ta, phá hủy mặt của ta. . . . . ."

Nói đến đây, đã là khóc không thành tiếng.

Không thể không bội phục, Từ Thiến diễn quá đạt, lần này nói rõ, đã xem tất cả lỗi đổ lên đầu Tô Tiểu vũ.

Nhưng Tô Thanh Viễn là ai, hắn có thể lên làm đại tướng quân, là do hắn từng bước từng bước tranh giành, làm sao có thể dễ lừa gạt, trong lòng hắn cũng biết, Tô Tiểu Vũ chỉ là một người thế tội, nhưng nghĩ đến mẹ Tô Tiểu Vũ dù là né ra cũng không có ý định cho hắn một cơ hội, trong lòng âm thầm tràn ngập bi phẫn, trong lời nói không khỏi nghiêng về Từ Thiến.

"Người tới, gọi nhị tiểu thư tới đây, bồi tội phu nhân!"

Giọng nói nghiêm nghị, vừa nghe là biết hắn đã tức giận.

"Không cần!" Từ Thiến lập tức hô, ngay sau đó ý thức được mình đang làm gì, chống lại ánh mắt nghi hoặc của Tô Thanh Viễn, cười gượng, "Lão gia, đứa nhỏ này hôm nay đã xin lỗi rồi, không cần phiền toái một lần nữa."

Lão gia đã thật lâu chưa từng thấy qua Tô Tiểu Vũ, nếu để hắn nhìn thấy nàng ta có gương mặt tương tự nữ nhân kia, hắn còn có thể nhẫn tâm đối với nàng sao. Không thể bỏ mặc?

"Vậy thì được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Tô Thanh Viễn đỡ nàng nằm xong, nhàn nhạt nhìn nàng, nói, "Chăm sóc Tuyền Nhi nhiều chút, không lâu nữa Hoàng thượng sẽ thiết yến, để cho nàng biểu hiện tốt một chút."

Hắn mặc dù thân là đại tướng quân, nhưng trên tay binh quyền không lớn, nếu như Tuyền nhi có thể vào cung làm phi, địa vị của hắn liền cao hơn một tầng, ở trong triều càng có quyền phát ngôn, những đứa con gái khác, mặc dù cũng coi là xinh đẹp, nhưng lại không đủ để vào cung, duy chỉ Tuyền Nhi cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông.

"Dạ, thiếp thân nhớ." Từ Thiến nghe, trên mặt dịu dàng đáp lời, trong lòng lại hồi hộp.

"Nghỉ ngơi thật tốt đi, ta đi trước." Tô Thanh Viễn gật đầu một chút, nhàn nhạt nhìn nàng một cái, quay người đi, khi ánh mắt thoáng qua vết thương trên mặt nàng thì chán ghét.

"Lão gia, không, không ở lại sao?" Từ Thiến không chú ý tới vẻ mặt Tô Thanh Viễn, vừa nghe hắn nói rời đi, lập tức ngồi dậy, thật vất vả tới, thế nào. . . . . .

"Không, ta còn có chuyện." Không quay đầu lại, trực tiếp ra ngoài phòng, khiến Từ Thiến ở trên giường tức giận đỏ ngầu cả mắt.

Nàng là nữ nhân, tự nhiên nhìn ra được Tô Thanh Viễn đã càng ngày càng lạnh nhạt với nàng, dung nhan không còn nữa, nàng làm thế nào khóa được lòng của nam nhân, huống chi, là một nam nhân chưa bao giờ đặt nàng ở trong lòng, nàng cho là, những năm này nhìn trong phủ có thê thiếp xinh đẹp kia, tâm đã chết lặng, nhưng lại nhìn thấy hắn tuyệt tình, vẫn nhịn không được đau lòng.

Cũng may, nàng là nữ chủ nhân phủ tướng quân, mà nàng, có một nữ nhi không chịu thua kém ai.

Tô Thanh Viễn đi xa, chẳng có mục đích đi trong phủ tướng quân, bất tri bất giác đi tới chỗ viện Tô Tiểu Vũ ở, hình như một năm rồi hắn chưa từng thấy qua người con gái này, trước kia mỗi lần thấy nàng, cũng đều là nàng hỏi hắn chuyện mẫu thân nàng, cái này không khác nào rắc muối trên vết thương của hắn, không thường xuyên qua lại, hắn mắt không thấy, tâm không phiền.

Nghĩ đến nữ nhân kia, Tô Thanh Viễn vẫn sẽ đau lòng, đó là nữ nhân hắn yêu duy nhất, cho dù nàng mang đứa bé của người khác, hắn vẫn nguyện ý cưới nàng, hắn nói qua, chỉ cần nàng nguyện ý, nữ chủ nhân tướng quân này phủ chính là của nàng, nhưng khi nàng cùng hắn trở về, chỉ nói là cần một chỗ vắng vẻ an tĩnh.

Nàng mặc dù có tiếng là thiếp thất, nhưng lại chưa bao giờ để cho hắn gần nàng, hắn biết trong lòng nàng yêu người khác, nhưng hắn có thể đợi, hắn cố gắng lấy lòng nàng, liền đối sử Tô Tiểu Vũ như nữ nhi ruột thịt, hắn cho là hắn có thể cảm động nàng, lại không nghĩ rằng, hắn lần nữa tới viện thì không thấy mẹ con bọn họ.

Người làm nói, có người nhìn thấy nàng lên xe ngựa một người đàn ông, lúc đó hắn gần như tức giận đỏ mắt, hắn để cho tất cả tâm phúc toàn bộ đi ra ngoài tìm người, chính hắn cũng phát điên tìm kiếm khắp nơi, nhưng hắn không còn gặp được nàng, hắn đối đãi nàng như chân bảo, nhưng nàng đâu rồi, vứt bỏ như giày cũ!

Ba năm sau, Tô Tiểu Vũ trở lại, sợ là nữ nhân kia chê nàng làm phiền mới cho ra khỏi nhà, hắn vốn muốn ném nàng ra ngoài, lại thấy gương mặt nàng giống mẫu thân nàng y hệt, cuối cùng không đành lòng.

Đợi thu hồi suy nghĩ, người đã không biết vào viện từ lúc nào, nhíu nhíu mày, đột nhiên không muốn gặp Tô Tiểu Vũ, xoay người, bước nhanh rời đi.

Giờ phút này, Tô Tiểu Vũ vốn nên ngủ yên, chậm rãi mở mắt, nhàn nhạt nhìn phía ngoài cửa sổ, không khỏi suy nghĩ.

Yêu là cái gì? Tô Thanh Viễn yêu mẫu thân nàng, nàng không nghi ngờ, nhưng nếu yêu thương nàng, tại sao còn hoài nghi nàng, còn tin Từ Thiến nói lung tung?

Thật ra thì, Tô Thanh Viễn trước kia đối với nàng không có ác ý, nếu không làm cho nàng thấy những thứ đồ không sạch sẽ kia, tướng quân phủ này, nàng cũng không có ý định đi thu thập.

Tô Thanh Viễn ắn ngược lại sẽ oán mẫu thân lạnh lùng, nhưng nếu không phải ban đầu hắn thiếu chút nữa cưỡng bức mẫu thân, làm hại mẫu thân lấy chết uy hiếp, đầy chảy đầy máu, mẫu thân như thế nào lại chán ghét hắn như vậy, có nàng chán ghét đi nữa, nhưng vì nàng, mẫu thân vẫn ở nơi đây, nhưng đến cuối cùng, cuối cùng không có tránh thoát những người đó.

Mẫu thân vẫn cho là nàng giấu giếm rất khá, nàng tự nhiên cũng có thể giả bộ như không biết nói.

"Mẹ. . . . . ."

Tô Tiểu Vũ nhỏ giọng nỉ non, xoa không thấy có ngọc bội trong ngực, trong mắt chứa lạnh lẽo, đứng dậy, phủ thêm áo khoác, mủi chân nhẹ một chút, khinh công mở ra, một cước đạp lên ngọn cây trong sân, tung người nhảy một cái, cả người giống như chim bay, dáng người nhẹ nhàng, nhanh chóng biến mất giữa bầu trời đêm.