Edit: Lãnh Thiên Nhii. 

Tư Thiên Hoán một tay chống đầu, hé nửa mí mắt dịu dàng nhìn nữ tử bên người, mới vừa rồi còn nói hắn cách xa nàng một chút, kết quả nàng ngủ, chính mình lại tự dịch tới đây, dung nhan an tĩnh ngủ giống như hài đồng ngây thơ, trong lòng hắn thấy nhu tình ngàn vạn.

Đưa tay ôm eo nàng, kéo nàng vào trong lòng, ngửi hương thơm thanh nhẹ trên người vật nhỏ, cưng chiều khẽ cười, đang muốn nhắm mắt lại, đột nhiên tà khí nở nụ cười, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh nhàn nhạt, nhanh chóng điểm huyệt ngủ của Tô Tiểu Vũ, hôn lên trán nàng rồi mới chậm rãi xuống giường.

Tư thái nhàn nhã đi tới nóc nhà, áo bào đen rộng mặc trên người, lười biếng nhàn tản, cả trong giọng nói cũng đều hết sức lười biếng.

"Đi ra đi."

Ngữ khí tản mạn, nhưng lại quyến rũ linh hồn con người, làm người ta không tự chủ được thần phục.

Dứt lời, bốn phía vang lên trận âm thanh nhè nhẹ, mười thanh kiếm lóe lên, mười hắc y nhân từ trong bóng tối nhảy ra, cầm kiếm cùng đâm tới Tư Thiên Hoán.

Hình như rất chán ghét ánh sáng của kiếm kia, Tư Thiên Hoán đưa tay che mắt, một cái tay khác tung về bốn phía, tiếng thân thể ngã của mười người vang lên.

"Ngươi là ai?" Mười hắc y nhân che ngực, trong ánh mắt nhìn Tư Thiên Hoán khó che giấu sợ hãi, chỉ một chiêu, lại có thể đánh mười người bọn họ trọng thương, phải biết bọn họ xem như là sát thủ xuất sắc nhất, chống lại người nam nhân này thậm chí ngay cả cơ hội ra tay cũng không có, bảo hắn làm sao không sợ hãi?

"Người nào phái các ngươi tới?" Tư Thiên Hoán nhàn nhạt nhìn người nọ, trong mắt u hàn khiến người áo đen không nhịn được run lên.

"Chúng ta chỉ là nhận tiền giết người, không biết vì sao công tử ngăn trở?" Hắc y nhân cố đè xuống lo lắng trong lòng, trầm giọng hỏi.

"Người các ngươi muốn giết, là nữ nhân của ta." Giọng nói chuyển lạnh, giống như đến từ địa ngục, dứt lời, âm thanh chín người chết ngã xuống vang lên.

"Ngươi...ngươi......" Hắc y nhân vừa sợ vừa giận, thời điểm người kia cho bọn hắn tiền, cũng không nói nam nhân bên cạnh nữ nhân kia đáng sợ như vậy.

"Nói." Tư Thiên Hoán không kiên nhẫn, đưa tay hướng người nọ nắm vào trong hư không một cái, từ cách xa bắt được cổ của hắn.

Hắc y nhân chỉ cảm thấy sự khó thở, khuôn mặt dưới miếng vải đen đã trở lên xanh tím, nhưng bọn họ làm nghề này, chính là có chết cũng không thể nói ra thân phận người thuê bọn họ, nhắm mắt lại, dứt khoát chờ tử thần đến nhận.

"Ngươi muốn hỏi, hay là vẫn muốn giết người?" Giọng nói nữ tử lười biếng vang lên từ xa, sau một khắc, người đã đến bên cạnh Tư Thiên Hoán.

Tô Tiểu Vũ lành lạnh nhìn nam nhân bên cạnh, đụng phải nguy hiểm, đầu tiên điểm huyệt ngủ của nàng? Đây không phải là thói quen tốt.

Tư Thiên Hoán sờ mũi một cái, thu tay lại, người áo đen yếu ớt thoi thóp "Bùm"  một tiếng ngã xuống đất, cũng không đi xem người nọ một cái, chỉ nhìn Tô Tiểu Vũ cười ấm áp "Vật nhỏ làm sao lên đây?"

"Ngươi nghe được, ta cũng nghe được." Tô Tiểu Vũ giật giật khóe miệng, "Tư Thiên Hoán, ta chỉ là chậm hơn ngươi một chút mà thôi."

"Khụ, Vũ nhi ta......" Tư Thiên Hoán không được tự nhiên ho nhẹ, ánh mắt có chút lóe lên, hắn chỉ là muốn cho vật nhỏ ngủ ngon giấc, không ngờ vật nhỏ tự ái.

"Tới giết ta?" Tô Tiểu Vũ cũng không thèm nhìn tới Tư Thiên Hoán, chậm rãi đi tới trước mặt hắc y nhân kia, vô tội mở to mắt hỏi.

"Đúng." Hắc y nhân khó khăn hô hấp, ngẩng đầu nhìn gương mặt Tô Tiểu Vũ, khẽ sững sờ, sau khi sững sờ mới gật đầu, nàng chính là người trên bức họa.

"Ha ha......" Tiếng cười như chuông bạc từ trong miệng Tô Tiểu Vũ tràn ra, nụ cười trên mặt càng thêm hồn nhiên, một đôi tròng mắt đen mơ hồ xẹt qua màu đỏ.

Thần sắc trong mắt hắc y nhân lúc đầu từ kinh ngạc chuyển thành từ từ thẫn thờ, trở nên ngốc trệ vô hồn.

"Nói, là ai phái ngươi tới giết ta?" Tô Tiểu Vũ thu hồi nụ cười, lạnh lùng nhìn hắc y nhân, nhàn nhạt hỏi.

"Quận chúa Hà Dương." Hắc y nhân ngây ngốc nhìn về phía trước, giọng nói thẫn thờ.

"Nàng đưa cho ngươi nhiệm vụ gì?" Tô Tiểu Vũ lạnh lùng nhếch môi, tiếp tục hỏi.

"Bắt được Tô Tiểu Vũ, chặt làm trăm mảnh." Hắc y nhân nói.

Tô Tiểu Vũ thấy thú vị nhíu mày, cảm thấy sau lưng có một luồng hàn khí nồng nặc, trong mắt thoáng qua dịu dàng, giơ tay vỗ tay phát ra tiếng trước mặt hắc y nhân.

"Bùm"  Một tiếng, hắc y nhân kia hóa thành thịt vụn, văng ra bốn phía.

Tư Thiên Hoán ôm chầm Tô Tiểu Vũ, con ngươi màu hổ phách vẫn như cũ lạnh băng, dám động đến nữ nhân của hắn, còn muốn chặt làm trăm mảnh, thật là tìm chết.

"Được rồi, tức cái gì." Tô Tiểu Vũ bật cười, khẽ thúc cùi chỏ vào bụng hắn, thuốc bột màu trắng từ đầu ngón tay bay ra, thi thể những hắc y nhân kia cũng hóa thành bột.

"Độc không tệ." Tư Thiên Hoán nhàn nhạt nhìn những thứ kia rất nhanh biến mất bột không thấy tăm hơi, đánh giá đúng trọng tâm.

"Đi, về ngủ." Tô Tiểu Vũ dở khóc dở cười, nàng bị ám sát qua vô số lần, lần này xem như nhẹ nhất rồi, lại có thể làm cho hắn tức giận.

Lôi kéo hắn trở lại phòng, một cước đá văng cửa, sau khi đi vào đột nhiên phát hiện có chút không đúng, mặc dù phòng không sai biệt lắm, nhưng giường nàng vừa ngủ là ở bên trái, mà cái gian phòng, giường ở bên phải.

Tư Thiên Hoán không kịp ngăn cản đã bị nàng kéo đi vào, nói thầm một tiếng không được, muốn rời đi đã không kịp nữa rồi.

"Không phải là không có phòng trống sao?" Tô Tiểu Vũ đi tới bên giường ngồi xuống, tùy ý vỗ về chơi đùa ống tay áo của mình, cười híp mắt nhìn về phía Tư Thiên Hoán.

"Ta tưởng bên trong chính là Bạch Nhất." Tư Thiên Hoán dịu dàng cười một tiếng, tuyệt đối không cảm thấy mình giải thích có nhiều gượng ép.

"A, thật sao?" Nét mặt Tô Tiểu Vũ bừng tỉnh hiểu ra, chỉ vào căn phòng cách vách, "Vậy bây giờ biết nơi này không có người, nếu Hoán yêu thích phòng của ta, vậy ta hào phóng tặng cho ngươi, ta ngủ nơi này."

Tư Thiên Hoán híp mắt một cái, lộ ra nụ cười xấu xa, thân hình vừa động đã ôm Tô Tiểu Vũ lên giường, thủ pháp cực nhanh điểm trên huyệt tê một cái, rót vào mấy phần nội lực.

"Ngươi cởi ra cho ta." Cả người Tô Tiểu Vũ tê dại không có một chút hơi sức, cặp mắt nhìn chằm chằm, nhưng nhìn ra vô lực trong đó, giọng nói cũng yếu ớt.

"Vũ nhi, tối nay ngươi cười với nam nhân kia, ta rất không vui." Tư Thiên Hoán nhíu mày, gương mặt cười như không cười, ghen tức nồng nặc không che giấu, còn cười đến đáng yêu như vậy, giọng nói còn dễ nghe như thế, càng nghĩ càng buồn bực, vật nhỏ là của một mình hắn.

"Ta quản ngươi có vui vẻ hay không, giải huyệt cho ta." Tô Tiểu Vũ hít sâu một hơi, cắn răng nghiến lợi nói, chỉ có nụ cười ngây thơ, mới có thể làm cho kẻ địch buông lỏng cảnh giác, nhiếp hồn mới có thể hiệu quả được, nàng chỉ nói thôi, ghen cái gì.

"Ta không vui, Vũ nhi sẽ bị phạt, Vũ nhi làm sao có thể mặc kệ?" Tư Thiên Hoán ôn nhu cười một tiếng, kéo nàng vào trong lòng, thản nhiên nhắm hai mắt lại, "Trừng đại giới."

"Tư Thiên Hoán, ngươi!" Tô Tiểu Vũ vô lực gầm nhẹ, thấy mí mắt hắn không động, phồng phồng má, cắn trên vai hắn một cái, nhưng bởi vì điểm huyệt tê, cho nên cắn không đau.

"Bảo bối, nơi này không phải là xe ngựa." Nghiêng nghiêng người, Tư Thiên Hoán cười tà khí, đặt nàng trong tư thế thoải mái, đưa tay giải trừ huyệt tê của nàng.

Huyệt đạo Tô Tiểu Vũ được mở, cũng không dám cử động nữa, gương mặt hồng hồng, tức giận trợn mắt nhìn Tư Thiên Hoán một cái, mím môi nhắm hai mắt lại.

Xú nam nhân!

Trời đã sáng hẳn, gian phòng trong khách sạn rất bình thường, cửa sổ phía trước cũng không có rèm che, ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu rọi trên người Tô Tiểu Vũ.

Tô Tiểu Vũ nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, lại bởi vì ánh sáng quá chói mắt, bất mãn cau mũi một cái.

Tư Thiên Hoán bưng đồ ăn sáng đi vào, liền thấy dáng vẻ Tô Tiểu Vũ khó chịu, trong mắt một trận đau lòng, lập tức đứng trước giường, vì nàng ngăn trở ánh mặt trời.

"Ngươi, đứng ở đó làm gì?" Tô Tiểu Vũ chống người lên, mơ mơ màng màng nhìn nam nhân trước mắt, có chút nghi ngờ hỏi.

"Nhìn ngươi." Tư Thiên Hoán dịu dàng cười, cúi người bế nàng lên, "Nếu tỉnh rồi, ăn một chút gì đi."

"Ừ." Tô Tiểu Vũ cười một tiếng, sờ  cái bụng rỗng tuếch, thật sự có chút đói bụng.

Tư Thiên Hoán cười cười, cầm khăn ướt lên, tinh tế vì nàng lau mặt, lau tay, sau đó cầm giày vớ để dưới giường lên, đi vào bàn chân nhỏ bé cho nàng, rồi nàng ôm lên, cầm bộ y phục mới trên giá, từ từ mặc vào cho nàng.

Tô Tiểu Vũ nhìn động tác trôi chảy của nam nhân trước mắt, khóe miệng khẽ giương nhẹ, mím môi cười, uống một hớp nước hắn đưa tới, ngậm, nhả vào trong chén.

"Một mực ngoan như vậy tốt biết bao nhiêu." Tư Thiên Hoán sờ gương mặt của nàng, khe khẽ thở dài, lông mi thật dài che con ngươi dịu dàng, nụ cười bên môi như băng tuyết tan ra lúc ấm áp.

"Nếu như ngươi chăm sóc ta tốt...ta sẽ tự ngoan." Tô Tiểu Vũ cười híp mắt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mặt mày cong cong, trên mặt nhiễm ít ửng hồng, có người toàn tâm toàn ý cưng chiều, cảm giác vô cùng tốt.

Trong lòng ấm áp, muốn nói chút gì, nhưng lời đến khóe miệng rồi lại nói không ra lời, Tư Thiên Hoán bất đắc dĩ thở dài, cúi người ngậm cái miệng nhỏ nhắn của nàng, không hề dùng sức, chỉ dịu dàng ngậm lấy, một hồi lâu, mới thả nàng ra, nhìn môi nàng căng bóng, khẽ cười, không nhịn được lại chạm lần nữa, mới đứng dậy.

"Dùng đồ ăn sáng." Tư Thiên Hoán ngồi trên ghế bên cạnh, bế nàng đặt trên chân mình, bưng lên một bát cháo, múc một muỗng thổi nguội đưa đến bên miệng nàng, "Đây là học trước khi đi, nói là bổ huyết, nếm thử một chút."

"Ngươi làm hay sao?" Tô Tiểu Vũ kinh ngạc, nếm thử, mùi vị rất tốt, "Đây là đồ ở bên ngoài."

"Ta nói rồi, sau này đồ ăn của Vũ nhi đều do ta phụ trách, sao có thể giống nhau?" Tư Thiên Hoán bật cười, tiếp tục cho nàng ăn, nhưng mà hắn lúc nói lời này, hiển nhiên là quên mất thời điểm sáng nay hắn vào phòng bếp, khiến cằm rớt đầy đất.

Lúc Bạch Thuật tuỳ tiện đi tới, Tư Thiên Hoán đang giúp Tô Tiểu Vũ chải đầu, khi nhìn thấy, dọa hắn phải lui ra ngoài, nghiêm túc nhìn lại cửa qua một lần mới tiếp tục đi vào.

"Đây không phải là phòng của ngươi sao?" Bạch Thuật hỏi, mắt có liếc qua nhìn trên người Tô Tiểu Vũ.

"Nhìn tiếp, liền cho ngươi mù." Trên đầu Tô Tiểu Vũ  đã búi thành búi tóc đơn giản, quay đầu lành lạnh nhìn Bạch Thuật một cái.

"Khụ khụ, Tô cô nương đây là thẹn quá hóa giận." Bạch Thuật thu hồi ánh mắt, không nhịn được trêu ghẹo nói.

Tư Thiên Hoán kéo Tiểu Vũ lên, nhàn nhạt nói, "Chỉ cho quan đốt lửa, không cho phép dân chúng đốt đèn?" Có người cũng tương tự chưa thành thân, đã cùng giường chung gối đấy.

"Tốt lắm tốt lắm, xuống ăn điểm tâm." Bạch Thuật liếc hắn một cái, tùy tiện nói, nghiêng mắt nhìn thấy chén dĩa trống không trên bàn, nhíu mày một cái, "Cái này, chính là kiệt tác của ngươi?"

"Có ý kiến?" Tư Thiên Hoán lười biếng cười, cầm chén cái đĩa ném Bạch Thuật, kéo Tô Tiểu Vũ đi ra ngoài.

Bạch Thuật cầm chén không, lặng lẽ co rút khóe miệng, muốn cho đám người kia biết hành động này của Bạch Lê, hoặc là khiến người trong thiên hạ biết Minh vương "Hiền lành" như vậy, có thể gây đại loạn thiên hạ không?

Tư Thiên Chanh hớp từng hớp cháo trong chén, đang chán chết nhìn khắp nơi, lại thấy bóng dáng Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ thì ánh mắt sáng lên.

"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ mau xuống đây!" Tay giơ lên, quơ quơ Tô Tiểu Vũ, Tư Thiên Chanh nhếch miệng cười.

"Tỷ, nhìn thấy Bạch Thuật cũng không có kích động như thế." Tư Thiên Hoán lành lạnh nói, liếc nữ nhân của mình một cái, vật nhỏ này tại sao lại được nữ nhân yêu thích đến vậy.

"Khụ, tiểu tử thúi, ngay cả ta ngươi cũng ăn dấm!" Khóe miệng Tư Thiên Chanh hung hăng co rút, rồi sau đó nhìn Tô Tiểu Vũ cười, "Tiểu Vũ, ăn điểm tâm thôi."

"Ta đã ăn rồi." Tô Tiểu Vũ cười khẽ, Tư Thiên Chanh thật lòng đợi nàng, nàng tự nhiên sẽ đối tốt với nàng.

Tư Thiên Chanh nháy mắt một cái, nhìn tiểu đệ mình một chút, nói rõ ràng, "Vẫn rất thân thiết."

"Hoàng tỷ có phương pháp giáo dục." Tư Thiên Hoán tùy ý bưng một bát cháo lên, từ từ uống, giương mắt nhìn nàng.

Tư Thiên Chanh khinh thường bĩu môi, bưng cháo lên đưa đến trước mặt Bạch Thuật, Bạch Thuật sững sờ, cười đến híp cả mắt, như thú thoả mãn. 

"Ưmh, đúng rồi, đêm qua người nam nhân kia là ai?" Tư Thiên Chanh nuốt một hớp cháo xuống, đột nhiên nghĩ đến nam nhân đêm qua có chút tức giận, cau mày hỏi.

"Người nam nhân nào?" Tô Tiểu Vũ mê mang hỏi, hoàn toàn không chú ý có người đã dừng lại động tác ăn cơm, lặng lẽ nhìn nàng.

"Chính là cái người muốn ngươi ở lại bên cạnh hắn đó." Tư Thiên Chanh đối với trí nhớ của nàng cảm thấy bất đắc dĩ, lên tiếng nhắc nhở.

Bạch Thuật cân nhắc nhìn sắc mặt Tư Thiên Hoán, hí mắt cười một tiếng, giải thích cặn kẽ tối hôm qua xảy ra chuyện gì, từ chuyện Tô Tiểu Vũ ngộ nhận, đến nam nhân áo đen tuyên bố, sinh động như thật.

"Pằng"  Cái chén trong tay Tư Thiên Hoán vỡ vụn, cháo bên trong rơi trên y phục của hắn.

"Bẩn." Lành lạnh mở miệng, bàn tay thon dài nhanh chóng phủi cháo loãng ra ngoài, một cỗ lực lượng đẩy cái chén bể ra bên cạnh.