Edit: Lãnh Thiên Nhii.

Bạch Thuật nhíu mày, ngươi chọn hắn không chọn ta?

Tư Thiên Chanh nhếch môi cười, chọn ngươi, thương đệ đệ.

Khóe miệng Bạch Thuật rựt rựt, trở tay kéo tay Tư Thiên Chanh, sải bước lên trước.

"Chậc chậc, xem ra đại tỷ vẫn có chỗ thích hợp." Tư Thiên Bắc lật đổ trước tất cả phán đoán suy luận, ít nhất đại tỷ sẽ thương đệ đệ nha, "Hiểu nha, vị kia của ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ta cũng không biết." Trên mặt Tư Thiên Hiểu thoáng qua chán nản.

Tư Thiên Bắc sững sờ, cười hì hì chạy.

Tư Thiên Hiểu cười nhạt, cũng đi theo  

"Ngươi phải đi Mặc gia?" Bạch Thuật phun một ngụm trà ra, nâng tay áo lên lau miệng, "Vậy ta cũng phải phải đi."

"Tiểu Thuật Thuật, ngươi có phải mẫu thân Hoán đâu, sao cả ngày da dáng bảo vệ hắn vậy?" Tư Thiên Bắc  thật sự không hiểu.

Lời này vừa nói ra, Tư Thiên Hoán lười biếng nhếch môi, cười như không cười nhìn nhị hoàng huynh của mình, "Ngươi hâm mộ?"

Bạch Thuật nghe vậy, hụm trà thứ hai cũng thiếu chút nữa phun ra, có chút buồn bã nhìn Tư Thiên Hoán, hắn có thể đừng ác miệng như vậy được không.

Tô Tiểu Vũ hiếm có tỏ vẻ quan sát Bạch Thuật và Tư Thiên Hoán, quan sát cẩn thận, mơ hồ phát giác không đúng, Bạch Thuật và Tư Thiên Hoán quan hệ tốt giống như không xác thực, từ phòng ngọc đến lần trước Bạch phủ đặt bẫy, hắn không ra vẻ quan tâm đến Tư Thiên Hoán, mà bây giờ, Tư Thiên Hoán đi đâu, hắn không thể không đi theo.

Rốt cuộc là tại sao vậy chứ, khiến Bạch Thuật thời thời khắc khắc không rời Tư Thiên Hoán? Coi như bọn họ đi ra từ một gia tộc đi, cũng không cần như vậy nha.

Hứng thú nháy mắt, Tô Tiểu Vũ sờ cằm, giống như phát hiện ra chuyện gì thú vị.

Cuối cùng Bạch Thuật nhất định phải đi theo, Tư Thiên Chanh lấy lý do muốn đi Vân La thành mở mang kiến thức một chút, muốn đi theo đi, một nhóm hai người biến thành bốn người, Tư Thiên Hoán bất mãn.

Ngày tiếp theo, ngoài cửa Ung hòa, hai chiếc xe ngựa nhìn như nhà giàu bình thường đứng đó, nhưng nếu có người am hiểu về ngựa, liền nhìn ra hai con ngựa kéo xe, đều là con ngựa ngày đi ngàn dậm Lương Câu, hai thiếu niên mặc áo đen chia ra mỗi người một chiếc xe ngựa.

"Làm rất tốt." Tư Thiên Hoán ôm Tô Tiểu Vũ lên một chiếc xe ngựa, tán thưởng nhìn Bạch Thuật một cái.

Bạch Thuật hớn hở tiếp nhận, lôi kéo Tư Thiên Chanh lên một chiếc xe ngựa khác, nói giỡn, nghĩ tới thế giới hai người cũng không chỉ có hắn.

"Chủ tử Tiểu Vũ, ngươi không mang theo ta sao?" Tây Vân uất ức  đứng trước xe ngựa, nàng cũng muốn đi Vân La thành xem một chút.

"Khụ, ngươi đi giúp Liễu Nguyệt, ta đi không quá mấy ngày liền trở lại." Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt cười, lần này nàng không phải đi chơi.

"Oh." Tây Vân xẹp miệng, "Chủ tử Tiểu Vũ phải bảo trọng nha."

"Ừ." Tô Tiểu Vũ bật cười, chỉ là đi lấy tuyết triết thảo, lần này có Tư Thiên Hoán đi cùng không phải là việc khó gì.

Màn xe hạ xuống, xe ngựa chậm rãi đi, Tư Thiên Hoàng nhìn xe ngựa chậm rãi rời khỏi tầm mắt của hắn, khóe miệng chậm rãi gợi lên nụ cười.

"Hiểu, Bắc Bắc, chúng ta bắt đầu chuẩn bị." Tư Thiên Hoàng vừa nghĩ tới tiểu đệ, không khỏi bật cười, thân ca ca cũng bị tính kế.

"Chuẩn bị cái gì?" Tư Thiên Bắc ngẹo đầu, nghi ngờ hỏi.

"Hôn lễ, ba cặp hôn lễ." Tư Thiên Hoàng tin tưởng bọn họ nhất định có thể mang tuyết triết thảo về, cho nên hắn tính cả mình và Ngâm Nhi vào hôn lễ.

"Không phải có Lễ độ sao, mắc mớ gì tới chúng ta." Tư Thiên Bắc là loại có thể lười biếng liền lười biếng, mới nghe phản ứng đầu tiên chính là từ chối.

"Bắc Bắc, ngươi luôn luôn tự xưng là thương yêu Hoán nhất, hôn lễ của hắn, chẳng lẽ ngươi yên tâm để cho Lễ bộ tổ chức?" Nụ cười trên mặt Tư Thiên Hiểu dịu dàng và tinh quang  nơi đáy mắt vô cùng không tương xứng, Nhị hoàng huynh mặc dù không phải giàu có nhất, nhưng bảo bối trong phủ cũng không ít, đúng lúc cầm chút ra.

"Người của hắn là Bạch Thuật." Khóe miệng Tư Thiên Bắc rựt rựt, hắn chỉ thỉnh thoảng quan tâm một chút mà thôi, không cần trả thù hắn như vậy.

"Nhưng hắn đi rồi nha." Tư Thiên Hiểu hừ nhẹ, nghiêng đầu nhìn hắn một cái.

"Tư Thiên Hiểu!" Tư Thiên Bắc trợn mắt nhìn.

Tư Thiên Hiểu ôn hòa cười một tiếng, xoay người nhìn về phía Tư Thiên Hoàng, trong mắt có hưng phấn không dễ dàng phát giác, "Hoàng huynh, ta cũng vậy muốn rời lăng thành mấy ngày."

"Ngươi mới từ Tuyên Châu trở lại làm việc, không nghỉ ngơi cho tốt, còn muốn đi đâu?" Tư Thiên Hoàng hỏi.

Tư Thiên hiểu trừng mắt lên, khóe miệng hiện lên nụ cười dịu dàng, "Hoàng huynh, ta muốn tranh thủ tứ hỉ lâm môn."

"Đúng." Tư Thiên Hoàng sáng tỏ gật gật đầu, quay đầu nhìn Tư Thiên Bắc một cái, "Bắc Bắc, nếu có năm hỉ lâm môn càng tốt hơn không phải sao?"

"Khụ, ta đi giúp các ngươi chuẩn bị hôn lễ được rồi." Tư Thiên Bắc cả người run lên, giống như bay mất, nói giỡn, sinh vật nữ nhân vẫn còn quá kinh khủng.

"Hiểu, nàng rốt cuộc là ai?" Chờ Tư Thiên Bắc đi, Tư Thiên Hoàng vẫn là nhịn không được hỏi.

"Hoàng huynh, ta không biết nàng là người nào." Tư Thiên hiểu thở dài, nếu là biết, hắn cũng không cần đi tìm, "Trong khoảng thời gian này sẽ để cho Nhị hoàng huynh trợ giúp hoàng huynh xử lý chánh sự rồi." Dứt lời, quay người đi.

"Hoàng thượng, ngài không đi sao?" Tây Vân nín thật lâu, không nhịn được nói, bọn họ đều là Vương Gia, muốn đi là có thể đi, nàng chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ, không tự do như bọn họ, Hoàng đế không đi, nàng cũng không dám đi!

"Đi thôi." Tư Thiên Hoàng nhàn nhạt cười, trong mắt vẻ mặt không hiểu, đi tới ngự thư phòng, hắn rất muốn đi nhìn Khúc Ngâm, nhưng hắn còn có trách nhiệm hoàng đế, sao có thể thời thời khắc khắc ở cùng với nàng, nếu như có thể, hắn hi vọng hắn chỉ là một người bình thường, nhưng không bao giờ được.

Trên xe ngựa.

"Đây là trước khi đi hoàng huynh cho ta." Tư Thiên Hoán nghiêng người dựa vào trên giường, con ngươi rủ xuống nhàn nhạt nhìn vải màu vàng trong lòng bàn tay.

"Không mở xem một chút sao?" Tô Tiểu Vũ hơi híp mắt lại, đúng là hiếm khi thấy người nam nhân này cái bộ dáng như vậy.

"Không muốn xem." Tư Thiên Hoán như bốc đồng giống như đứa bé, mím môi, nhắm mắt lại.

Tô Tiểu Vũ có chút kinh ngạc, hắn đang trốn tránh? Đưa tay cầm lấy tấm vải trên tay hắn, nhìn đến nội dung phía sau, liền hiểu rõ, nàng không có tỷ muội đối sử với nàng tốt nên sẽ không hiểu loại tình thân này, nhưng sau khi thấy mấy huynh đệ Tư gia này, nàng lại hiểu.

"Tiểu Hoán, ta muốn ngươi bình an."

Tô Tiểu Vũ bĩu môi, cũng biết quan tâm đệ đệ của mình, không sao, Khúc Ngâm có nàng thương.

"Vật nhỏ, hoàng huynh đối sử rất tốt với ta, từ nhỏ vẫn giúp ta, đêm đó hắn không thể ngăn cản chuyện của mẫu hậu, vẫn rất áy náy, nhưng trên thực tế, ta nợ hắn nhiều hơn." Tư Thiên Hoán không nhìn này cũng biết phía trên viết cái gì, tình nghĩa hoàng huynh, hắn không biết nên làm sao báo.

"Về sau đối sử với Khúc Ngâm tốt hơn một chút, chính là báo ân." Tô Tiểu Vũ lười biếng ngáp dài, ném mảnh vải ra ngoài cửa sổ.

"Vật nhỏ, tại sao ngươi đối sử với Khúc Ngâm tốt như vậy?" Tư Thiên Hoán nghe ra trong lời nói của nàng có bảo vệ, ghen tuông trong lòng lại xông ra.

"Sư phụ muốn truyền vị trí Cốc chủ cho ta là một người ngoài, dĩ nhiên sẽ có rất nhiều địch nhân, lần đó, bọn họ đuổi giết ta, trong lúc vô tình ta chạy trốn tới thánh địa Y cốc, sau đó biết Khúc Ngâm, thánh địa chỉ có Thánh cô mới có tư cách ở, cho nên Khúc Ngâm vẫn luôn một mình, sau khi ta đến, nàng coi ta là bạn, trước đó ta không hiểu y, đều là nàng dạy ta."

Tô Tiểu Vũ nâng cằm lên, nghĩ tới chuyện lúc trước, trong mắt ý cười nhàn nhạt.

"Nàng theo ta đi ra thánh địa, ta tiếp tục bị đuổi giết, nhưng mà, bởi vì có Khúc Ngâm bảo vệ, cho nên ta an toàn toàn sống được tới bây giờ, nhưng võ công của nàng vì ta mà mất hết, hơn nữa cả đời không cách nào tiếp tục luyện võ, độc trên người nàng, cũng bởi vì ta, nếu không có nàng, ta không sống được tới bây giờ, càng không thể nào luyện bí quyết huyết đồng đến Chương 7"

Ánh mắt Tô Tiểu Vũ càng ngày càng nhu hòa, càng ngày càng ấm, thấy phải lúc này Tư Thiên Hoán rất ghen tức.

"Chỉ là như vậy?" Trong lòng Tư Thiên Hoán không thoải mái, vẻ mặt cũng rất kỳ cục, giọng nói càng thêm kỳ quái.

Tô Tiểu Vũ nhíu mày, ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn hắn, "Đương nhiên không chỉ có thế này..., ban đầu nàng không biết ta là nữ, cho nên yêu ta rồi."

"Rất đắc ý?" Tư Thiên Hoán đẩy cằm nàng lên, tất cả trong mắt đều là nguy hiểm.

Tô Tiểu Vũ trừng mắt, vô cùng vô tội nháy mắt, "Ta là đang vì ngươi đắc ý, đến nữ nhân đều yêu thích ta, chứng minh ánh mắt của ngươi rất tốt."

"Nơi này thật đúng là càng ngày càng ngọt." Ngón tay thon dài đẹp mắt đặt trên môi của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, con ngươi màu hổ phách từ từ nhuộm vẻ mê ly, giống như trong hồ phát ra ánh sáng.

Lông mi Tô Tiểu Vũ run lên một cái, cảm giác tê dại từ trên môi chảy vào cốt tủy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng lõn cũng vì vậy mà ửng hồng, giống như quả táo chín, ngon miệng mê người.

"Ta đoán, cái này nhất định là Vũ nhi và Khúc Ngâm không có làm, hả?"

Giọng nói êm ái, giống như thanh tuyền với vùng đất khô cằn, gió mát với nóng bức, vô cùng hấp dẫn.

Theo giọng nói càng ngày càng gần, Tư Thiên Hoán chậm rãi đặt lên môi của nàng, nhẹ nhàng gặm nuốt, lông mi thật dài bởi vì khoảng cách hai người gần nhau chạm nhẹ qua mí mắt nàng, chọc cho nàng không nhịn được co rúm lại.

"Đã làm sao?" Tư Thiên Hoán đột nhiên dùng sức cắn nàng, giọng nói tà khí mê người, tay ôm nàng cũng mập mờ vuốt ve sống lưng nàng.

Đáy mắt Tô Tiểu Vũ chợt lóe lên ý cười xấu xa, khẽ mở cặp mắt ra, giống như vô tội "Ừ" một tiếng, kết quả chọc cho trên môi đau nhói, mắt to cười đến cong cong, giống như nhận sai, ngoan ngoãn mở cái miệng nhỏ nhắn.

Đáy mắt Tư Thiên Hoán mơ hồ phát ra âm u, bàn tay nhấn cái ót nàng một cái, như dã thú phá nhà tù, bá đạo mà cuốn lấy nàng theo bản năng lui về phía sau co lại cái lưỡi, tận tình trêu chọc.

Tô Tiểu Vũ mơ màng nhìn hắn, chẳng những không có bị hù, ngược lại trong lòng có chút vui mừng, không nhịn được động đầu lưỡi, nuốt hơi thở của hắn, cánh tay càng thêm từ từ ôm hông của hắn.

"Ừ......" Hai má Tô Tiểu Vũ ửng hồng, lông mày đen khẽ nhíu lại, một đôi mắt mông lung không rõ, cánh mũi rỉ ra tầng mồ hôi thật mỏng, trong lòng rung động khác thường, toàn thân cũng tê dại, không có chút hơi sức, không nhịn được khẽ rên một tiếng, kiều mỵ tận xương.

"Vật nhỏ, muốn ta sao?" Tư Thiên Hoán đột nhiên đẩy nàng té trên tấm da hổ, hé nửa đôi mắt đều là thăm thẳm, giọng nói cũng khan khàn tê dại.

Bị áp đảo trên da hổ mềm mại, nàng không cảm thấy đau đớn, bị ánh mắt nóng bỏng của Tư Thiên Hoán nhìn hơi mất tự nhiên, khẽ nghiêng đầu, cắn nhẹ cánh môi sưng đỏ, nàng không biết cái gì là "Muốn", cũng không biết làm sao để trả lời, nhưng chính dáng vẻ mê mang này của nàng, càng một phần mê hoặc.

Dùng sức thở dốc một cái, đôi mắt Tư Thiên Hoán lại chuyển thành màu vàng kim nhàn nhạt, cũng không biết động thủ như thế nào, sau một khắc liền tháo vạt áo Tô Tiểu Vũ, nhìn áo rơi xuống, lộ ra áo ngực màu vàng nhạt, ánh mắt càng nóng bỏng, cúi người, cắn vành tai nhạy cảm của nàng.

"Ưmh, đừng!" Tô Tiểu Vũ như bị sét đánh, chợt mở to mắt mắc cỡ, dùng sức đẩy  Tư Thiên Hoán, nhưng khí lực nữ nhân kém nam nhân, nàng không đẩy được hắn, ngược lại bị ôm chặt hơn, cảm thấy vành tai bị người cắn một cái, rên khẽ một tiếng, đáy mắt óng ánh trong suốt.

Tư Thiên Hoán hài lòng nhìn phản ứng Tô Tiểu Vũ, xem ra, lỗ tai vật nhỏ rất nhạy cảm, cắn một cái nữa, bàn tay thăm dò vào trong quần áo của nàng, xúc cảm mềm mại trơn nhẵn khiến cho hắn kích động đến lông măng đều dựng lên, rời đi vành tai của nàng, môi mỏng xuống phía dưới, hôn cái cổ dài tuyệt đẹp của nàng, lưu lại một đường ẩm ướt.

"Tư Thiên Hoán......" Đối mặt sống chết, nàng cũng không sợ giống như bây giờ, Tô Tiểu Vũ mím môi không biết làm sao, tay nắm thật chặt xiêm y của hắn, không biết nên để ở đâu.

"Ngươi là của ta." Tư Thiên Hoán phát giác sự lo lắng của nàng, khẽ cắn một hớp sau gáy nàng, giọng nói khàn khàn dịu dàng, chóp mũi đụng tới dây áo, đồng tử màu vàng kim càng thêm thuần khiết, tà khí nhếch môi, hàm răng trắng noãn nhẹ nhàng cắn vào, dây áo lới lỏng ra.

"Ưm." Thân thể run lên, Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, tay lặng lẽ vòng trên hông của hắn, nhỏ giọng nỉ non, nàng không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, chỉ là, nàng tin tưởng hắn sẽ không làm thương tổn nàng.

"Chủ tử, sắc trời đã tối, nơi này có một khách sạn, có lên nghỉ ngơi cả đêm ở chỗ này không?" Xe ngựa đột nhiên dừng lại, giọng nói hộ vệ áo đen lạnh lẽo truyền vào.

"Tư Thiên Hoán!" Đôi mắt đẹp Tô Tiểu Vũ hung hăng khép lại, xấu hổ nhéo hông của hắn, mặt đã đỏ hồng, rốt cuộc nàng đang làm gì, tại sao lại quên bên ngoài còn có người.

"Đi đặt phòng." Giọng nói lạnh lẽo hơn cả thị vệ truyền đi, nam tử áo đen kia chợt sợ run cả người, nhanh chóng chạy vào trong khách sạn.

"Chạy trốn thật là nhanh." Bạch Thuật chậm rãi xuống xe ngựa, hài hước cười nói.

"Này, ngươi nói có phải tiểu tử thúi vừa ăn Tiểu Vũ không?" Đôi mắt hạnh Tư Thiên Chanh sáng lên, bổ nhào trong ngực Bạch Thuật, khẩn trương hỏi.

Bạch Thuật chê cười, "Hắn ăn được, còn có thể hù dọa người chạy sao? Đúng không? Bạch nhị." Cười híp mắt nhìn về phía người lái xe giúp bọn hắn, nhất định là thời khắc mấu chốt bị cắt đứt rồi.

Bạch nhị yên lặng cúi đầu, không muốn nói, chuyện chủ tử đâu phải thuộc hạ bọn họ có thể nghị luận, cũng không phải là không muốn sống nữa.