Mọi người chỉ cảm thấy ra mặt một có cơn gió thổi qua, trên đường không còn bóng dáng của tiểu ăn xin, những tên gia đinh kia hai mặt nhìn nhau, hoảng sợ nhìn bốn phía, nếu không phải ban ngày, bọn họ nhất định sẽ cho là thấy quỷ, nếu không tại sao cái tên ăn xin tại sao sẽ đột nhiên biến mất?

Tây Vân nhức đầu vỗ trán một cái, nàng tốt nhất nên trở về phủ tướng quân, chủ tử Tiểu Vũ không biết đi đâu.

"Tiểu nhị, ta muốn một gian phòng khách, chuẩn bị xong nước nóng." Tô Tiểu Vũ mang theo tiểu ăn xin đi vào khách trọ gần đây, nhàn nhạt phân phó nói.

Tiểu nhị sững sờ, thấy người tới quần áo cao quý, vội vàng cười nịnh nói, "Được, khách quan trước đi theo tiểu nhân, sau đó nước nóng liền đến."

Tô Tiểu Vũ "Ừ" một tiếng, xách theo tiểu ăn xin lên lầu.

Lầu dưới một đám thực khách thấy vậy, nghị luận ầm ĩ, dù sao thì người nào thấy một quý công tử mang theo tiểu ăn xin bẩn thỉu, đều sẽ cảm thấy kỳ quái.

Đóng cửa phòng, Tô Tiểu Vũ đặt tiểu ăn xin lên giường, mình tìm cái ghế ngồi xuống, sau đó, cười khanh khách nhìn tên ăn xin.

Tiểu ăn xin này mặt bẩn thỉu, không thấy rõ mặt mũi, thế nhưng đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng, cực kỳ sáng.

"Tại sao muốn cứu ta?" Tiểu ăn xin nhìn Tô Tiểu Vũ, cười híp mắt nói, âm thanh trong trẻo yếu ớt, nghiễm nhiên là một cô nương.

Tô Tiểu Vũ nhún vai, ngọc phiến chỉ ngoài cửa, "Tắm rửa trước."

"Tốt." Tiểu ăn xin đồng ý, chờ tiểu nhị kia mang nước nóng lên, cũng không quản trước mặt còn nam nhân ngồi, liền bắt đầu cởi áo nới dây lưng.

"Ta còn ở đây, ngươi cũng thực có can đảm cởi." Tô Tiểu Vũ nhíu mày, ngay từ đầu cứu nàng là vì vật kia, hiện tại thật sự hứng thú rồi.

Tiểu ăn xin cởi áo, nhảy vào trong thùng nước, "Rầm rầm" nước tràn ra một vũng lớn, nếu không phải Tô Tiểu Vũ nhanh tay, sợ một thân áo đã sớm ướt.

"Một nữ oa oa, còn giả bộ nam nhân." Tiểu ăn xin đùa bỡn nước, hừ nói.

Tô Tiểu Vũ lần này thật sự tò mò, đưa tay sờ yết hầu giả trên cổ một cái, tùy ý xé xuống, "Yết hầu quá giả?"

"Là hương nữ nhân." Tiểu ăn xin từ trong nước ló đầu ra, bẩn thỉu trên mặt đã rửa sạch, khuôn mặt trắng noãn xinh xắn dễ thương, một đôi mắt hạnh nhẹ nhàng động lòng người, mũi dọc dừa đôi môi, không nói tuyệt thế, cũng có thể khuynh thành.

Tô Tiểu Vũ thấy bộ dáng nàng, hài lòng gật đầu một cái, ánh mắt của nàng cũng không tệ lắm, mới vừa nhìn đã cảm thấy nàng là một mỹ nữ, quả nhiên.

"Ta thấy ngươi giả trang nam cực kỳ giống, nếu như không phải quá gần ngươi, thấy một chút xíu mùi thơm của nữ nhân, ta thật sự không phân được." Tiểu ăn xin nằm ở thùng nước, hai cánh tay trắng bóng để trên thành thùng nước, chớp mắt to, bội phục nói.

"Đa tạ khích lệ." Tô Tiểu Vũ gật đầu một cái, ném yết hầu giả lên bàn, thân thể dựa vào phía sau, lười biếng nhếch môi, "Ngươi trộm ở Lưu Phàm Vũ cái gì?"

"Ha ha ha, nữ oa oa ngươi thật đúng là đáng yêu, rõ ràng biết, còn hỏi." Tiểu ăn xin cười lớn, nàng cứu nàng không phải là vì món đồ kia sao.

Bị một nữ nhân không lớn hơn bao nhiêu gọi con nít, Tô Tiểu Vũ không thích bĩu môi, cũng lười cùng nàng nước đục thả câu, "Ta muốn ngọc thiền, ngươi muốn cái gì?"

Ngọc thiền ở Lưu Phàm Vũ là tiên đế ban thưởng, tự tạo thành tới nay vẫn ngâm mình ở trong nước thuốc, nếu mài thành bụi phấn, ăn thêm tử hiệp thảo vào người, có tác dụng cực lớn cho việc luyện võ luyện đến bình cảnh.

"Ngươi gặp được bình cảnh." Tiểu ăn xin nhíu mày, từ trên xuống dưới quét một vòng, "Làm sao ngươi biết ngọc thiền ở tay ta?" Người tướng phủ đều không biết, chỉ coi nàng là tên đói trộm đồ.

"Đoán được." Tô Tiểu Vũ cười nói, nàng tương đối mẫn cảm với vật có dược, không phải người thường có thể biết, lúc nãy tên tiểu ăn xin ở chỗ thuận hướng gió, nàng trong lúc vô tình ngửi thấy được, mới cứu nàng.

Lần này tiểu ăn xin hoàn toàn kinh ngạc, móc ra ngọc thiền ngửi một cái, một cỗ mùi vị nhàn nhạt, xa như vậy cũng ngửi được? Mũi chó cũng không sánh bằng.

Lười giải thích, đưa tay chộp một cái, ngọc thiền liền đến trên tay của nàng, vừa dùng lực, ngọc thiền biến thành bột, Tô Tiểu Vũ cho thẳng vào miệng, nhất thời, một cảm giác ấm áp từ đan điền dâng lên.

"Trắng trợn cướp đoạt." Tiểu ăn xin bĩu môi, "Cầm bộ xiêm áo đến." Giọng điệu vui đùa, lại có một loại bẩm sinh uy nghiêm, dứt lời, liền tiếp được xiêm áo bay về phía mình.

Chờ nước chảy, trong khách trọ đã không thấy tung tích Tô Tiểu Vũ .

"Có ý tứ." Tiểu ăn xin sửa sang lại áo, mặc dù chỗ nên che kín cũng đã che, nhưng vẫn không ra cửa, nàng đoán chắc sẽ có người đến nhận nàng đúng không?

"Có ý tứ, có ý tứ cái rắm, tháng trước còn là thần thâu, hôm nay thành tên ăn xin rồi hả ?" Cửa phòng đóng mở, một nam tử áo đen chậm rãi đi vào, hắn là Bạch Thuật.

Bạch Thuật bất đắc dĩ nhìn nữ tử trước mắt, đáy mắt là dịu dàng, tay sau lưng lấy ra một bộ kim sắc lộng lẫy.

"Chơi thật vui chứ sao." Tiểu ăn xin bĩu bĩu môi, cười híp mắt nhìn Bạch Thuật, nhảy tới trước mặt Bạch Thuật, hai cánh tay mở ra, ý bảo hắn thay quần áo cho nàng.

Người này nói nàng tùy hứng cũng được, nói nàng nhàm chán cũng được, không có yêu thích khác, rất thích khiêu chiến nhân vật khác nhau, hiện tại đến tên ăn xin nàng cũng thử qua, giờ không có mục tiêu rồi.

"Chanh nhi, ta là nam nhân." Bạch Thuật tức giận trừng nàng, nhưng hắn là nam nhân có tâm huyết, nàng để cho hắn thay quần áo, không sợ hắn ăn luôn nàng sao?

Tuy nói như vậy, nhưng thủ pháp rất lưu loát, nhanh chóng đổi xong y phục cho nàng, tiểu ăn xin biến thành thiếu nữ tôn quý bức người.

"Nhưng ngươi cũng là tướng công tương lai của ta không phải sao!" Tư Thiên Chanh chu môi, tiến vào trong ngực Bạch Thuật, yếu ớt cọ.

Bạch Thuật than thở, đưa tay nâng cằm của nàng lên, cúi người hôn, đây là nữ nhân hắn yêu, không cưng chiều sao được?

"Bạch, Bạch Thuật. . . . . ." Tư Thiên Chanh mắc cở đỏ bừng mặt, giương mắt nhìn hắn một chút, ôm lấy eo cường tráng của hắn.

Một hồi lâu, chờ Bạch Thuật hết hưng, ôm Tư Thiên Chanh ngồi trên ghế, cười như không cười nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của nàng hỏi, "Chanh nhi có biết, nàng kia là ai ?"

"Là một mỹ nữ." Tư Thiên Chanh toét miệng cười, bộ dáng tiểu khả ái chọc cho Bạch Thuật thiếu chút nữa lại không cầm được, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ xuống đầu của nàng.

"Là Tô Tiểu Vũ."

"Ngươi...ngươi nói gì?" Tư Thiên Chanh chợt ngẩng đầu lên, trừng cặp mắt lớn, cái nha đầu kia chính là Tô Tiểu Vũ? A, rất xứng đôi với tiểu tử thúi kia, quan trọng nhất là, nàng thích!

"Không trách được hắn tùy ý nhắc tới ngọc thiền, thì ra là. . . . . . Tính toán ta!"

Tư Thiên Chanh nhảy xuống đất, đôi mắt đẹp trợn tròn, tức giận, "Bang" một tiếng về phía cái bàn, trực tiếp ném cái chén ở trên bàn xuống đất.

"Chỉ ngươi dễ gạt." Bạch Thuật bật cười, kéo nàng về trong lòng, đau lòng xoa tay cho nàng, kể từ ngày đó đưa tử hiệp thảo cho Tô Tiểu Vũ, hắn nghĩ, khi nào hắn ra tay đi lấy ngọc thiền, lại không nghĩ rằng hắn cho Chanh nhi đi lấy, nếu sớm biết trước hắn làm, làm hại Chanh nhi lăn một thân bùn.

"Không sao, ta sẽ trở về."

Tư Thiên Chanh cười quỷ dị, trong mắt toàn là tính toán.