Edit: susublue

Chủ soái đi một đêm không về, ngày hôm sau còn dẫn theo một cô nương bụng lớn trở về quân doanh, chủ soái lạnh như băng lại cười dịu dàng như nước, ngoan ngoãn phục tùng cô nương đó, phó soái nói cô nương đẹp như thiên tiên đó là phu nhân của chủ soái, đứa bé trong bụng là tiểu chủ tương lai.

Trong quân doanh không cho phép nữ nhân tới, ngoại trừ quân kỹ, tuy rằng nhạc mẫu, nhạc phụ và bằng hữu của họ thường xuyên đến Phi Vân quan thăm chủ soái nhưng đa số thời gian đều ở lại Vân thành, một là trước đây đã quen sống thanh tĩnh, chịu không nổi ầm ỹ, hai là muốn tìm người trong Vân thành, thật sự chưa từng có ai là phụ nữ có thai ở lại trong quân doanh giống như Minh vương phi.

Lão tướng quân có chút ngoan cố hơi bất mãn, nhưng Minh vương phi lạnh lùng trừng mắt nhìn thì những người đó liền im hơi lặng tiếng, không dám có chút bất mãn gì, vì thế toàn quân cao thấp đều đồn Minh vương phi còn khủng bố hơn cả chủ soái.

Trong lều của chủ soái.

"Đứa nhỏ này, sao lại ngang bướng như vậy!" Bách Lý Ngôn ngồi đối diện Tô Tiểu Vũ, thấy nàng cười thì hốc mắt không khỏi ướt át, "Con có biết chúng ta lo lắng nhiều thế nào không, làm sao con có thể chạy trốn một mình như vậy."

Tô Tiểu Vũ vô tội nhíu mày, cũng không nói gì mà chỉ kéo tay nương qua đặt lên bụng mình, cục cưng đạp vào lòng bàn tay của bà ngoại một cái...

Mấy lời lải nhải mà Bách Lý Ngôn chuẩn bị đầy bụng đều biến mất không thấy nữa, bắt đầu thử trao đổi với tiểu tử kia, diễn dafnlê qusydôn thấy nó nghe hiểu được thì càng thêm vui vẻ, trực tiếp quên luôn điều mình đang muốn nói.

Tô Tiểu Vũ vừa lòng nhìn bụng mình, nếu không có tiểu gia hỏa này thì chỉ sợ nương sẽ lải nhải đến mức nước mắt ùn ùn kéo đến, chờ sau này nó ra đời sẽ có thưởng.

"Tiểu Vũ, Ngôn, cấm địa của Vân Thủy Gian có điều kỳ lạ, ta phải chạy về xem thử." Tô Trạch đi từ ngoài vào trong, trầm giọng nói.

"Cấm địa?" Tô Tiểu Vũ có chút mờ mịt, sao nàng chưa từng nghe nói qua vậy.

"Vũ Nhi, Lánh Đời gia tộc chúng ta hoặc môn phái nào khác đều có một nơi linh khí đầy đủ để định cư, nhưng tức nước vỡ bờ, khi linh khí quá nhiều thì đôi khi sẽ có chỗ không còn sạch sẽ nữa, cho nên trên cơ bản các gia tộc đều có cấm địa." Bách Lý Ngôn thấy nàng khó hiểu thì giải thích nói.

Tô Tiểu Vũ nhíu mi, nhìn về phía Tô Trạch, "Phụ thân, chắc là không có chuyện gì lớn chứ."

"Chắc là sẽ không." Tô Trạch có chút chần chờ, dù sao đây là lần đầu tiên nghe nói cấm địa có điều kỳ lạ.

"Vũ Nhi, nương thấy con tự chăm sóc mình được thì cũng yên tâm rồi, lúc này ta và cha con phải trở về, chờ mọi chuyện giải quyết xong sẽ quay lại." Bách Lý Ngôn biết nàng lo lắng nên cười nhạt nói, tuy rằng nàng quyến luyến Vũ Nhi nhưng dù sao nàng cũng là nữ chủ nhân của Vân Thủy Gian, Vân Thủy Gian có việc nàng không thể không quan tâm.

Tô Trạch nhíu mi, mẹ con hai người mới vừa nhận lại nhau không bao lâu, hắn cũng không hy vọng hai người tách ra, huống hồ cũng không biết lúc này trở về sẽ mất bao lâu, nhưng thấy nữ nhi đã gật đầu thì hắn cũng không biết nói gì hơn.

Thiên Ưng Ca chỉ chạy tới gặp Tô Trạch và Bách Lý Ngôn, cộng thêm Tô Tiểu Vũ nữa, gặp xong rồi thì tất nhiên sẽ không ở lâu, chuyện của Thiên Chiết Cung cũng nhiều nên cũng trở về, đoàn người đến vội vàng, đi cũng vội vàng, chiến sự còn chưa kết thúc, người bên ngoài cũng không ở lâu, lúc đột nhiên nhớ tới thì đã không thấy người đâu.

Chiến tranh quy mô lớn tạm thời sẽ không bùng nổ nữa nhưng những cuộc chiến nhỏ cũng không dừng, Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật bận tới tận lúc trời tối đen, cho dù Tô Tiểu Vũ và Tư Thiên Hoán ở cùng một cái lều nhưng mỗi ngày đều không nói với nhau quá hai mươi câu, tuy vậy hai người cũng chưa từng oán giận, dù sao mỗi ngày đều có thể gặp mặt thì đã tốt hơn lúc trước xa cách nhau nhiều lắm rồi, cũng may Tô Niệm Vũ nói chuyện phiếm giải buồn với đại tỷ nhà mình, vì vậy nên Tô Tiểu Vũ sống rất tốt.

Thời gian qua khoảng hai tháng, bụng của Tô Tiểu Vũ cũng lớn hơn rất nhiều, không khác gì phụ nữ sắp sanh, một mình đứng lên cũng không dễ dàng.

Trong đêm nay, hiếm khi mọi người ăn được một bữa cơm chiều chung với nhau.

"Tiểu Vũ, sao bụng ngươi lại lớn như vậy?" Bạch Thuật cầm chiếc đũa, kỳ quái hỏi, Chanh nhi truyền tin cho hắn, chỉ có lúc sắp lâm bồn thì bụng mới to như vậy, nhưng không phải Tiểu Vũ mới mang thai được tám tháng thôi sao, còn thiếu một tháng nữa, hơn nữa nghe Chanh nhi nói một tháng cuối cùng này cũng sẽ to thêm không ít.

Tô Tiểu Vũ nhíu mày, vô tình cười, "Thuận theo tự nhiên là được rồi." Nàng lại không cảm thấy có gì không ổn, mỗi ngày đều trò chuyện với đứa nhỏ, mạch đập cũng bình thường.

Bạch Thuật hơi suy nghĩ rồi nhìn nàng một cái, nói, "Sẽ không phải là hai đứa chứ."

"Sẽ không, ta chỉ cảm nhận được sự tồn tại của một đứa thôi." Tô Tiểu Vũ khẳng định, nàng cũng không biết vì sao, nhưng nàng có thể cảm nhận được, người mỗi ngày giao lưu với nàng luôn là đứa nhỏ.

Bạch Thuật bĩu môi, không nói nữa, ăn xong rồi sau đó rời đi.

Tư Thiên Hoán luôn im lặng, chờ Bạch Thuật đi rồi thì mới buông bát đũa, ngồi vào bên cạnh Tô Tiểu Vũ, thái độ không mấy vui vẻ.

"Làm sao vậy?" Tô Tiểu Vũ sờ mặt của hắn, nhẹ giọng hỏi.

"Thật sự rất lớn." Tư Thiên Hoán nhíu mày trừng mắt nhìn bụng của nàng thật lâu rồi mới nói ra những lời này.

Tô Tiểu Vũ "Phụt" một tiếng, mắt đẹp cũng đầy ý cười, "Đứa nhỏ phát triển tốt, chàng không vui cái gì?"

"Nếu đến lúc đó quá lớn không sinh được thì ta muốn bảo vệ người lớn." Tư Thiên Hoán nghiêm mặt nói, xoa bụng của nàng, cảm nhận tiểu tử kia lấy chân đá hắn thì có chút buồn cười, hình như đứa nhỏ tức giận.

Nụ cười của Tô Tiểu Vũ cứng đờ, dở khóc dở cười, đẩy tay hắn ra, "Miệng quạ đen, Hoán, tin tưởng ta, ta và đứa nhỏ đều sẽ bình an."

Tư Thiên Hoán rầu rĩ gật đầu, sau đó kéo nàng vào trong lòng, nghiêng đầu hôn lên môi nàng, thở dài, "Bọn họ không chủ động tiến công, trận pháp ta thiết lập cũng chưa dùng tới, Vũ Nhi, ta thật sự muốn ở với nàng nhiều hơn."

"Đánhh xong trận này thì trong vòng trăm năm Yên quốc và Lăng quốc sẽ không thể khôi phục được thực lực như bây giờ, ta nghĩ chúng ta có thể về Vân Thủy Gian dưỡng già." Mắt Tô Tiểu Vũ lóe sáng, dịu dàng nói, chủ động bám vai hắn, dâng đôi môi đỏ mọng lên, thấy đáy mắt hắn mỏi mệt thì rất đau lòng.

Tư Thiên Hoán thản nhiên cười, gật đầu.

"Hôm nay hiếm khi không có việc gì để làm, nghỉ ngơi sớm một chút được không?" Tô Tiểu Vũ lấy một viên thuốc ra đưa vào miệng hắn rồi sau đó nói.

Tư Thiên Hoán thật sự cũng quá mệt mỏi, cười cười, đỡ nàng đứng dậy, nhịn không được lại nhíu mày nhìn bụng của nàng rồi mới giúp nàng ngồi xuống giường, sau đó chính mình xoay người nằm ở bên ngoài.

"Ta xoa cho chàng..." Tô Tiểu Vũ không nằm xuống mà chỉ ngồi ở trên giường, hai tay đè huyệt thái dương của hắn.

Tư Thiên Hoán nhìn tiểu nữ nhân gian xảo thản nhiên trước mắt, trong lòng ấm áp, "Ừ" một tiếng, nhắm mắt lại, môi mỏng nhếch lên.

Tô Tiểu Vũ cười dịu dàng, chờ hắn nhắm mắt lại thì nụ cười mới biến mất, ngón tay chậm rãi ấn, phát hiện hơi thở của hắn đều đều thì mới lặng lẽ rót vào chút nội lực, thật lâu sau mới thu tay lại, gãi cằm hắn theo thói quen, thấy hắn không phản ứng gì thì mới cười rồi chậm rãi bước qua người hắn xuống giường, nghịch ngợm xoa bóp mặt của hắn rồi chậm rãi đi ra khỏi lều.

"Phu nhân." Hai tướng quân đi ngang qua nhìn thấy Tô Tiểu Vũ, có chút kỳ quái nhìn lẫn nhau, tiến lên chào hỏi, bọn họ rất kính sợ vị phu nhân xinh đẹp này, dù sao không phải bất cứ ai cũng có thể làm cho bọn họ sợ chỉ bằng một cái liếc mắt.

Tô Tiểu Vũ cười nhẹ, "Ở bên trong buồn nên đi ra ngoài một chút."

"Phu nhân phải cẩn thận một chút." Lý tướng quân nói, rồi lại hàn huyên mấy câu rồi mới rời khỏi lều.

--- susublue ~ diendanlequydon ---

Tô Tiểu Vũ chờ hai người bọn họ rời đi thì tiếp tục đỡ bụng đi về phía trước, Tây Vân thay quần áo xong trở về thì bắt gặp, lập tức chạy qua, "Tiểu Vũ chủ tử, người muốn làm gì?"

"Đỡ ta một chút." Tô Tiểu Vũ co rút khóe miệng, có chút buồn bực, một phụ nữ có thai như nàng đi đường thật sự quá vất vả.

Tây Vân lập tức buông bồn nước, thuần thục đỡ nàng.

"Tiểu Vũ? Ngươi ra ngoài một mình làm gì?" Không biết Bạch Thuật chạy tới từ chỗ nào, kinh ngạc hỏi rồi lại nhìn về phía lều theo bản năng, oán thầm, sao Bạch Lê lại có thể để Tiểu Vũ ra ngoài một mình.

"Đừng nhìn, ta hạ dược hắn." Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt nói, trong mắt có chút ý cười, thấy Bạch Thuật trừng mắt thì ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói, “ Ngươi đến thật đúng lúc, theo ta đến một chỗ."

Bạch Thuật thấy vậy cũng không hỏi nhiều, nâng bước đuổi theo.

"Ra ngoài." Tô Tiểu Vũ đứng trước Phi Vân quan được đề phòng nghiêm ngặt, để Tây Vân lau mồ hôi trên trán mình đi, nói với Bạch Thuật.

Bạch Thuật nhíu mày, trực tiếp đưa lệnh bài ra, tướng sĩ thủ vệ hành lễ rồi lui về phía sau từng bước, nhường đường cho ba người.

Tây Vân đến quân doanh cũng được một khoảng thời gian rồi nhưng vẫn chưa thích ứng được việc bên cạnh mình có một đám người cao lớn hơn mình, binh lính hùng hổ mặt không đổi sắc, yên lặng liếc nhìn bọn họ một cái rồi chuyên tâm đỡ Tô Tiểu Vũ đi ra ngoài.

"Bạch Thuật, hôm kia Tiểu Khúc Nhi truyền tin từ Vũ các cho ta, Lăng quốc thái tử đã tới biên quan rồi, chủ soái đã được thay đổi." Tô Tiểu Vũ híp mắt, để gió đêm thổi bay tóc mình, thản nhiên nói.

"Ừ, tin tức này chúng ta đã biết." Bạch Thuật nhìn nàng một cái, thấy nàng còn không ngừng đi về phía trước, nghi hoặc nhìn chỗ nàng đi đến, Sở Thiên Hữu muốn tới biên quan, có liên quan gì đến việc nàng trốn Bạch Lê chạy đến đây?

Trong mắt Tô Tiểu Vũ thoáng lạnh lẽo, quay đầu nhìn Phi Vân quan ở phía xa, đứng lại, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị, "Nhưng các ngươi không biết Sở Thiên Hữu vẫn đang trốn trong quân doanh Lăng quốc."

Bạch Thuật trợn to mắt, lập tức nhíu mày, "Thì sao, ngươi cho là Sở Thiên Hữu uy hiếp được chúng ta sao?"

"Hắn vận động khói đen, võ công của ngươi và Hoán tốt thì sẽ không sợ, nhưng còn binh lính khác thì sao?" Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, nương theo ánh trăng nhìn mặt đất ngăm đen dưới chân.

"Hắn có thể làm cho cả chiến trường đều tràn ngập khói đen ư?" Sắc mặt Bạch Thuật âm u, thấy Tô Tiểu Vũ lạnh như băng thì tâm trạng lại trầm đi, nếu như thế thì trận này sẽ không dễ đánh.

Tô Tiểu Vũ không biết phải giải thích thế nào, lấy một viên dạ minh châu trong người ra, chiếu sáng không gian u tối xung quanh, hai mắt đột nhiên biến thành màu đỏ, nâng tay đánh một chưởng xuống đất, một vòng khói đen nhẹ nhàng vây quanh Tô Tiểu Vũ, sau đó lại tạm dừng ở đầu ngón tay Tô Tiểu Vũ.

"Phiền phức." Bạch Thuật nhăn mày lại, lần đầu tiên nhìn thấy khói đen, hắn vươn tay chạm vào thì đột nhiên cảm thấy hơi thở nó rất hắc ám, "Ta cảm thấy nó ngập đầy hơi thở giết chóc."

Tô Tiểu Vũ bóp chết khói đen, thu hồi Huyết Đồng, gật đầu, "Ta đoán là lần này Sở Thiên Hữu đến vốn là muốn dùng hơi thở giết chóc trên chiến trường để tăng tốc độ tu luyện khói đen của hắn, ta cảm thấy khói đen này đã rất mạnh rồi, thậm chí ngay cả ta cũng không thể khống chế."

"Giết Sở Thiên Hữu thì đám khói đen này sẽ tự động biến mất, không phải sao?" Bạch Thuật hỏi.

Tô Tiểu Vũ gật đầu, sau đó nhăn mi lại, "Đúng là như vậy, nhưng sức mạnh của hắn tăng quá nhanh, ta lo lắng Hoán sẽ bị thương."

"Cho nên..." Bạch Thuật yên lặng nhìn nàng, trên mặt không có biểu cảm gì, lại âm thầm kinh hãi, cô nương này lại muốn làm cái gì!

"Chỉ có ta không sợ khói đen, cho nên trận đánh lần này ta sẽ đánh với các ngươi." Tô Tiểu Vũ thấy Bạch Thuật đề phòng thì bật cười, sờ sờ bụng, trong mắt đầy áy náy, cục cưng, vì cha của con, con phải chịu uất ức rồi.

"Ngươi, ngươi..." Bạch Thuật cảm thấy gân xanh trên đầu co giật, vất vả lắm mới bình tĩnh trở lại rồi cẩn thận hỏi, "Bụng ngươi lớn như vậy sao có thể lên chiến trường?" Chữ cuối cùng lại không tự chủ được nâng cao giọng.

"Ta có cách, trong hai ngày sẽ để đứa nhỏ được hạ sinh, ngươi vụng trộm đi tìm bà đỡ trước đi, khụ, đừng nói cho Hoán biết." Rốt cục Tô Tiểu Vũ cũng nói ra mục đích, cảm nhận được tiểu tử kia đá mình một cước thì trong lòng lại càng áy náy, đứa nhỏ nhà người ta đều nằm trong bụng đủ mười tháng mới ra ngoài, còn nàng thì ngược lại để cho cục cưng mới hơn tám tháng đã phải đi ra.

Vốn muốn gạt mọi người nhưng có một bà đỡ sẽ tốt hơn, vậy nên mới nói cho Bạch Thuật biết, dù sao chỉ có hắn mới có thể dễ dàng dẫn người vào quân doanh.

"Bây giờ hắn đã có thể ra đời rồi sao? Ngươi điên rồi, mới tám tháng, còn chưa hoàn toàn trưởng thành!" Gân xanh trên trán Bạch Thuật lại bắt đầu nhảy loạn, cao giọng nói, hận không thể cạy đầu nàng ra xem thử bên trong có gì.

"Hài tử của ta đều được Tiểu Bạch dùng Linh khí tẩm bổ mỗi ngày, hiện tại đã trưởng thành rồi, cũng đã sớm có ý thức, ta và Tiểu Bạch đều đã xác nhận, cũng đã hỏi cục cưng... Mới có thể đưa ra quyết định này, hiện tại ra đời cũng giống như hai tháng sau ra đời." Tô Tiểu Vũ giải thích, dienxdafnllequysdoon cảm thấy Bạch Thuật phản ứng quá mạnh mẽ không như mong muốn, ngay cả giọng điệu cũng không dám quá cứng rắn, sợ dọa hắn sợ thì hắn sẽ trở về nói cho Hoán biết.

Thật ra nàng cảm thấy rất khó xử, nhưng vì cục cưng thật sự có thể ra đời được rồi, Tiểu Bạch cũng đã cam đoan nên nàng mới đưa ra quyết định như vậy, cục cưng là tính mạng của nàng, nàng nào dám làm xằng làm bậy.

"Tiểu Bạch? Đứa nhỏ?" Bạch Thuật thét chói tai, vươn tay chỉ vào chóp mũi của nàng, thấy vẻ mặt nàng vô tội thì thiếu chút nữa đồng ý, "Tiểu Bạch chỉ là một con vật, đứa nhỏ của ngươi còn chưa ra ngoài, sao ngươi có thể hỏi bọn họ?"

Không được, chuyện này hắn phải nói cho Bạch Lê biết, nếu không xảy ra chuyện thì hắn không biết làm sao.

"Ngươi còn đi thêm bước nữa thì ta liền sinh ở đây!" Tô Tiểu Vũ thấy hắn nhanh chân trở về thì lạnh lùng nói, vừa lòng thấy hắn đen mặt quay đầu lại.

Bạch Thuật hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi, "Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi thật sự phải làm như vậy."

"Đúng." Tô Tiểu Vũ vẫn nghiêm túc ngẩng đầu, kiên định nói, "Sở Thiên Hữu dám đến thì nhất định là đã nắm chắc mười phần, lúc này dù ta có thế nào thì ta cũng muốn lên chiến trường."

"Được, ta sẽ tìm bà đỡ tốt nhất Vân thành đến cho ngươi." Cuối cùng Bạch Thuật vẫn lựa chọn thỏa hiệp, sờ cổ mình theo bản năng, hắn cảm thấy có lẽ không lâu sau nó sẽ rời khỏi người mình, nhưng nếu không thỏa hiệp thì nó sẽ rời khỏi cổ mình ngay lập tức, nếu biết Bạch Lê xuống núi sẽ gặp phải Tô Tiểu Vũ thì lúc trước... Dù có phải liều chết cũng sẽ khuyên hắn ở lại Lê Nguyệt Hoa làm thiếu chủ!

"Mấy ngày nay ngươi tự xem mà làm đi." Tô Tiểu Vũ hừ nói, cảm thấy mỹ mãn vỗ về bụng quay trở về, đột nhiên phát hiện Tây Vân không đi cùng thì nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy Tây Vân vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, vẻ mặt dại ra, nhìn về phía xa xôi không nói gì...

Tô Tiểu Vũ vô tội sờ sờ chóp mũi, hình như nàng đã dọa đến Tây Vân rồi.