Edit: susublue

Đêm lạnh như nước, gió mát trăng thanh nhưng lại là một đêm khó ngủ.

Khúc Ngâm hoảng hốt ôm lấy chăn, chạy tới phòng Tô Tiểu Vũ, mà mấy ngày gần đây Tô Tiểu Vũ cũng mất ngủ, hai nữ nhân ôm chăn ngồi trên giường, tán gẫu chuyện quá khứ đến tương lai, cho tới khi hốc mắt ươn ướt mới chậm rãi ngủ thiếp đi. 

Tư Thiên Chanh đứng một mình ở tẩm cung, vuốt vùng bụng đang nhô ra, nhìn sao sáng ngoài cửa sổ, kể chuyện hồi xưa của phụ hoàng mẫu hậu cho cục cưng nghe, nói đến cuối cùng còn khóc lớn một trận đến khi mệt mỏi rồi mới ngủ thiếp đi.

Đổng Trường Dạ từ chối tất cả lời tâm sự của muội muội, nàng mệt mỏi khi phải đối phó với sự hâm mộ, ghen tị, nịnh nọt của bọn họ, Liễu Nguyệt nghe lệnh Bách Lý Ngôn mang gả y hấp tấp chạy đến đây, Trường Dạ lập tức chia sẻ kinh nghiệm dạo thanh lâu mấy năm nay cho Liễu Nguyệt nghe, Liễu Nguyệt dốc lòng kinh doanh thanh lâu mấy năm nên cũng rất coi trọng ý kiến của khách, tinh thần lập tức tỉnh táo lại, hai người nói chuyện đến khuya rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Lưu Vũ Ninh rời nhà lêu lổng hơn mười ngày cũng trở về lúc trời xế chiều, nghe Lưu Thanh Ninh thêm mắm thêm muối nói chuyện Phù Liễu biến thành nghĩa muội của mình, lập tức đi tìm Phù Liễu báo thù cho muội muội, càng muốn mượn cơ hội khinh bạc nàng, cũng may nàng có học chút võ công, nên hắn không làm gì được, mà Tây Vân đuổi tới sau không nói hai lời đã đánh Lưu Vũ Ninh thành đầu heo, Lưu Vũ Ninh cáo trạng với Lưu Phàm Vũ nhưng lại khiến Lưu Phàm Vũ tức giận, bắt hắn đi xin lỗi Phù Liễu rồi nhốt hắn vào phòng chứa củi, mọi chuyện náo loạn đến lúc trời tối mới chấm dứt, Tây Vân và Phù Liễu nói chuyện trên trời dưới đất để tâm trạng từ từ bình tĩnh lại rồi mới đi ngủ.

Các cô nương đợi gả luôn khẩn trương, mà nam nhân chờ cưới vợ cũng buồn bực không chịu được, đều nói trước tân hôn sẽ khó chịu muốn chết, tất cả cùng ngồi trong đại viện Bạch gia thương lượng xem làm thế nào để tra tấn Trưởng Tôn Úc Phong, phá hủy Yên quốc và Lăng quốc, nhưng mà lại sống chết không chịu thừa nhận mình đang giận chó đánh mèo.

Mặc kệ nói như thế nào thì sau cơn mưa trời lại sáng, sau khi trời sáng thì mọi thứ mới thật sự bắt đầu.

Tô phủ.

"Mẫu thân mẫu thân, đến rồi đến rồi!" Tô Niệm Vũ duỗi chân ngắn chạy thật nhanh, trên mặt đầy vẻ vui sướng, trên tay bưng một hộp trang sức nhỏ chạy về phòng của đại tỷ.

Bách Lý Ngôn cười tủm tỉm cầm lấy, xoa đầu của hắn, "Niệm Niệm ngoan, đưa cho Khúc Ngâm tỷ tỷ nữa."

Còn chưa kịp thở thì Niệm Niệm lại bị sai chạy đến phòng Khúc Ngâm.

Bách Lý Ngôn ôm hộp đóng cửa lại, đi tới trước bàn trang điểm, nhìn nữ nhi ngồi trên giường, hốc mắt hơi ướt át, nữ nhi lớn đều sẽ lập gia đình.

"Nương, Minh vương phủ cách Tô gia chỉ có năm con phố." Tô Tiểu Vũ thật sự không hiểu sao mẫu thân lại khóc như vậy, nàng giả bộ cười cúi đầu nhìn hỉ phục quý giá đẹp đẽ trên người mình, cảm thấy có chút buồn bực, dienxdaffnllequysdoon đây là thứ quần áo nặng nhất mà nàng từng mặc.

"Chờ khi con làm nương thì con sẽ biết." Bách Lý Ngôn bất đắc dĩ nói, kéo nàng đến trước bàn trang điểm, cầm lấy cây lược gỗ chải đầu cho nàng.

"Lược đầu tiên chải đến cuối cùng..." Bách Lý Ngôn nhẹ giọng nhớ kỹ, động tác cũng mềm nhẹ hơn, dịu dàng nhìn về phía gương, thấy khuê nữ nhà mình đã nghiêng đầu ngủ, trong lúc nhất thời sự dịu dàng từ ái trong mắt bà liền biến mất.

Bách Lý Ngôn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng đang ngủ trong gương thật lâu rồi lại vẫn bất đắc dĩ tỉ mỉ trang điểm cho nàng.

Tô Tiểu Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy một nữ nhân xa lạ trong gương, trong lúc nhất thời sững sờ cả người.

Hai mày liễu được vẽ tinh tế, đuôi lông mày có chút sắc nét, giữa trán còn có một đóa hoa mai, viền mắt được vẽ rất linh động quyến rũ, môi anh đào đỏ thắm đầy sắc thái của nữ nhân, hai má hơi ửng hồng trông vô cùng thẹn thùng.

Tóc đen bồng bềnh như mây được búi lên hơn phân nửa, phần tóc đen còn lại thì thả xuống phía sau, trên đầu đeo trang sức thanh lịch được làm từ ngọc đỏ cực kỳ cao quý.

Váy dài như lửa làm nổi bật da thịt trắng như tuyết, mịn màng của nàng, lông chim nhiều hình dáng khác nhau được thêu bằng kim tuyến trên gấm vóc, xinh đẹp không nhiễm bụi trần.

"Thế nào?" Bách Lý Ngôn vừa lòng nhìn nữ nhi được mình tỉ mỉ trang điểm, thân là nữ nhân mà nàng còn nhìn đến ngây người nín thở, nữ nhi của nàng thật sự rất đẹp.

Tô Tiểu Vũ nhíu mày, sờ cây trâm màu đỏ trên đầu, còn có mấy sợi dây kết ngọc rũ xuống, chậm rãi đứng dậy, cười nhìn về phía Bách Lý Ngôn, nói, "Không sai, nó quá nặng." Cổ cũng mỏi cả rồi.

Nụ cười của Bách Lý Ngôn cứng đờ, bất đắc dĩ ôm trán, "Vũ Nhi..."

"Mẫu thân, hoàng đế ca ca và tỷ phu tới đón tân nương tử!" Tô Niệm Vũ phá cửa đi vào, ngơ ngác nhìn đại tỷ xinh đẹp khiếp người của mình, tim cũng đập thình thịch, mặt đỏ lên.

Đại tỷ còn đẹp hơn cả Lý tỷ tỷ ở Túy Xuân Phong một trăm lần!

Tô Tiểu Vũ không được tự nhiên cười, thấy Niệm Niệm đột nhiên đi ra ngoài, còn cười ngây ngô không ngừng nữa.

"Không có tiền đồ." Bách Lý Ngôn cười mắng, cầm lấy khăn voan đỏ bên cạnh đội lên đầu nàng.

Lão ma ma trong cung mặc áo đỏ đi tới, nói với Bách Lý Ngôn vài câu rồi liền đỡ tân nương đi ra ngoài cửa lớn, Bách Lý Ngôn dẫn Tô Niệm Vũ đi theo phía sau.

Trước mắt Tô Tiểu Vũ là lớp khăn màu đỏ, loáng thoáng có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, nhìn thấy bên cạnh có một người khác cũng đội khăn voan, trong lòng cũng biết đó là Tiểu Khúc Nhi, đột nhiên có chút tò mò khuôn mặt của nàng dưới khăn voan, khi hai người cùng đi đến cửa lớn thì ngón tay động một cái, tính hất khăn voan của Khúc Ngâm ra, lại cảm thấy có một luồng gió khác cũng đánh về phía khăn voan của mình, nàng nghiêng người né tránh thì luồng gió lại đánh trúng lão ma ma khiến bà té ngã, nhìn qua bên kia khăn voan vẫn còn ở trên đầu Khúc Ngâm mà lão ma ma bên cạnh cũng bị ngã xuống.

Khúc Ngâm có chút bất đắc dĩ, vốn dĩ nàng còn muốn nhìn thử khuôn mặt dưới khăn voan của Tô Tiểu Vũ thế nào nhưng không ngờ nàng lại có cùng một ý tưởng với nàng, làm cho hiện trường trở nên hỗn loạn nên có chút áy náy, đang muốn ngồi xổm xuống đỡ lão ma ma dậy thì tay đột nhiên bị một bàn tay to nắm lấy

"Ngâm nhi, ngày đại hôn mà còn muốn náo loạn với Tô Tiểu Vũ nữa sao?" Tư Thiên Hoàng nắm tay tân nương lên kiệu, trên khuôn mặt anh tuấn bức người đầy vẻ bất đắc dĩ, hắn và Tiểu Hoán vẫn đứng ở bên cạnh nên nhìn thấy rất rõ động tác của hai nữ nhân này, thật sự không thể không bội phục sự ăn ý của hai người mà.

Khúc Ngâm nghe thấy giọng nói của Tư Thiên Hoàng thì cố nén sự khẩn trương cả đêm qua vào trong, lúc còn đang sửng sốt bất động thì Tư Thiên Hoàng lại buồn cười nhét nàng vào trong kiệu.

Bên kia, Tô Tiểu Vũ có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, nếu đợi Tư Thiên Hoán đi đến dạy dỗ nàng thì chi bằng tự nàng sáp lại gần hắn đi, thấy bàn tay to duỗi về phía nàng thì nàng liền chủ động đặt bàn tay nhỏ bé vào trong tay hắn.

Tư Thiên Hoán nắm bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng, dịu dàng nhìn khăn voan che không hết khuôn mặt nữ nhân của mình, khóe miệng nhếch lên, không hề dấu sự vui sướng trong lòng, cười với nhạc phụ, nhạc mẫu và em vợ ở phía sau, rồi đỡ tân nương lên kiệu hoa.

Cảnh tượng tương tự cũng diễn ra ở ba chỗ khác trong Lăng thành, vải đỏ bảy dặm, những nơi tân lang tân nương đi qua đều lấp lánh đầy gấm vóc đỏ chói, cực kỳ xa xỉ.

Trong một ngày, khắp ngõ lớn ngõ nhỏ trong Lăng thành chật kín người, ai cũng ngẩng cổ lên nhìn, cố gắng đứng thật cao vì muốn thấy được dung mạo của bốn vị hoàng tử và phò mã, người nào nhìn thấy cũng đều ngây ngẩn vì nhan sắc mê hoặc người của năm người bọn họ, đặc biệt là Minh vương với đôi mắt màu hổ phách khác thường, lần đầu tiên tháo mặt nạ xuất hiện trước mặt mọi người đã chiếm hết hào quang.

Sau đại điển phong Hậu, đại hôn của Tư Thiên Hoàng và Khúc Ngâm cũng được cử hành đồng nhất, bách quan triều kiến, tế trời kính thần, khi Khúc Ngâm và Tư Thiên Hoàng sóng vai đi lên đài cao, vạn người quỳ xuống, tiếng la chấn động trời đất.

Mà bốn người khác thì lại khiêm tốn hơn rất nhiều, rốt cục Tư Thiên Hoán, Tư Thiên Bắc, Tư Thiên Hiểu và Bạch Thuật cũng đón được người trong lòng vào cửa, sau khi giao bái thì tân nương được đưa vào động phòng, dien;daffn*lle&quysdo0n tân lang thì lại không tình nguyện vào hoàng cung, lần này đại hôn năm người cùng tiến hành cho nên mở tiệc ở trong cung, khách khứa có hoàng thân quốc thích, những tửu lâu của Bạch gia ở ngoài cung cũng mở ra tiệc cơ động, dân chúng toàn thành đều tới tham gia, cực kỳ náo nhiệt.

Cả nước được miễn thuế một năm, đúng là khắp chốn cùng vui mừng.

Đương nhiên trong quá trình này cũng có một câu chuyện nhỏ.

Kiệu hoa nghiêng nghiêng lắc lắc, Tô Tiểu Vũ ôm Tiểu Bạch ngồi ở bên trong buồn ngủ một lúc lâu, nghiêng đầu qua đã ngủ thiếp đi, khăn voan đỏ thẫm thêu lông chim rơi xuống khỏi đầu để lộ ra dung nhan xinh đẹp.

Đến cửa lớn Minh vương phủ, bà mối cười tủm tỉm nói một tràng, hiếm khi Tư Thiên Hoán kiên nhẫn đứng nghe hết lời của nàng rồi mới dựa theo quy củ đá cửa kiệu đón tân nương ra ngoài, nhưng bên trong kiệu lại không có chút động tĩnh, bốn phía đầy lời nghị luận, thậm chí có người đoán có phải tân nương đã đào hôn rồi hay không...

Tư Thiên Hoán đứng ngoài cửa kiệu trong chốc lát rồi cười bất đắc dĩ, trong lòng biết nàng đang ngủ, chỉ có thể thản nhiên liếc nhìn mọi người một cái để bọn họ câm miệng lại rồi tự mình chui vào trong kiệu hoa.

Tuy bà mối biết như vậy là không thích hợp nhưng lại ngại hắn là Minh vương nên cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt, nói cát tường xong thì quay qua trấn an mọi người chung quanh.

Tư Thiên Hoán vào trong kiệu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp không ai sánh nổi, mặc dù nàng ngủ yên nhưng lại vẫn khiến người khác mất hồn mất vía, môi hơi chu hé mở ra, đỏ mọng như nước, mê hoặc người khác đến nhấm nháp.

"Vật nhỏ, ra ngoài thôi." Tư Thiên Hoán cúi người, nhẹ giọng gọi, bàn tay to lưu luyến sờ gương mặt nàng mãi không rời, nhìn lông mi dài của nàng bắt đầu rung động, hai mắt có chút nhu tình.

Tô Tiểu Vũ nhíu mi, chậm rãi trợn mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trước mắt thì lập tức bị giật mình, không biết nên phản ứng thế nào.

Nàng trợn mắt to lên, môi đỏ mọng khẽ mở ra trông rất đáng yêu khiến Tư Thiên Hoán ngứa ngáy khó nhịn, hắn cúi đầu trực tiếp hôn lên đôi môi mê người của nàng, cũng may hắn vẫn còn lý trí nên chỉ lướt qua trong chốc lát rồi nhanh chóng buông nàng ra, mặc dù là như vậy nhưng lớp son trên môi nàng vẫn bị hắn hôn trôi mất, để lộ ra đôi môi đỏ mọng nõn nà vốn có, còn khuôn mặt trắng nõn của nàng lại ửng đỏ.

"Xuống thôi." Giọng nói của Tô Tiểu Vũ tinh tế mềm mại, nhìn vải đỏ phấp phới trong gió trước cửa kiệu, một là sợ người khác nhìn thấy cảnh bên trong, hai là vì mình vừa mới ngủ dậy nên cảm thấy xấu hổ.

Tư Thiên Hoán chậc lưỡi bình tĩnh lại như bình thường, cười không đứng đắn, thấy sắc mặt nàng càng lúc càng hồng mới cầm lấy khăn voan bên cạnh tự tay trùm lên cho nàng.

Tô Tiểu Vũ đột nhiên đè tay hắn lại, xốc khăn voan lên, quả nhiên nhìn thấy môi hắn có dính màu đỏ, không được tự nhiên nghiêng mặt qua vươn tay nhẹ nhàng lau dấu son đỏ trên miệng hắn rồi mới phủ khăn voan xuống.

Tư Thiên Hoán sửng sốt, thiếu chút nữa cười to lên, liếm liếm môi, nụ cười càng không đàng hoàng, cách một lớp khăn voan hôn lên mặt nàng rồi mới kéo tay nàng xuống kiệu hoa.

Bà mối thấy rốt cục họ cũng đi ra thì nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng thu xếp cho hai người đi qua chậu than bước vào Minh vương phủ.

Tô Trạch và Bách Lý Ngôn là người làm chứng nên đã sớm ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, thấy con rể nắm tay nữ nhi đi vào thì cùng nở nụ cười.

"Nhất bái thiên địa!" Nhạc Thành cao giọng hô, mặt mày đầy vẻ tươi cười.

Tư Thiên Hoán đỡ Tô Tiểu Vũ xoay người, dịu dàng liếc nhìn nàng một cái rồi cúi đầu ra ngoài cửa.

"Nhị bái cao đường!" Nhạc Thành tiếp tục hô.

Hai người xoay người, chậm rãi cúi đầu với Tô Trạch và Bách Lý Ngôn.

Bách Lý Ngôn lau nước mắt, cười đôi phu thê trước mắt, Tô Trạch cũng hơi rươm rướm nước mắt, gật đầu với Tư Thiên Hoán.

" Phu thê giao bái!" Tiếng hô cuối cùng, giọng Nhạc Thành càng vang dội hơn.

Tư Thiên Hoán cúi đầu cười, xoay người lại nhìn nữ nhân đội khăn voan, trong lòng đột nhiên đầy sự ấm áp, tim đập nhanh hơn rất nhiều, nhìn tiểu nữ nhân không tự giác che ngực mình lại, đáy mắt dịu dàng đến mức dìm chết người.

Chậm rãi cúi đầu, hai người nhẹ nhàng chạm đầu vào nhau, không đau mà lại khiến tâm hai người thêm tê dại.

"Kết thúc buổi lễ!" Nhạc Thành hô một tiếng cuối cùng.

Sau đó tân nương được đưa vào động phòng, chú rể đen mặt bị người ta mời vào hoàng cung.

"Ha ha, A Trạch, chàng nhìn biểu cảm của Tiểu Hoán kìa, hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống Lý công công." Bách Lý Ngôn che miệng cười khẽ.

Tô Trạch bật cười, nghĩ đến năm đó hắn thành thân cũng nhịn không được cảm thán, "Có thể không tức giận sao? Năm đó lúc hai chúng ta thành hôn, ta cũng vậy bị phụ thân ngăn lại, uống một bụng rượu ở bên ngoài rồi mới được trở về phòng, lúc ấy ta cũng tức giận đến mức hận không thể giết người... Xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, người bên ngoài muốn giúp cũng giúp không nổi."

Bách Lý Ngôn đỏ mặt, tức giận trừng mắt nhìn hắn, dẫn Niệm Niệm vào cung, nàng nên giúp khuê nữ canh chừng một chút, lỡ như Tiểu Hoán uống quá chén thì làm sao bây giờ.

----- susublue ~ diendanlequydon -----

Sau khi Tô Tiểu Vũ bị đưa vào tân phòng thì tất cả mọi người đều lui ra ngoài, căn phòng to như vậy mà chỉ còn lại có một mình nàng.

Theo lễ tiết, tân nương không thể tự kéo khăn voan xuống, nhưng Tô Tiểu Vũ sẽ không để ý đến mấy cái lễ tiết này, nàng vươn tay, trực tiếp kéo khăn đỏ xuống, nhìn thấy cách bài trí trong phòng thì mở lớn mắt.

Nến đỏ, vải lụa đỏ, khăn trải giường màu đỏ, chăn mền đỏ, căn phòng vốn được trang trí theo màu đen chủ đạo thì giờ phút này lại đầy không khí tân hôn, tất cả đều đổi thành màu đỏ.

Nhìn căn phòng trống rỗng, rốt cục Tô Tiểu Vũ cũng thấy có chút khẩn trương, tuy nhiên cảm xúc này lại biến mất ngay lập tức.

“ Trước và sau khi thành thân liệu có gì khác nhau hay không" Tô Tiểu Vũ lắc lắc ngón tay tô sơn đỏ của mình, mắt to đảo qua đảo lại, nhỏ giọng than thở, thấy cửa bị mở ra thì hơi híp mắt, "Ai?"

Hoán vào cung xã giao, tuyệt đối không thể là hắn.

"Là ta, Tiểu Vũ chủ tử." Tây Vân vụng trộm chạy vào, cầm hộp thức ăn trong tay, lúc nhìn thấy Tô Tiểu Vũ thì tay run lên làm rơi hộp thức ăn.

Tô Tiểu Vũ nhếch khóe miệng vươn tay tiếp được, "Làm gì?"

"A, Tiểu Vũ chủ tử thật xinh đẹp." Tây Vân kích động đi vòng quanh nàng, thật lâu sau mới nhớ tới mục đích mình đến đây, "Tiểu Vũ chủ tử, tân nương không thể ăn gì cả, nhưng bây giờ người có cục cưng cho nên ta trộm chút đồ ăn ở phòng bếp đến đây, Tiểu Vũ chủ tử nhanh ăn đi."

Tô Tiểu Vũ nghe vậy, cảm thấy bụng thật sự rất đói, cười với nàng, mở nắp hộp đồ ăn lấy điểm tâm tinh xảo ngon miệng ra, không để ý hình tượng cắn một miếng thật lớn.

Tây Vân đứng bên cạnh nhìn, vẻ kinh ngạc vừa rồi cũng tiêu tan, quả nhiên, khi Tiểu Vũ chủ tử bất động thì sẽ là thiên tiên, nhưng vừa động đậy thì lại là phàm nhân!

Tây Vân thu dọn xong thì đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Tiểu Vũ, nàng lẳng lặng ngồi ở trên giường, dựa vào thành giường, thưởng thức gối đầu được thêu hoàn mỹ, đột nhiên nhìn thoáng góc giường có một quyển sách nhỏ, cầm lấy tò mò mở ra, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ rực lên, máu dâng trào đầy đầu óc trong sáng của nàng, mắt cũng bắt đầu đăm chiêu, bàn tay nhỏ run lên, đóng cuốn sách lại, lúc này mới nhìn thấy tựa đề ——

《 Mười tám kiểu mây mưa》

Giống như là cầm phải củ khoai lang phỏng tay, Tô Tiểu Vũ nhanh chóng bỏ cuốn sách xuống, quạt quạt gió vào mặt, ý muốn giúp mình hạ nhiệt, đáng tiếc càng quạt thì mắt lại càng bất tri bất giác nhìn thấy cuốn sách bị vứt ở trên đất, nuốt một ngụm nước miếng, nhịn không được vươn tay ra lượm nó lên, hít sâu một hơi, mở trang đầu ra.

Nhìn thấy trong cuốn sách đó miêu tả rất sống động từng cảnh tượng, gương mặt của nàng càng ngày càng đỏ, đến lúc xem xong trang cuối cùng thì rốt cục cũng quăng nó ra xa, nhắm chặt hai mắt lại, lông mi run lên, chóp mũi cũng khẩn trương toát mồ hôi.

Nhưng khi nhắm mắt lại thì trong đầu lại không ngừng xuất hiện hình ảnh mình và Tư Thiên Hoán, sau đó nghĩ đến bức tranh trong cuốn sách, nàng mở mắt ra thì lại như thấy hình ảnh mấy nhân vật trong bức tranh đang lăn lộn trên giường, giật mình một cái, nàng lại nhắm hai mắt lại.

Tư Thiên Hoán bị mời rất nhiều rượu, đám người kia rốt cục cũng thả hắn đi, khi về đến Hoán Vân cung thì cảm giác say của hắn đã bị gió đêm thổi phai đi rất nhiều, đè huyệt thái dương, đẩy cửa ra rốt cục cũng thấy được người mà mình tâm tâm niệm niệm, sự vui sướng trong mắt cuối cùng cũng bị sự nghi hoặc thay thế.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Vũ đỏ bừng, ôm gối đầu không ngừng hừ, ngay cả cửa đóng mở cũng không biết, khi thấy vạt áo đỏ thẫm xuất hiện trước mắt thì mới hoàn hồn lại, ngơ ngác nhìn nam nhân xuất hiện trước mặt mình.

Tư Thiên Hoán là Vương gia, y phục lúc thành thân cũng không giống tân lang bình thường, trên gấm vóc màu đỏ có thêu nhiều đóa hoa lê màu vàng trông rất sống động, bên hông đeo một đai lưng bằng ngọc màu đen xa hoa, tóc được búi lên cao bằng phát quan ngọc đen một cách cẩn thận tỉ mỉ, tân lang được trang điểm trở nên tuấn mỹ như ngọc, không ai bì nổi.

"Vật nhỏ, làm sao vậy?" Tư Thiên Hoán buồn cười nhìn mặt nàng đỏ ửng khó hiểu, ngửi thì không thấy mùi rượu trên người nàng nên càng thấy nghi hoặc.

Tô Tiểu Vũ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng tới gần, những hình ảnh kia lại hiện lên rõ ràng trong đầu, cơ thể chấn động lập tức đẩy hắn ra, nàng như con rắn nhỏ đá giày xuống đất rồi lui vào bên trong giường.

Tư Thiên Hoán sững sờ ngẩn ngơ tại chỗ, có chút vô tội, hắn vừa mới trở về, còn chưa làm gì cả, biểu cảm hoảng sợ của vật nhỏ là sao?

"Vũ Nhi?" Tư Thiên Hoán thấp giọng gọi, thấy nàng cắn miệng trừng mắt nhìn mình thì hơi nhíu mi, đột nhiên nhìn thấy gì đó lông mi nhếch lên, chậm rãi đi về phía bên kia.

"Không cho phép đi qua, không cho phép lượm lên!" Tô Tiểu Vũ thấy hắn thấy được quyển sách dưới đất, bắt đầu gầm nhẹ.

Mắt Tư Thiên Hoán lóe sáng, nhanh chóng nhặt quyển sách lên, vừa nhìn thấy nội dung thì trong mắt hiện lên ý cười, rốt cục cũng hiểu được vì sao vật nhỏ lại khác thường, cố ý đi tới một mở sách ra, bỡn cợt cười nói, "Mười tám kiểu mây mưa..."

"Không cho phép đọc!" Tô Tiểu Vũ đỏ mắt trừng hắn, gầm nhẹ.

Mất mặt, quá mất mặt, tốt nhất đừng để cho nàng biết được người bỏ cuốn sách bại hoại này vào phòng, nếu không nàng nhất định sẽ trả lại!

Tư Thiên Hoán nghe lời vứt bỏ sách đi, cầm lấy bầu rượu và ly rượu trên bàn, ngồi xuống bên giường, nhíu mày nhìn nữ nhân đang lủi vào trong góc giường, "Lại đây."

"Không cần." Tô Tiểu Vũ trừng mắt lắc đầu, ôm chặt lấy gối đầu.

Tư Thiên Hoán hứng thú cười, híp mắt nhẹ giọng nói, " Mười tám kiểu mây mưa..."

"Không được phép nói nữa." Tô Tiểu Vũ chạy tới, quỳ gối trên giường che miệng của hắn lại, cảm thấy đầu lưỡi của hắn liếm lòng bàn tay mình thì như bị điện giật nới lỏng tay ra, cảnh giác nhìn hắn.

"Hung dữ như vậy, khăn voan không cho ta tháo xuống, rượu hợp cẩn cũng không định uống luôn sao?" Tư Thiên Hoán hạ cảm xúc, nhìn ly rượu trong tay, thở dài xa xôi.

Tô Tiểu Vũ căng thẳng, vươn tay lấy một chén, nhỏ giọng than thở, "Ai nói không uống, ta chỉ không muốn chàng đọc mấy chữ đó."

Thuận tay đưa ly rượu lên miệng.

Mắt Tư Thiên Hoán lóe sáng, nhếch mày dịu dàng nhìn nàng rồi vươn tay kéo nàng vòng trong lòng, ngăn cản nàng uống rượu, cười nhẹ, "Nha đầu ngốc, rượu hợp cẩn không phải uống như vậy."

Nói xong, ôm lấy cánh tay của nàng, đưa ly rượu đến bên miệng mình, mắt liếc bảo nàng cũng làm như vậy.

Tô Tiểu Vũ chớp mắt, nghiêng đầu về phía cái chén còn lại, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn vào ánh mắt nhiệt liệt của hắn, tay nàng run lên, thiếu chút nữa đổ rượu ra ngoài.

"Có vẻ nàng rất khẩn trương." Tư Thiên Hoán thấp giọng nói, nhìn khuôn mặt nàng xán lạn đào hoa, mặt hắn hơi trầm xuống, cười càng lúc càng dịu dàng.

"Ai, ai thành thân lần đầu tiên mà không khẩn trương, thêm mấy lần nữa sẽ tốt hơn." Tô Tiểu Vũ tự trấn định, run mí mắt nói.

Tư Thiên Hoán tối sầm mặt lại, cắn răng hỏi, "Thêm mấy lần nữa sẽ tốt hơn sao? Nàng còn muốn gả cho ai?"

Tô Tiểu Vũ biết mình đã nói sai, mặt lại đỏ ửng, "Uống, uống rượu hợp cẩn."

Tư Thiên Hoán hừ nhẹ một tiếng, mở mắt, cầm ly rượu trong tay đưa đến môi, nhìn Tô Tiểu Vũ run run rẩy uống hết rượu, mới nhếch môi, thu tay lại.

"Chàng còn cầm bầu rượu làm gì?" Tô Tiểu Vũ bỏ ly rượu xuống, rụt lùi vào trong lòng hắn, thấy hắn cười khó lường, lắc bầu rượu trong tay thì có chút nghi hoặc.

Tư Thiên Hoán cười không nói, buông bầu rượu ra, dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm của nàng, trong mắt có vẻ si mê, sau đó vươn tay gỡ hết đồ trang sức trên đầu nàng xuống, nhíu mi rồi lật tay ném hết xuống đất, một tiếng "Rầm " vang lên, ngọc trang sức đều nát hết.

"A, mẫu thân làm cho ta." Tô Tiểu Vũ có chút đau lòng, nhưng lại không ngăn cản hành vi của hắn.

"Muốn ta mua cho nàng, mấy thứ này nàng không được dùng lại lần thứ hai." Tư Thiên Hoán hừ nhẹ, hủy hết mọi trang sức trên đầu nàng, bông tai cũng bị bóp thành bột phấn, bộ dáng bá đạo làm cho hắn càng thêm hấp dẫn.

Tô Tiểu Vũ nhịn không được cười nhẹ, đụng đến đai lưng bạch ngọc của mình, dienxdafn;lle#quyss/do0n cũng học theo Tư Thiên Hoán phá hủy hết, sau đó cởi hết hỉ phục dày đặc trên người mình, chỉ còn lại áo trong màu đỏ, trọng lượng đè ép nàng cũng giảm bớt đi, làm cho nàng thở ra một hơi, biểu cảm rất sung sướng.

"Vật nhỏ, nhạc mẫu không nói cho nàng biết là không thể cởi quần áo trước mặt nam nhân sao?" Tư Thiên Hoán nhìn tiểu nữ nhân vui vẻ cởi quần áo, ánh mắt u ám, bất đắc dĩ nói.

"Giả bộ thuần khiết cái gì, cũng không phải lần đầu tiên." Tô Tiểu Vũ nhỏ giọng than thở, cả người thoải mái, nhìn cả người Tư Thiên Hoán đầy quần áo rườm rà, nhíu mi, chân nhỏ quỳ gối trước người hắn, cởi thắt lưng cho hắn.

Tư Thiên Hoán cứng đờ, nhìn nàng giống một tiểu thê tử đang cởi áo cho mình, tâm trạng lập tức bị hòa tan thành nước, nâng tay xoa gương mặt của nàng, thấp giọng nỉ non, "Vật nhỏ, hiện tại nàng đã thật sự là thê tử của ta."

"Tướng công! Tướng công! Tướng công!" Tô Tiểu Vũ mím môi cười, vươn tay ôm cổ của hắn, cười nũng nịu kêu.

Khóe miệng Tư Thiên Hoán cười rộng đến tận mang tai, ôm thắt lưng của nàng, đột nhiên cầm lấy bầu rượu bên cạnh uống một ngụm, sau đó dùng tay giữ cằm của nàng, cúi đầu áp vào đôi môi mềm mại đổ hết rượu nồng vào trong miệng nàng.

"Khụ, khụ khụ..." Tô Tiểu Vũ bị sặc, híp đôi mắt to đen nhánh, ho nhẹ mấy tiếng, nhưng hắn lại không chịu buông tha nàng, ngược lại càng hôn sâu sắc hơn, hơi thở nóng cháy truyền vào người của nàng, làm cho nàng không ức chế được run rẩy.

"Bảo bối, hoàng huynh nói, đêm nay nàng có tinh thần trải qua đêm xuân với ta." Tư Thiên Hoán giữ môi của nàng, cười nhẹ nói, ngày khác sẽ chuẩn bị một phần đại lễ, hắn muốn đích thân đi cảm tạ đại hoàng tẩu.

Mặt Tô Tiểu Vũ ửng đỏ, liếc mắt qua một bên, thở dồn dập, Khúc Ngâm thối, dám giúp đỡ Tư Thiên Hoán ức hiếp nàng!

Tư Thiên Hoán tiếp tục hôn nàng, hôn đến mức ý loạn tình mê, cầm bầu rượu qua, đổ lên nội y của nàng.

"A, Tư Thiên Hoán chàng làm cái gì!" Tô Tiểu Vũ đẩy hắn ra, lại bị hắn giữ chặt thắt lưng, chỉ có thể cắn môi cảm nhận nước rượu lạnh lẽo đổ lên nội y, thân thể cũng run rẩy theo.

Tư Thiên Hoán bỏ bầu rượu qua một bên, nhìn quần áo nàng hỗn độn lại ẩm ướt, sắc mặt âm trầm, khóe môi nở nụ cười không đứng đắn, "Bảo bối, nhanh như vậy đã quên rồi sao? Mười tám kiểu mây mưa, lấy rượu ngon..."

Mặt Tô Tiểu Vũ đỏ ửng, ngửa đầu hôn lên môi của hắn, chặn miệng hắn lại, híp mắt, đôi mắt ngập nước tỏ vẻ cầu xin, mềm mại làm nũng, "Chàng muốn như thế nào cũng được, đừng nói nữa được không."

Ý ám chỉ như vậy, Tư Thiên Hoán lập tức hóa thân thành sói, đẩy nàng ngã xuống giường, tránh đụng phải vùng bụng và miệng vết thương của nàng, đè người lên, hôn môi nàng, nhìn mắt nàng quyến rũ người, cảm nhận được hơi thở dồn dập thì lòng hắn lại càng ngứa, tay dùng sức một cái, xé nát hết quần áo trên người nàng và mình, môi mỏng áp xuống phía dưới, mút rượu ngon pha lẫn mồ hôi trên người nàng, khuôn mặt trắng nõn cũng đỏ ửng, đôi mắt màu hổ phách dần dần biến thành màu vàng.

Tô Tiểu Vũ ngẩng đầu, hai tay luồn vào tóc của hắn, khẽ cắn cánh môi, không đè nén được tiếng rên rỉ, hai tròng mắt ngập đầy nước, có ẩn chút màu đỏ sậm.

"Tướng công..." Cúi đầu, đùa dai mê hoặc gọi một tiếng, cảm giác được cơ thể nam nhân cứng đờ, đôi môi đỏ mọng liền hơi nhếch lên.

Tư Thiên Hoán biết nàng cố ý chọc mình, môi mỏng nhếch lên, lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, giọng điệu tà ác, "Vật nhỏ, có tin đêm nay ta làm cho nàng ngất xỉu luôn không."

"Chàng, tiểu, Tiểu Khúc Nhi..." Tô Tiểu Vũ run lên, lắp bắp cãi lại, mắt lóe sáng, vốn không dám chống lại đôi mắt nóng cháy của hắn.

" Mười tám kiểu mây mưa..." Tư Thiên Hoán nâng cằm của nàng lên, bức nàng nhìn thẳng vào chính mình, khóe môi cười như một đóa hoa yêu dã, giọng nói khàn khàn mờ ám, thấy nàng trừng lớn hai mắt thì cúi người hung hăng hôn lên môi của nàng, không cho nàng có cơ hội kêu la.

Lớp vải lụa đỏ rơi xuống, dưới ánh nến đỏ, trên giường một đôi nam nữ đang làm việc mây mưa, yêu kiều không dứt, tê dại tận xương tủy, hơi thở hổn hển, quyến rũ hồn phách con người.

Động phòng hoa chúc, hơi thở nóng cháy hơn cả lửa đỏ, còn có mười tám kiểu mây mưa rốt cuộc dùng được bao nhiêu đây, chuyện này không ai biết được, nhưng mà đúng là tiểu thê tử mạnh miệng nào đó thật sự choáng váng ngã vào trong lòng tướng công của nàng.