Buổi sáng Lăng Tiếu nhận được điện thoại của biên tập Hứa bên nhà xuất bản, nói muốn mời cậu cùng ăn cơm. Cậu liền lập tức đồng ý ra ngoài — vốn là do một mình cậu đối mặt với cha cùng mẹ kế lớn hơn mình hơn mười mấy tuổi hết sức xấu hổ, trước kia vào thời điểm này bình thường đều có Đinh Nghi ở nhà làm dịu đi không khí thay cho bọn họ, đáng tiếc y tối hôm qua uống say quá, vẫn chưa rời giường.

Lăng Tiếu cũng biết quan hệ của mình với cha còn cần phải bồi dưỡng nhiều, nhưng cậu cũng không có cách nào, cũng cảm thấy chính mình có lỗi với cha, đã hại chết mẹ. Về phương diện khác tự đáy lòng lại có chút oán giận cha cưới Đinh Hoằng, cảm thấy cậu có lỗi với mẹ……tâm tình vừa áy náy vừa oán giận này khiến cho Lăng Tiếu hoàn toàn không thể thản nhiên đối mặt cùng Triển Minh Hào.

Quên đi quên đi, cứ trốn tránh cho tới khi quên đi…… Dù sao cậu từ nhỏ đến lớn, mỗi khi không muốn đối mặt với tình hình thực tế thì trừ bỏ trốn tránh cũng không có cách khác.

Tay cầm di động từ xe taxi đi xuống, Lăng Tiếu dựa vào lời chỉ dẫn trong cuộc gọi, hết nhìn đông tới nhìn tây cuối cùng cũng tìm thấy địa điểm mà cô Hứa hẹn gặp, đẩy cửa tiến vào một quán ăn Tây.

Một người phụ nữ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, mái tóc dài nhuộm màu đỏ rượu, trang điểm thật xinh đẹp, trên vành tai là một đôi khuyên màu xanh sapphire phản chiếu ánh sáng rực rỡ, hấp dẫn ánh mắt của đại đa số đàn ông trong quán.

Lăng Tiếu thật cẩn thận đi lại gần:”Cô Hứa……”

“A, cậu đã đến rồi?” Hứa San đang cúi đầu đùa nghịch di động, vừa thấy cậu, lập tức mỉm cười, “Muốn uống chút gì không?”

Lăng Tiếu thụ sủng nhược kinh:“Tôi, tôi tự mình gọi. Cám ơn.” Vừa nói vừa đem menu trên mặt bàn kéo đến trước mặt mình. Trong lòng còn có chút bồn chồn, cô Hứa này là biên tập phụ trách của cậu, bình thường đối với cậu ôn hoà, nhiều lắm khi nào có bản thảo quan trọng thì dặn dò hướng dẫn cậu qua điện thoại, hoặc là thông báo cậu việc sửa chữa chỉnh lý bản thảo. Lần này bỗng nhiên hẹn cậu đi ăn cơm, còn đối với cậu khách khí như vậy, Lăng Tiếu càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ — chẳng lẽ, chẳng lẽ chính là muốn cùng cậu hủy bỏ hợp đồng?

Phục vụ đưa lên cho cậu một ly trà sữa, Lăng Tiếu vừa uống vừa lặng lẽ quan sát Hứa San. Cô vẫn cúi đầu gửi tin nhắn, ly nước chanh trước mặt cũng không uống được mấy phần. Lăng Tiếu lại càng mơ hồ thêm, không biết cô ấy hẹn cậu đến đây rốt cục là có chuyện gì.

“Cô, Cô Hứa……”

Vừa muốn mở miệng hỏi, bỗng nhiên ánh mắt Hứa San sáng lên, cô đứng lên hướng tới cửa nhà hàng bắt đầu vẫy vẫy tay. Lăng Tiếu bị dọa một cú, quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông hướng về phía bàn bọn họ đi tới.

“Hứa San, đã lâu không gặp.” Anh ta mỉm cười bắt tay với Hứa San, ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu ngu ngơ hơi giật mình ngồi ở chỗ kia, nhìn người này.

Cảm giác…… giống như từ trên bìa tạp chí đi ra…… Người đàn ông này chẳng qua chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bình thường cũng có thể khiến cho gương mặt kia xinh đẹp như vậy, còn có chút chói mắt, khí chất tự tin trầm tĩnh, lập tức làm cho Lăng Tiếu tự cảm thấy xấu hổ.

“Cậu chính là Triển Lăng Tiếu?” Người đàn ông có chút buồn cười nhìn cậu.

“A, tôi, chính là tôi.” Lăng Tiếu hơi đỏ mặt trả lời, trong lòng nói thầm, như thế nào cảm thấy đã gặp qua ở nơi nào đó? Trong cuộc sống thường ngày của cậu tuyệt không quen biết người nào chói lóa như vậy, vậy, đó là gặp qua ở nơi nào nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại, Lăng Tiếu vẫn là nghĩ không ra đến tột cùng đã gặp người này ở đâu.

“Lăng Tiếu, đây bạn tốt của tôi, Đường Hoan.” Hứa San thấy Lăng Tiếu vẫn ngốc hồ hồ nhìn chằm chằm Đường Hoan mặt ngẩn ra, nhíu nhíu mày, đưa tay đẩy đẩy cậu một chút, “Anh ấy là cố ý tới tìm cậu.”

“A! Tôi, tôi nhớ ra rồi!” Lăng Tiếu bỗng nhiên thốt lên, chỉ vào mặt Đường Hoan, “Anh là đạo diễn trẻ tuổi mà gần đây đang gây xôn xao! Tôi đã từng nhìn thấy anh trên truyền hình rồi, chương trình giải trí mỗi ngày lúc sáu giờ……”

Hứa San khụ một tiếng thật mạnh, sắc mặt có chút hóa đen.

Lăng Tiếu lập tức nhận thấy được ánh nhìn của toàn bộ mọi người trong nhà hàng, thoáng cái chân tay luống cuống, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên.

Thật…thật sự mất mặt……

Đường Hoan “Xì–” một tiếng cười ra, nhìn chằm chằm Lăng Tiếu một cách hứng thú: “Nga, tôi nổi tiếng như vậy sao?”

“Được rồi, cậu đừng phóng điện loạn lên!” Hứa San tức giận trừng mắt liếc nhìn người kia một cái, sau đó quay đầu nhìn Lăng Tiếu, “Này, tôi hôm nay chẳng qua chỉ là người trung gian, người muốn tìm cậu là anh ta.”

Lăng Tiếu còn ở trong trạng thái hối hận vì hành vi thất lễ của mình, vẫn choáng váng nên nghe chưa hiểu Hứa San đang nói cái gì, mờ mịt gật đầu.

“Anh ấy thực sự thích cuốn tiểu thuyết gần đây nhất của cậu, muốn biên soạn thành phim điện ảnh.”

Lăng Tiếu vẫn như cũ ngơ ngác gật đầu.

“Cậu nếu không ý kiến, cụ thể chi tiết hai người có thể thương thảo một chút……”

Lăng Tiếu bỗng nhiên bừng tỉnh hỏi: “Cô nói cái gì?”

Hứa San biểu tình quả thực hận không thể bóp chết cậu ta: “Cậu……cậu vừa rồi là đang mộng du sao?!”

Đường Hoan rốt cuộc nhịn không được, cười ha hả.

Lăng Tiếu xấu hổ không chịu được, đành phải vừa giải thích vừa bưng ly trà sữa lên giả bộ uống.

Hứa San oán hận trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, đang chuẩn bị đem lời nói mới rồi lặp lại một lần, Đường Hoan cười vui vẻ ngăn cô: “Không bằng để cho tôi nói đi.”

Lăng Tiếu có chút khẩn trương nhìn anh ta, gật gật đầu.

“Tôi đã đọc tiểu thuyết kia của cậu, thực sự rất thích.” Đường Hoan tay bưng tách cà phê lên, chậm rãi quấy, “Cậu cũng biết tôi là đạo diễn đi? Tôi nghĩ muốn mua bản quyền tiểu thuyết của cậu, biên soạn lại thành phim điện ảnh.”

Lăng Tiếu trợn mắt há hốc mồm nhìn anh ta: “Như nào có thể, truyện này là dành cho thiếu nhi mà……”

Không có nghe nói qua Đường Hoan quay phim nhựa dành cho thiếu nhi a? Anh ta không phải được xưng là tài năng mới xuất chúng trong giới đạo diễn sao?

“Tôi biết.” Đường Hoan chậm rãi uống một ngụm cà phê, “Cho nên tôi nói, là cải biên a.”

“A?”

“Ý của tôi là, kết cấu cùng tình tiết trong tiểu thuyết của cậu tôi đều thích. Nhưng là đồng thoại (), đều không phải là chỉ có thể dành cho thiếu nhi xem mà? Người trưởng thành cũng có đồng thoại của người trưởng thành a.” Đường Hoan mỉm cười, “Tôi muốn đem tiểu thuyết của cậu cải biên thành một bộ đồng thoại của người lớn.”

() đồng thoại: truyện cổ tích.

“Cái gì?” Lăng Tiếu chấn động, “Điều này sao có thể? Tôi, tôi rõ ràng viết là chuyện xưa của hai đứa nhỏ mà!”

“Thêm vào yếu tố mới là có thể thay da đổi thịt mà.” Đường Hoan vẫn mỉm cười như trước, “Tuổi của cậu cũng vượt qua hai mươi tuổi, tính viết đồng thoại cả đời sao? Lần này đúng là cơ hội tốt cho cậu nếm thử một chút thay đổi trong sáng tác a…… Chẳng lẽ nói, cậu trừ bỏ viết về những đứa nhỏ với mộng tưởng hão huyền cái gì cũng không viết được?”

Người này…… Người này sao có thể nói cay nghiệt như vậy!

Lăng Tiếu giận sôi lên, quả thực không muốn cùng anh ta nhiều lời, đứng dậy bước đi.

“Tức giận sao? Ha ha, nếu cậu thay đổi ý kiến, có thể thông qua Hứa San tới tìm tôi. Tôi cho cậu một tuần.”

Phía sau truyền đến một thanh âm lười biếng, Lăng Tiếu cũng không quay đầu lại liền đi ra ngoài.

Người này…… nghĩ rằng chính mình thực sự rất giỏi sao? Nghĩ rằng được anh coi trọng sẽ hưng phấn đến mức đi đến ôm đùi anh sao? Ai muốn anh đợi một tuần chứ?

Cho anh đợi đến mốc meo đi!

Một mạch đi tới trạm xe buýt, Lăng Tiếu thoáng bình ổn lại một chút bỗng nhiên khuôn mặt đáng ghét của người kia lại hiện ra trong tâm trí cậu.

Đường Hoan, Đường Hoan…… Không đúng, cảm thấy anh ta nhìn quen mắt, không chỉ vì nguyên do đã từng nhìn thấy trong tivi…..

A –

Cậu nghĩ tới, khuôn mặt kia giống như đã nhìn thấy ở đâu…

Cậu thấy một thiếu niên giống Đường Hoan, lúc ấy cậu tỉ mỉ quan sát bức ảnh ở nhà của Nhan Mộ Thương…… người đàn ông này, là bạn bè thời trung học của Đinh Nghi và Nhan Mộ Thương.