Đinh Nghi đờ ra ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần. Lăng Tiếu rót hai chén trà nóng cho ba mẹ Nhan, nhẹ giọng an ủi nói: “Các bác đừng vội, chậm rãi nói.”

Mẹ Nhan lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói: “Chúng tôi vì muốn Mộ Thương theo chúng tôi trở về Mĩ, cầm đi hộ chiếu, di động, thẻ tín dụng của nó, mỗi ngày đều trông chừng nó, sợ nó trộm đi ra ngoài. Nó hai ngày kia thoạt nhìn rất trấn tĩnh, cũng không ngăn cản chúng tôi giúp nó thu thập hành lý, cho nên chúng tôi đều cho rằng nó đã nghĩ thông suốt ……” Giọng nói dừng một chút, xuất hiện một tia nghẹn ngào, “Ai ngờ đến sân bay, một cái xoay người đi đã không thấy tăm hơi. Chúng tôi đều sợ hãi, máy bay cũng không lên, tìm khắp nơi cũng không thấy nó.”

“Cậu, cậu ấy…… có lẽ có chuyện gì nên tạm rời đi?” Đinh Nghi khó khăn mở miệng nói, “Nói như thế nào, cậu ấy cũng không phải trẻ con, làm chuyện gì hẳn là đều có chừng mực.”

Mẹ Nhan lắc đầu: “Trước khi lên máy bay còn nháo trò mất tích, cái này gọi là có chừng mực? Hộ chiếu cùng thẻ tín dụng của nó đều ở chỗ chúng tôi, nó thân không xu nào sẽ đi đâu? Lại không có biện pháp liên hệ với nó…… Chúng tôi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ nó chắc chắn phải đi tìm cậu, sau khi đến bệnh viện mới phát hiện cậu đã xuất viện, sau đó đành phải tìm tới nơi này. Nó…… thật sự không có tới tìm cậu?”

Đinh Nghi đờ đẫn lắc đầu.

Mẹ Nhan một tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến, lập tức đưa tay che kín mặt. Vẫn không có lên tiếng, ba Nhan thanh âm khàn khàn mở miệng: “Chúng tôi…… bởi vì không chịu đồng ý chuyện của cậu cùng nó, từ trước đến nay luôn cùng nó giằng co. Vốn tưởng rằng khiến cho nó cùng chúng ta trở về Mĩ thì tốt rồi, ai biết…… nó, chẳng lẽ nó bỏ nhà đi?”

“Không thể.” Đinh Nghi quả quyết phủ định suy đoán của ba Nhan, “Nhan Mộ Thương không phải loại người như vậy, chuyện trẻ con như vậy cậu ấy sẽ không làm. Cháu nghĩ, sự tình hẳn không giống trong tưởng tượng các bác vậy đâu. Có lẽ cậu ấy thật sự có chuyện gì muốn đi làm?”

“Mặc kệ chuyện gì, không nói một tiếng liền biến mất, lại trong giờ phút quan trọng này, bảo chúng tôi nghĩ như thế nào……” Mẹ Nhan run run nâng mặt lên, nhìn Đinh Nghi ánh mắt có một tia thống khổ.

Đinh Nghi cảm thấy run lên, tránh tầm mắt của bà.

Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên một trận, mọi người ngẩn ra, vẫn là mẹ Nhan phản ứng trước tiên, lập tức chạy đi qua mở cửa.

Đứng ở cửa, đúng là Nhan Mộ Thương. Hắn liếc mắt một cái nhìn thấy mẹ mình cũng ngây ngẩn cả người: “Mẹ? Mẹ không lên máy bay?”

“Ba–” một cái cái tát rơi ở trên mặt hắn, mẹ Nhan đỏ hồng mắt cả giận nói: “Con còn có mặt mũi hỏi ta sao không lên máy bay sao? Con thật đúng là biết chọn thời điểm bỏ chạy a…… Đã cho là ta cùng ba con đều đi rồi, cho nên chạy tới tìm người đàn ông kia sao?!”

Đinh Nghi trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhan Mộ Thương…… Hắn, hắn thật đúng là làm ra loại chuyện hoang đường này sao?

Ba Nhan chậm rãi đứng lên, cả người tản ra vẻ tức giận. Nhan Mộ Thương nhìn mẹ mình, rồi lại nhìn ba mình, thấp giọng mở miệng: “Chúng ta…… đi vào trong nói đi.”

“Con theo chúng ta trở về!” Mẹ Nhan giận dữ hét.

“Không, con có lời muốn nói với hai người, cũng có lời muốn nói cùng với Đinh Nghi.” Nhan Mộ Thương vào bên trong, đóng cửa lại, nhìn thẳng ba mẹ của mình, “Ở sân bay trốn đi là con không đúng, nhưng hai người đem con giam lỏng ở nhà, con cũng tìm không được cơ hội khác để đi. Con sẽ quay lại Mĩ, ông ngoại bệnh tình nguy kịch, con không thể không quay về thăm ông. Chỉ là trước khi đi, con còn có một số việc muốn an bài.”

Mẹ Nhan phẫn nộ nhìn hắn, cuối cùng vẫn là tránh người mình qua: “Được, con đến tột cùng còn có lời gì muốn nói, lần này nói rõ ràng đi!”

Nhan Mộ Thương đi đến trước mặt Đinh Nghi, nhìn y một cái thật sâu, sau đó xoay người nói với ba mẹ hắn: “Con quyết định cùng cậu ấy bên nhau, hai người không đáp ứng, con cũng chỉ có thể vì chính mình lưu lại đường lui. Con nhờ bạn bè giúp con thành lập một công ty, vừa rồi chính là đi ký văn kiện. Công ty kia nhà chúng ta con có thể không cần. Bắt đầu lại từ đầu, với con mà nói cũng không phải việc gì khó. Con không hy vọng hai người lại dùng đến chuyện sự nghiệp của con để uy hiếp con.”

“Mày……” Ba Nhan tức giận đến sắc mặt trắng bệch.

“Từ nhỏ đến lớn, những việc hai người tự quyết định cho con con chưa bao giờ làm trái.” Nhan Mộ Thương hít sâu một hơi, gằn từng tiếng nói, “Chỉ có lúc này đây, con đã hạ quyết tâm liền tuyệt đối không thay đổi. Sau khi trở lại Mĩ thăm ông, con sẽ về nước. Đinh Nghi,” Hắn quay đầu nhìn về phía Đinh Nghi, “Cậu, có muốn cùng tôi mở công ty hay không?”

Đinh Nghi từ khi Nhan Mộ Thương vào cửa liền vẫn trầm mặc, chậm rãi ngẩng đầu lên. Y nhìn Nhan Mộ Thương, Nhan Mộ Thương cũng như vậy nhìn chằm chằm vào y. Y sớm nên nghĩ đến …..người đàn ông này mặt ngoài tản mạn, cá tính thật ra rất cực đoan. Hắn dùng chính mình để đập nồi dìm thuyền (), bức Đinh Nghi đến không có đường lui.

() đập nồi dìm thuyền: ép buộc không có đường lui (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)

“Tôi có công việc của chính mình, công ty của cậu tôi không có hứng thú.” Đinh Nghi thản nhiên nói, “Huống hồ cậu cũng mời không nổi tôi.”

Nhan Mộ Thương không dự đoán được y lại trả lời như vậy, không khỏi ngẩn ngơ, sau đó chậm rãi lộ ra nụ cười khổ: “Cậu cũng thật vô tình.”

“Đầu tư vốn rất mạo hiểm, tôi vì sao phải liều lĩnh cùng với cậu?” Đinh Nghi nhìn hắn một cái, bất động thanh sắc (), “Vạn nhất cậu không lấy về vốn cũ, ít nhất tôi còn có thể nuôi cậu chứ?”

() bất động thanh sắc: bình tĩnh, tỉnh bơ, thản nhiên

Nhẹ nhàng bâng quơ một câu, hết thảy đều kinh động.

Nhan Mộ Thương ngẩn người, cười ha hả: “Đinh Nghi, đây là câu nói dễ nghe nhất mà cậu nói với tôi.”

Trên mặt hắn tràn đầy vẻ đắc ý, khi nhìn sang hướng Lăng Tiếu, tươi cười thu lại, trong ánh mắt hiện lên một tia áy náy: “Lăng Tiếu……”

Lăng Tiếu hào phóng hướng hắn cười cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý bảo hắn không cần lại áy náy.

Ai nói bỏ lỡ lần này phía trước sẽ không có thứ tốt đâu? Thống khổ chẳng qua chỉ nhất thời, cần gì phải cố sống cố chết giữ lại một người đàn ông không yêu mình?

Tâm của cậu không phải cứ như vậy liền chết đi, trải qua đau đớn rồi thanh tỉnh, mới không cần giống như hai người kia dây dưa mười mấy năm.

Ba mẹ Nhan Mộ Thương một câu cũng không nói đứng lên liền rời đi. Nhan Mộ Thương nhìn Đinh Nghi liếc mắt một cái, cuối cùng chỉ cười cười với y, cũng theo họ rời đi.

Lăng Vi bĩu môi: “Em còn nghĩ đến anh ta sẽ nói với anh, nhất định phải chờ anh ta trở về.”

Đinh nghi bật cười: “Cậu ta sẽ không nói kiểu này.”

Những lời nói buồn nôn như vậy, Nhan Mộ Thương không có khả năng nói. Hai người bọn họ đã làm ra rất nhiều chuyện ngoại lệ, hóa ra mười mấy năm dằn vặt nhau, tra tấn đến cuối cùng phải bùng nổ, cũng chẳng qua để đi đến cục diện ngày hôm nay.

Đứng lên chuẩn bị trở về phòng, Lăng Tiếu ở phía sau y nhẹ giọng cười nói: “Đinh Nghi, kỳ thật anh vẫn là rất yêu anh ấy thôi.”

Bước chân Đinh Nghi dừng một chút, không có quay đầu, thật lâu sau, mới thản nhiên cười cười: “Nếu có chọn, tôi nghĩ cậu cũng sẽ không muốn loại tình yêu này đi?”

Làm sao còn có yêu? Thời gian mười bảy năm dài như vậy sớm bị hóa thành bụi.

Chẳng qua là đã ở trên tay người này hao hết cả nửa đời người, lại vô lực giãy giụa, lại vô lực đi yêu một lần nữa, như vậy mà thôi.