Sách Thiệu trong mê man cảm thấy có một đôi tay quen thuộc nắm tay mình, trong tiềm thức y cảm thấy, có lẽ là bản thân thật rất nhớ An Đức, mới có thể mơ thấy anh trở về nắm tay mình.

Cho dù là mơ cũng tốt.

Sách Thiệu cuộn tròn thân thể, dán mặt vào bàn tay kia, cảm nhận nhiệt độ ấm áp quen thuộc, mi mắt nhíu chặt của Sách Thiệu cuối cùng thả lỏng, ngay cả khóe miệng cũng hơi hơi giương lên.

An Đức nhìn thấy bộ dạng hài lòng của Sách Thiệu, hơi hơi nhếch khóe môi. Hơn một tuần nay, giày vò Sách Thiệu, cũng hành hạ anh, chỉ có lúc này, nhìn thấy y ở trước mặt mình, chân thiết nắm tay y, mới cảm thấy vô cùng an tâm.

Ngày đó, anh trong mê man nhìn thấy y bị những người đó mang đi, lại chịu bó tay. Sau đó anh dùng ý thức cuối cùng bấm số điện thoại Sách Trí, may mắn chính là một đêm trước Sách Trí cảm thấy tình huống bất thường cũng đã vội qua đây, lúc nghe điện thoại, anh ta đã đến trấn Vân Dĩ, một mặt phái người tới cứu anh, tự mình dẫn người đi thành giải trí cứu Sách Thiệu.

Hoàn hảo tất cả đều còn kịp, hai người bọn họ đều không có gì đáng ngại.

Sách Thiệu lúc tỉnh lại cảm giác hình như một người ngồi trước giường, tay y bị người này gắt gao nắm chặt. Y rút một bàn tay ra, dùng sức dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói: “Mình rốt cuộc là có bao nhiêu nhớ anh ta, cũng như vậy còn có thể mơ thấy anh ta.”

Sau đó y đã rơi vào một cái ôm ấm áp.

Sách Thiệu tựa vào trước ngực An Đức, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, híp mắt nhìn An Đức, sau đó hơi hơi nhướng mắt, “Anh là sống?”

An Đức cong môi, cười khẽ, “Hẳn là.”

Sách Thiệu cúi đầu xuống dường như là suy ngẫm một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn An Đức, chắc chắc nói, “Anh quay về H thị đã lâu rồi.”

An Đức không phủ nhận, nắm tay Sách Thiệu, mỉm cười nhìn y, “Đúng. Ngày thứ ba em về anh đã quay lại.”

Sách Thiệu trừng mắt nhìn anh, hồi lâu rút tay mình về, vén chăn lên muốn xuống giường. An Đức một phen ngăn y, “Em muốn làm gì?”

“Cút ngay.” Sách Thiệu căm giận nhìn An Đức, “Anh vậy mà hợp cùng tên khốn kiếp Sách Trí kia lừa tôi. Thấy tôi lo lắng hãi hùng như bệnh tâm thần, anh rất vui vẻ phải không?”

“Anh không đùa cợt.” An Đức ấn Sách Thiệu ngồi ở trên giường, cúi đầu xuống nhìn vào mắt y, chân thành nói, “Anh chỉ là không tự tin, anh không biết em đang suy nghĩ gì, cũng không biết sau này phải làm sao. Giày vò em, cũng là hạnh hạ mình.”

Sách Thiệu đối diện ánh mắt dịu dàng như vậy, cảm giác toàn bộ cơn tức của mình đều từ từ tản đi, y nhịn không được vươn tay, sờ sờ đầu An Đức, trên đầu bị cạo sạch mấy ngày nay có ít chân tóc màu xanh mới vừa nhú ra, miệng vết thương dán một miếng băng cá nhân rất lớn. Tay Sách Thiệu chần chờ ở trên miếng băng một chút, cuối cùng không dám sờ xuống,

Y nhắm lại mắt, nếu không có An Đức, vết thương này có thể đã ở trên đầu mình.

Sau khi thích ứng kiểu tóc mới của An Đức, Sách Thiệu một lần nữa nâng mắt nhìn An Đức, giọng điệu cũng trở nên hòa hoãn chút, “Anh nghĩ sau này thế nào?”

An Đức ôm hờ eo Sách Thiệu, chầm chậm mở miệng, “Anh muốn dẫn em ra nước ngoài, tiếp tục học thiết kế nội thất, chúng ta đổi hoàn cảnh mới, một lần nữa cùng một chỗ. Nhưng, anh không biết em có bằng lòng không, anh sợ yêu cầu này sẽ phá vỡ hiện cân bằng tại của chúng ta.”

Sách Thiệu đưa tay sờ sờ mặt An Đức, thời gian cũng chỉ một tuần, cả người An Đức cũng gầy hết sức lợi hại, sắc mặt anh cũng hơi tiều tuỵ, thấy vậy Sách Thiệu hơi đau lòng, y cười với An Đức một cái, “Anh chính là vì chuyện này trốn em một tuần? Kỳ thật chuyện này, anh hoàn toàn có thể nói với em, hai chúng ta từ từ bàn bạc, bởi vì chúng ta đã ở cùng một chỗ, không có gì không thể nói.” Dừng một chút, Sách Thiệu nói tiếp, “Hơn nữa, em phát hiện, em quan tâm anh nhiều hơn mình tưởng.”

An Đức ngơ ngác một hồi, anh nhìn Sách Thiệu có chút không thể tin được, “Em nói cái gì?” Sau đó, anh thấy Sách Thiệu thò đầu qua, dùng môi khe khẽ đụng đụng vành tai anh, thanh âm vô cùng mềm mại, “An Đức, em thích anh.”

An Đức ôm chặt Sách Thiệu, trong mắt lấp lánh mừng như điên. Anh đột nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn, anh luôn cho rằng Sách Thiệu không hề tin tưởng tình cảm, anh muốn chạm được chân tâm của Sách Thiệu, con đường phải đi rất dài rất xa, nhưng giờ phút này, anh có thể nghe thấy Sách Thiệu ghé vào tai mình, dùng thanh âm mềm mại như vậy nói, “Em thích anh.”

Toàn bộ tất cả, có thể đổi lấy một câu này, có thể đổi lấy chân tâm người này, với anh mà nói, vô cùng thoả mãn.

Hai người im lặng ôm nhau, nhìn nhau thật lâu, Sách Thiệu một lần nữa ngồi xuống giường bệnh, hai người tay nắm dựa vào nhau. Sách Thiệu cảm thấy thần kinh căng thẳng của mình mấy ngày nay cuối cùng thư giãn, dựa vào người đàn ông bên cạnh này làm cho y cảm giác an tâm vô cùng.

Qua nhiều năm như vậy, y vẫn cảm thấy bản thân không chỗ nào kiêng dè, không chỗ nào để ý. Nhưng trong bất tri bất giác, y lại chứa người này vào lòng. Y đã nhiều năm không có cảm giác như thế, chất chứa một người trong lòng, cái cảm giác nhớ mong này.

Loại yêu thích này cũng không giống với kiểu ngây ngô thời niên thiếu hay là dạng cuồng nhiệt tuổi thanh niên, mà là chỉ cần người này ở bên cạnh y, y có thể cảm thấy hết sức an tâm. Bọn họ có thể giống như bây giờ, ngồi cùng một chỗ, không nói lời nào cũng không trao đổi, nhưng chỉ cần người này ở, y sẽ cảm thấy tâm tình vô cùng tốt.

Loại thích này, dịu dàng năm tháng, nguyên viễn lưu trường (ngọn nguồn rất xa, dòng nước rất dài).

Hai người đang nhàm chán dựa vào nhau, cửa phòng bệnh đột nhiên bị xô mở từ bên ngoài, Diệp Tiểu Miêu mặt đầy nước mắt nước mũi khóc như con mèo mướp nhào vào, hai người vai kề vai đầu tựa đầu trên giường bệnh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Tiểu Miêu nhào vào trong lòng Sách Thiệu, không ngừng vùi vùi khuôn mặt vô cùng bẩn vào quần áo Sách Thiệu, “Cậu út, con tưởng cậu sắp chết. Ba ba còn không cho con gặt mặt cậu lần cuối.”

Sách Thiệu kéo Diệp Tiểu Miêu ra khỏi lòng ngực mình, nó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp lên nhìn Sách Thiệu, Sách Thiệu nhéo nhéo mặt nó, cười cười, “Không sao. Cậu ban nãy chỉ là quá mệt nhọc, đang ngủ thôi.”

Diệp Tiểu Miêu đột nhiên chớp chớp mí mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Sách Thiệu, “Ba ba nói không sai, đầu óc Cậu út quả nhiên không thế nào đủ dùng.”

Yêu thích cùng đau lòng của Sách Thiệu đối với đứa bé trước mắt này trong nháy mắt biến mất tăm, y vẫn biết Diệp Tiểu Miêu không phải một đứa bé thực làm cho người ta bớt lo, nhưng mấy ngày nay y vắng mặt, Diệp Thần chắc chắn dạy dỗ nó cái gì đó bất chính, gần như có thể đoán trước được, tương lai một ngày nào đó, Diệp Tiểu Miêu sẽ biến thành một bản thu nhỏ của Diệp Thần, bất kể là thân thể, hay tâm lý.

Cùng ngày, hai người Sách Thiệu và An Đức đều ra viện, nhưng dự định về nhà trải qua thế giới hai người lại bị Sách Trí bóp chết, quan điểm của anh là, bỏ mặc hai người bệnh ở chung chẳng hề tốt chút nào, anh hiện tại bận rộn nhiều việc, không muốn ngày hôm sau còn phải đi nhặt xác hai người. Vì thế, hai người từ bệnh viện được đưa thẳng về đại trạch.

Một nhà năm người hiếm khi họp cùng nhau ăn cơm, Sách Thiệu phát hiện, hóa ra có một gia đình, thật sự khác với hai anh em sống dựa vào nhau. Cái loại ấm áp tự nhiên này, là Sách Trí cho dù tốt với y cỡ nào, cũng cho không được.

Cái bàn hình vuông, Sách Thiệu và An Đức ngồi ở bên đây, Diệp Thần và Sách Trí ngồi ở một mặt khác, Diệp Tiểu Miêu ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Diệp Thần, cầm muỗng nhỏ, tự mình ăn cơm.

Kỳ thật Diệp Thần đối với Diệp Tiểu Miêu vẫn là một loại trạng thái nuôi thả, nhưng Diệp Tiểu Miêu ở trước mặt Diệp Thần, hết sức ngoan. Trên người Diệp Thần có khí chất nào đó, cho dù lúc cậu mỉm cười, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy không rét mà run. Cậu có thể thuần hóa ác ma Sách Trí, cũng có thể làm cho yêu nghiệt Sách Thiệu sinh lòng sợ hãi. Cho nên, chủ nhân cái nhà này, cậu việc nhân đức không nhường ai.

Sách Thiệu cầm thìa, lơ đãng múc một muỗng canh, đưa đến miệng, mơ hồ không rõ hướng về phía Sách Trí nói, “Em nghĩ kỹ rồi, vài ngày nữa, cùng An Đức đi nước ngoải.”

Sách Trí gắp một đũa cải thìa đặt vào trong bát Diệp Tiểu Miêu, “Không được kén chọn.” Sau đó quay đầu hướng Sách Thiệu “Ân” một tiếng.

Phản ứng này của Sách Trí làm cho Sách Thiệu thất vọng cực độ, y buông thìa, thực chăm chú nhìn Sách Trí, “Em nói là, em muốn đi nước ngoài.”

Sách Trí gật đầu, “Ân, anh biết.”

Sách Thiệu tràn đầy hi vọng nhìn Sách Trí, “Anh không có cảm nhận gì đặc biệt sao?”

Sách Trí để đũa xuống suy nghĩ một hồi, “Con gái lớn rồi không thể giữ.” Sau đó lại cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm.

Sách Thiệu nhịn xuống xúc động bưng canh trên bàn tạt vào mặt Sách Trí, chỉ có thể vùi đầu tiếp tục ăn cơm. An Đức gắp đồ ăn cho Sách Thiệu, ánh mắt mang theo cưng chiều nhìn về phía y.

Diệp Tiểu Miêu nuốt cơm trong miệng xuống, chớp mắt nhìn Sách Thiệu, “Cậu út, nước ngoài rất xa sao? Vậy con có phải thật lâu cũng gặp không được cậu không?”

Lòng Sách Thiệu mềm xuống, dù sao cũng là đứa bé, còn biết không nỡ, y mỉm cười nhìn Diệp Tiểu Miêu, “Cũng được, không phải rất xa, nếu con nhớ Cậu út, kêu ba ba con dẫn đi tìm cậu.”

“Cậu út đến lúc đó thì sẽ trả lại gấu ngựa cậu thiếu cho con sao?” Diệp Tiểu Miêu để đũa xuống, sờ sờ cái bụng tròn vo, hướng tới Sách Thiệu nghiêm túc nói, “Ba ba nói, nói phải giữ lời.”

Sách Thiệu chầm chậm buông đũa xuống, mặt không chút thay đổi đứng lên, “Đầu em có hơi choáng, đi lên nghỉ trước.”

Sách Thiệu cứ như chạy trốn lên lầu, Diệp Thần quay đầu hướng Diệp Tiểu Miêu nói, “Diệp Tiểu Miêu, con ăn xong rồi sao? Ăn xong rồi thì lên xem Cậu út con một chút.”

Diệp Tiểu Miêu ngoan ngoãn gật gật đầu, “Dạ.”

Trong phòng ăn chỉ còn lại có ba người lớn chân chính trên ý nghĩa. Sách Trí ngẩng đầu lên nhìn An Đức, “Hai người bàn bạc xong rồi? Không ngờ, cậu có thể làm cho nó cam tâm tình nguyện đồng ý rời đi cùng cậu.”

An Đức cong môi cười, khóe mắt đuôi mày mang theo hạnh phúc tràn đầy, “Em cũng không ngờ.”

Sách Trí để đũa xuống, thu lại ý cười trong khóe mắt, giọng điệu hết sức nghiêm túc, “Mặc dù là tôi tự tay đưa nó vào vòng tay cậu, nhưng tôi vẫn muốn cảnh cáo cậu, nếu, cậu dám có lỗi với nó, tôi sẽ không tha cho cậu.”