Sách Thiệu từ từ cởi nút áo, lột áo sơmi xuống, lộ ra làn da trắng nõn cùng một mảng màu đỏ sậm chướng mắt trên vai trái.

Cù Triết đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Sách Thiệu, tầm mắt chặt chẽ rơi trên vết sẹo kia. Sách Thiệu chú ý tới tầm mắt hắn, cong môi cười khẽ, “Nhìn thấy rồi sao, toàn bộ tình cảm, toàn bộ quá khứ của chúng ta, đều thành vết sẹo này, nó đã sớm hết đau, chẳng qua thoạt nhìn có hơi chướng mắt mà thôi.”

Sách Thiệu nói xong, lại duỗi tay tháo thắt lưng của mình, Cù Triết dường như rốt cục phục hồi tinh thần lại, đè tay Sách Thiệu lại, “A Thiệu, không phải ý này, đừng như vậy.”

Khóe mắt Sách Thiệu nhướng lên, trên mặt mang một vài vết xước, dưới ngọn đèn mờ tối, ánh mắt trong veo hiện ra vô cùng mị hoặc, khiến Cù Triết có chút không biết phải làm sao, trên mặt Sách Thiệu mang theo ý cười giễu cợt, “Cù Triết, cho tới bây giờ đều là đạo đức giả như vậy, luôn miệng nói không phải ý này, thế nhưng cứ có phản ứng. Cái này, thứ bản thân muốn, cũng chưa hề dám thú nhận.”

“A Thiệu.” Cù Triết không biết phải trả lời thế nào. Hắn quả thật là có phản ứng, năm năm nay, hắn đều muốn người trước mặt này, mà lúc này, y cứ như vậy cởi quần áo trước mặt hắn, khóe mắt đuôi mày đều mang theo quyến rũ, hắn làm sao có thể không động tình. Nhưng, hắn nếu lúc này đụng chạm y, hắn không phải thật sự rõ ràng thành cầm thú sao?

Cù Triết đè tay Sách Thiệu, hai bên giằng co, cửa phòng đột nhiên bị dùng sức đá văng, một thân ảnh cao to đứng ngay cửa, liếc mắt nhìn hai người một cái, lành lạnh mở miệng, “Xem ra, hình như không nên tới.”

Sách Thiệu giương mắt, thấy Sách Trí đứng ở cửa, tầm mắt nhìn hai người thoáng lạnh, Sách Thiệu gỡ tay Cù Triết ra, cúi người nhặt áo sơmi lên, thong thả ung dung mặc vào, lại khoác áo lông, sau đó hướng tới Sách Trí mở miệng, “Đi thôi.”

Sách Trí híp mắt nhìn mặt y, hàn ý trên mặt càng sâu, anh muốn nói chuyện, Sách Thiệu đột nhiên xoay người, ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm Cù Triết, “An Đức hiện rốt cuộc thế nào?”

Cù Triết nhắm lại mắt, chầm chậm nói, “Bọn họ đưa hắn xuống núi, ném ở chỗ sẽ có người xuất hiện. Sau đó thì phải xem mạng hắn.”

Sách Thiệu nắm chặt quyền, sau đó lại chậm rãi buông ra, y một phen kéo Sách Trí ra cửa, không mang theo một chút cảm tình nói, “Dẫn theo bao nhiêu tới đây, hiện đi tìm An Đức ngay. Nếu An Đức xảy ra chuyện gì, lập tức nổ tung chỗ này.”

Tầm mắt Sách Trí từ từ dời khỏi mặt y, sau đó quay đầu nhìn Cù Triết một cái, khẽ cười, xoay người đi theo Sách Thiệu.

Thành giải trí không biết khi nào thì trở nên một mảng yên tĩnh, Sách Thiệu không biết Cù Triết làm gì, cũng không có tâm tình bàn luận, dựa theo lời Cù Triết, An Đức hiện có thể một mình nằm dưới chân núi, sống chết chưa biết.

Sách Thiệu ngồi ở chỗ ngồi phía sau, bác sĩ mà Sách Trí không biết từ đâu tìm đến mang theo hòm thuốc, dè dặt mở miệng, “Nhị thiếu, cho kiểm tra miệng vết thương một chút a.”

Sách Thiệu không kiên nhẫn gạt tay Bác sĩ, chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ xe, nhìn phong cảnh không ngừng chớp qua, giọng điệu không tốt trả lời, “Hiện đều tránh xa một chút, còn chưa chết được.”

Bác sĩ ngượng ngùng rút đầu về, nhìn Sách Trí ở ghế phụ một cái, Sách Trí hướng hắn lắc lắc đầu, hắn lui về trong góc, cố gắng tạo một cảm giác bản thân không tồn tại.

Sách Trí quay đầu lại nhìn Sách Thiệu, qua bao nhiêu năm như vậy, Sách Thiệu có thể nói là dưới sự che chở hết lòng của anh, mấy chuyện lộn xộn của anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng để Sách Thiệu tham gia, trừ bỏ lần bắt cóc trước, Sách Thiệu chưa từng chịu qua một chút tổn thương. Hiện mặt y hơi sưng, trên mặt còn có một vài vết rạch nổi bật, rõ ràng là gặp không ít đau khổ.

Sách Trí nhướng mi nhìn y, “Hiện cảm giác thế nào, chỗ nào khó chịu để Bác sĩ kiểm tra trước một chút.”

Sách Thiệu quay đầu, “Có thể kêu tài xế lái nhanh hơn không?”

Sách Trí xoay quay đầu lại, ý tứ không rõ cười khẽ một tiếng, “Hóa ra vẫn lo lắng chết sống của An Đức. Trong tích tắc mới vừa vào cửa ấy, còn tưởng rằng làm lỡ chuyện ấm áp cùng tình cũ chứ.”

Sách Thiệu lại xoay đầu về, không hề nhìn Sách Trí.

Hiện trong đầu y toàn là An Đức, bắt đầu từ lúc hai người bọn họ bị truy đuổi, mỗi một màn, mỗi một cảnh tượng, y đều nhớ rất rõ ràng. An Đức anh ta, cứ như vậy sống chết nắm chặt tay y, cùng y chạy như điên trong đống tuyết, cho dù y lăn xuống núi, anh ta cũng không buông tay.

Cái tên ngu ngốc kia, anh ta không biết không buông tay sẽ chết sao?

Sách Thiệu sớm cũng không tin sẽ có người có thể vì mình bất chấp tất cả, cho dù tin tưởng An Đức với mình nhất thời thiệt tình, nhưng cũng sẽ không liếm láp tin tưởng anh sẽ luôn như vậy với mình. Người đàn ông kia vẫn tốt với mình, trả giá khoan nhượng với mình, y cũng biết, y vẫn cảm thấy đây là chuyện tình nguyện, nhưng, hiện, đối phương vì mình, ngay cả mạng cũng không cần.

Sách Thiệu y trước kia vì tình yêu bất chấp, sau đó bị tình yêu vứt bỏ. Mà hiện giờ, y không hề tin tưởng tình cảm, thời điểm cuộc sống chơi đùa, đã có người vì mình, xem nhẹ tính mạng.

Sách Thiệu y, đáng được sao?

Ô tô từ từ ngừng lại, Sách Trí quay đầu lại nhìn thoáng qua Sách Thiệu, “Chính là chỗ này, xuống xe đi.”

Sách Thiệu lặng đi một chút, đẩy cửa xe, nhảy xuống. Trên mặt tuyết ở chân núi, là một mảnh màu đỏ chướng mắt. Sách Thiệu đứng lại trước vết máu, quay đầu hướng về phía Sách Trí mở miệng, “Đây? Mẹ nó ở đâu?”

Sách Trí cau mày nhìn Sách Thiệu không nói gì, Đặng Đằng trong một chiếc xe khác xem xét chung quanh một vòng sau đó đi tới, “Đại thiếu, bên này không có, xem dấu chân ở đây, hình như đã được cứu đi rồi.”

Sách Thiệu giương mắt lạnh lùng nhìn Đặng Đằng, “Mẹ nó cái gì kêu là hình như, nếu được cứu đi thì cứu đi đâu? Trời đông tuyết phủ, y cả người là thương tích, hiện sống chết chưa biết, cứ nói nhảm thế này?”

Đặng Đằng cúi đầu xuống, không trả lời, Sách Trí nhíu mày, “Phái người đi bệnh viện huyện còn có phòng khám nhỏ tìm xem, động tĩnh đừng quá lớn.”

Sách Thiệu xoay người đi đến ô tô, Sách Trí từ phía sau một phen kéo y lại, “Đi đâu?”

“Đi bệnh viện.”

“Hiện không thể đi bệnh viện. Mấy đứa lập tức rời khỏi trấn Vân Dĩ, để bọn họ ở đây tìm, sau khi tìm được sẽ báo tin.” Sách Trí mặt không chút thay đổi mở miệng, “Cường long không áp bọn rắn độc, mấy đứa chần chừ ở đây bao lâu, thì phiền phức nhiều hơn bấy nhiêu.”

“Nếu tìm được rồi sao? Cứ để một mình y như vậy? Nếu tìm không được? Mặc kệ, tìm không thấy An Đức, thì không rời khỏi đây. Cái mụ điên kia nếu còn muốn xuống tay, thì mẹ nó cân nhắc, mạng cả nhà chúng có đủ trả Sách Nhị gia không.” Sách Thiệu đã hoàn toàn mất lý trí, y túm cửa ô tô, căm hận nói.

“Hiện biết lo cho cậu ta? Vừa rồi lúc quyến rũ bạn trai cũ sao lại không nghĩ đến An Đức?” sắc mặt Sách Trí lạnh xuống, tiếng nói hết sức nghiêm khắc, “Sách Thiệu, cho tới nay cũng đủ nuông chiều, bởi vì là anh hai, làm cái gì cho cũng là hẳn nên, nhưng An Đức cậu ta không thân cũng chẳng quen, tất cả cậu ta làm cho, đều bởi vì chủ tâm. Biết đoạn tình cũ ngổn ngan này khó quên, nhưng tự hỏi, năm năm thời gian đủ lâu. An Đức đối thế nào, trong lòng tự mình hiểu rõ nhất. Chuyện tình cảm không muốn can thiệp, nhưng trái tim đó nếu không phải làm bằng sắt đá, nên ngẫm lại kỹ càng, sau khi giải quyết chuyện lần này, cùng An Đức, rốt cuộc muốn làm thế nào.”

Sách Thiệu sửng sốt hồi lâu, tay nắm cửa xe, từ từ buông lỏng, nửa ngày mới lên tiếng, “Cái gì phải làm thế nào, hai người bọn em không phải đã ở chung rồi sao, từng thấy cùng kẻ khác chơi đùa có thể lâu như vậy sao? Không dám tin tưởng cho y hứa hẹn, cũng không để y hứa hẹn, cứ như vậy cùng nhau trải qua không phải rất tốt sao? Sau này phải làm sao, không phải cần tìm được y trước sao?”

Sách Trí kéo cửa xe, nhét Sách Thiệu vào, sau đó ngồi xuống bên cạnh y, “Mấy đứa đi về trước. Bảo đảm sẽ đem An Đức bình an trở về.”

Sách Thiệu nhắm mắt lại, chậm rãi dựa vào lưng ghế, “Không phải thằng ngu, hiểu An Đức khác với bạn giường trước kia. Mấy ngày sống cùng y này, là thời gian thoải mái nhất năm năm qua. Trầm mê thanh sắc đã lâu, cũng sắp quên mình là ai. Cùng muôn hình muôn vẻ đàn ông lên giường, mỗi người họ đều là vì khuôn mặt này. Nhưng lúc cùng An Đức, sẽ nhớ rõ mình là Sách Thiệu, không phải Alex ở trong quán bar dựa vào khuôn mặt quyến rũ đàn ông. Trước khi gặp y, đã thật lâu không thể an ổn ngủ một giấc. Thế nhưng sau khi y xuất hiện, lại có thể ngủ thật ngon giấc.”

“Sách Trí, biết nợ y, nếu y xảy ra chuyện gì, dùng cái mạng này trả y, được không?” Sách Thiệu thì thào nói, càng nói thanh âm càng nhỏ, cuối cùng, y bất tri bất giác ngủ mất.

Sách Trí nhìn y, cúi đầu thở dài, đưa tay qua, cẩn thận đỡ y, để y nằm lên chân mình. Bàn tay sờ vào trán y, có hơi nóng hâm hấp. Sách Trí cởi áo khoác, đắp lên người Sách Thiệu. Sách Thiệu cuộn cuộn thân mình, tìm một tư thế thoải mái nhất, ngủ.

Đặng Đằng ở phía trước quay đầu lại nhìn thoáng qua Sách Trí, Sách Trí giảm thấp thanh âm mở miệng, “Lái chậm một chút. Ngoài ra, kêu bọn họ tăng cường đi tìm An Đức. Cù gia trước đừng quan tâm bọn chúng. Chờ sau khi tìm được, lại từ từ tính toán với bọn chúng. Dám động em trai ta, sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.”

Đặng Đằng gật gật đầu, “Đại thiếu, đã biết.”

Ô tô chạy một mạch hướng về S thị, Sách Thiệu nằm trên đùi Sách Trí, ngủ mê man. Sách Trí cúi đầu xuống nhìn vết rạch trên mặt y, từ trong tay Đặng Đằng nhận hộp thuốc dùng bông gòn, cẩn thận thoa thuốc lên, thật giống như Sách Thiệu chỉ là ở ngoài đánh một trận, mà anh xử lý vết thương cho em trai mình.

Sắc trời ngoài cửa sổ xe dần dần tối xuống, điện thoại Sách Trí vang lên, anh vội vàng tiếp điện thoại, cúi đầu nhìn Sách Thiệu một cái, xác định y còn ngủ, mới mở miệng, “Ân, tìm được A Thiệu rồi, không có gì trở ngại. Dẫn nó trở về trước, bọn họ còn tìm An Đức. Ân, biết, yên tâm đi.”