Có lẽ là lâu lắm không trở về Đông Bắc, chỉ ngâm chút tuyết, ngày hôm sau, Sách Thiệu đã hơi phát sốt, y ở trên giường sắc mặt ửng đỏ, một chút cũng không muốn nhúc nhích. An Đức đo nhiệt độ cho y, cho uống thuốc hạ sốt, Sách Thiệu đã thiêm thiếp ngủ. An Đức ở cửa sổ nhìn thoáng qua thời tiết ngoài trời, cuối cùng quyết định đi trung tâm thương mại một chuyến.

Sách Thiệu mê man ngủ, cảm giác mình hình như đang mơ một giấc mơ, một bóng người lướt qua trước mặt mình, sau đó càng chạy càng xa, y muốn vươn tay kéo giữ hắn, lại phát hiện mình một chút cũng không thể động đậy, chỉ có thể nhìn người nọ đi, tiếng kêu không ra, tay vươn không tới.

Đầu đau đến dường như sắp nổ, Sách Thiệu mãnh liệt mở mắt ra, phát hiện trong phòng một mảnh tối tăm, cậu mới vừa ngồi dậy, cửa phòng đột nhiên từ bên ngoài mở ra, một người từ ngoài vào, mang theo lạnh lẽo ngoài trời, trong tay xách một đống đồ đạc. Sách Thiệu nghiêng đầu nhìn thoáng qua, “An Đức?”

An Đức trở tay mở đèn, buông đồ đạc, “Em tỉnh rồi?”

Sách Thiệu gật đầu, duỗi lưng một cái, xuống giường, chân trần bước trên đất, ngồi xổm xuống trong đống đồ An Đức mang về lục lọi xem xem, “Anh đi mua cái gì, lâu như vậy?”

An Đức tháo bao tay không biết mua được khi nào, ở trên đầu Sách Thiệu sờ sờ, rốt cục yên tâm, cởi áo khoác xuống, treo lên, sau đó ngồi chồm hổm xuống bên người Sách Thiệu, từ trong túi lấy ra một cái áo lông màu đen, “Mặc vào thử đi. Ở đây lạnh hơn H thị, chỉ mặc áo khoác dễ ngã bệnh.”

Sách Thiệu nhận áo lông, đứng lên, trực tiếp mặc áo lông bên ngoài áo ngủ, kéo khoá, sau đó giương khóe môi, hướng An Đức cười cười, “Không tồi, rất vừa.”

An Đức bán ngồi chồm hổm dưới đất ngẩng đầu nhìn y, trong ánh mắt hết sức dịu dàng. Sau đó anh lại cúi xuống, lấy mũ len, khăn quàng cổ, còn có bao tay, tất cả đều đưa cho Sách Thiệu, Sách Thiệu nhận lấy, không khỏi bật cười, “Anh rốt cuộc tưởng tượng ở đây có bao nhiêu lạnh a?”

Hệ thống sưởi trong khách sạn rất đủ, Sách Thiệu quấn áo lông, cầm trong tay mũ khăn quàng cổ bao tay, mặt cũng bắt đầu đỏ lên. An Đức vươn tay lau lau trán Sách Thiệu, cười giúp cởi áo lông xuống. Sách Thiệu quay đầu lại, nhìn An Đức, khóe mắt cong cong, tâm tình thật tốt.

An Đức treo xong áo lông, quay đầu lại thấy ánh mắt Sách Thiệu mỉm cười, cũng cong môi, “Cảm giác tốt hơn rồi sao?”

Sách Thiệu gật đầu, đột nhiên lại bĩu môi, tay đè ở trên bụng, “Tôi đói bụng.”

Từ sáng, Sách Thiệu gần như không ăn gì, uống thuốc xong lại ngủ, đến bây giờ, cũng quả thật hẳn là đói bụng, “Em muốn ăn gì? Anh gọi bọn họ đưa lên?”

Sách Thiệu lắc đầu, “Chúng ta đi ra ngoài ăn đi, thuận tiện dẫn anh đi dạo.”

An Đức lặng đi một chút, lập tức gật đầu, “Được. Nơi này là địa bàn của em, tất cả nghe theo em.”

Sách Thiệu rất nhanh nhẹn rửa mặt, sau đó mặc quần áo, giống như người tiều tuỵ buổi sáng kia hoàn toàn không phải y. Mặc vào áo lông An Đức mua, đội mũ len, khăn quàng cổ, còn có bao tay, cả người che đến kín kẽ, chỉ lộ ra con mắt, giống như là một học sinh sắp đến trường.

An Đức mỉm cười đi theo sau Sách Thiệu ra cửa, trong tay xách theo một cây dù không biết từ đâu kiếm ra. Sách Thiệu quay đầu lại nhìn anh một cái, “Anh cầm dù làm gì?”

“Bên ngoài tuyết còn đang rơi, em ở đây dầm một lần, lại sinh bệnh nữa.”

Sách Thiệu liếc mắt, “Nơi này là Đông Bắc, tuyết rơi mới bình thường. Ở Đông Bắc, người mà tuyết rơi bung dù tuyệt đối không phải người Đông Bắc, lấy dù của anh ra, đừng làm cho Sách Nhị gia mất mặt, Nhị gia anh không có mảnh mai như vậy. Tôi dù sao cũng là đại hán Đông Bắc cốt Thiết boong boong.”

Tầm mắt An Đức tỉ mỉ quét qua trên người vị đại hán Đông Bắc trước mặt này, sau đó còn thật sự gật gật đầu, cất dù lại, đi theo Sách Thiệu ra cửa.

May mắn An Đức không cầm dù, bởi vì lúc ra cửa, tuyết đã ngừng rồi. An Đức ngẩng đầu lên, phát hiện bầu trời vô cùng trong suốt, sạch sẽ làm cho tâm tình người ta cũng cảm thấy tốt lên. Sách Thiệu kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra nửa khuôn mặt, nghiêng đầu nói chuyện với An Đức. Hai người kề vai, khoảng cách vô cùng thân mật, An Đức gần như có thể thấy lông mi dính hơi nước của Sách Thiệu.

Sách Thiệu dẫn An Đức băng qua đường cái, dọc theo ngã tư đường đi về phía trước một đoạn, sau đó quẹo trái quẹo phải chui vào một hẻm nhỏ. Có lẽ mỗi thành phố đều có một con phố như vậy, bên trong có đủ loại mỹ thực giá rẻ, không phải người bản xứ, cũng rất khó tìm được.

An Đức có chút kinh ngạc, “sao em biết nơi này?”

Tầm mắt Sách Thiệu đang quét qua từng quầy hàng nhỏ, thuận miệng trả lời, “Tôi chưa từng nói với anh sao, tôi là tốt nghiệp S đại. Tôi ở đây bốn năm đại học.”

Năm đó y cùng Cù Triết một ở đầu nam một ở đầu bắc thành phố, chỉ cần nghỉ học, thì họp lại còn có chút mò mẫm dạo chơi thành phố xa lạ này. Đồ ăn ở đâu ngon, chỗ nào có trò chơi vui, đều là hai người bọn họ từng chút tìm tòi ra, cho nên trước đây vừa tốt nghiệp, y đã không hề quay đầu lại rời khỏi nơi này.

Y vốn cho rằng, đây là thành phố thuộc về bọn họ, bởi vì một người, y yêu thành phố này. Khi người kia rời đi, y cũng không có cách nào tiếp tục đối mặt thành phố tràn đầy kỷ niệm này.

Sách Thiệu quay đầu lại nhìn An Đức một cái, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Năm đó y ở đây, từng cùng người kia nói không tách không rời, mà bây giờ, là một người khác, bồi y tới nơi này.

Sách Thiệu ngừng lại ở một hàng “thịt xiên Arab”, tuy rằng sắc trời đã tối xuống, nhưng hàng này vẫn có không ít người. Bên trong hai người phong tình như tha hương đang ngâm cứu một dãy thịt xiên rất lớn. Sách Thiệu giương mắt nhìn chằm chằm, An Đức cảm giác nước miếng của y ngay sau đó cũng sắp chảy xuống.

Không biết đợi bao lâu, rốt cục đã nướng chín. Người bán hàng rong vừa thu tiền, vừa đưa thịt xiên ra. Sách Thiệu trả tiền, cầm hai que thịt rất dài, nhét cho An Đức, sau đó tìm một chỗ gần gần đó, cầm que thịt bắt đầu ăn một mạch.

An Đức quay đầu, thấy người cùng mua thịt xiên ban nãy cũng gần như đều tìm một chỗ gần đó, ngụm lớn bắt đầu ăn, thoạt nhìn, hết sức mê người. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua que thịt trong tay, rốt cục nhịn không được cắn một cái, phát hiện thật sự không tệ, mùi vị rất đậm đà, đồ gia vị rắc vô cùng ít, cũng đã thấm vào trong thịt. Xem ra ban nãy thời gian chờ đợi dài như vậy không có uổng phí.

Sách Thiệu rất nhanh đã ăn xong rồi, ném cái que vào thùng rác, lau miệng, cười nhìn An Đức dè dặt ăn thịt xiên, phải cẩn thận mỡ nhỏ lên người, lại phải cẩn thận lau trên mặt. Sách Thiệu chầm chậm vươn tay, phủ bên môi An Đức.

Động tác của An Đức cứng đờ, anh nâng mắt nhìn Sách Thiệu, Sách Thiệu cười nhẹ lau lau bên môi anh, sau đó quay đầu lại, “Ăn nhanh lên, ăn xong dẫn anh đi ăn cái khác.”

An Đức rất nhanh đã tiêu diệt xong thịt xiên còn lại, sau đó thuận theo tự nhiên kéo tay Sách Thiệu qua, lôi y tiếp tục đi về trước. Sách Thiệu ngơ ngác một chút, nhưng lập tức thoải mái. Thời tiết lạnh như thế, người đi đường lui lui tới tới, ai lại có thời gian bận tâm có hai thằng đàn ông đang dắt tay? Hơn nữa cái dắt tay giữa bọn họ có liên quan gì đến người khác, Sách Thiệu y, đã sớm không quan tâm những chuyện này.

Hơn nữa, lòng bàn tay người kia, thật sự rất ấm áp.

Hai người vào một cửa hàng, cửa hàng rất chật, Sách Thiệu ở cửa vẫy vẫy ông chủ, “Hai chén miến xào.” Sau đó thì kéo An Đức đi vào bên trong, tìm cái bàn ngồi xuống. Không bao lâu, thì nghe ông chủ kêu một tiếng, “Miến xào được rồi.”

Sách Thiệu chạy tới, nhận lấy miến xào, bưng tới trên bàn, đặt ở trước mặt An Đức, “Nếm thử đi, đây xem như đặc sản của S thị, cũng chỉ mấy vùng phụ cận thành phố có, tôi vẫn rất thích ăn.”

An Đức cúi đầu nhìn thấy trong chén nhựa nhỏ chứa miến củ đậu bị xào lộn xộn, trên mặt tưới nước tương mè, vẩy lên ngò rí, ngửi cũng rất thơm. Anh cầm muỗng, múc một muỗng, đút vào miệng, gật gật đầu, “Quả thật ăn rất ngon.”

Sách Thiệu giương khóe môi, một bộ đương nhiên.

Hai người cứ như vậy liên tục ăn kèm dạo chơi, ăn khắp cả con phố ăn vặt, càng ăn Sách Thiệu lại càng hưng phấn. Y kéo tay An Đức líu ríu nói chuyện không ngừng, An Đức chính là thỉnh thoảng mới chít một tiếng, bày tỏ một chút sự hiện hữu của mình.

Anh thích Sách Thiệu như vậy, Sách Thiệu lải nhải như vậy thoạt nhìn càng thêm vui vẻ, càng thêm không tim không phổi. Anh có cảm giác, người trước mắt này, đã bắt đầu thích ứng sự tồn tại của anh, thích ứng cuộc sống như vậy của hai người bọn họ, nhưng anh không biết, thời gian như thế có thể kéo dài bao lâu. Nhưng anh sẽ cố gắng, vẫn duy trì tiếp nữa.

Miễn là y còn cần, anh đã quyết sẽ không rời đi. Anh không phải người đàn ông kia, anh sẽ không buông tay, sẽ không để bản thân hối hận.

Bụng hai người ăn cũng phồng lên, đi thẳng dọc theo đường cái, thế nhưng cũng không hề thấy lạnh. Sách Thiệu đi đi, đột nhiên dừng bước lại, sau đó quay đầu nhìn An Đức, sâu kín thở dài, sau đó y nói, “An Đức, nếu anh có thể xuất hiện sớm một chút thì tốt rồi.”

Nếu có thể xuất hiện sớm một chút, có lẽ tất cả cũng sẽ khác biệt.

Nhưng Sách Thiệu lại đột nhiên lắc lắc đầu, ngày đó mình cố chấp như vậy, một lòng cho rằng mình có thể cùng người kia đi đến cuối cùng, trong mắt chứa không nổi bất luận kẻ nào, cho dù An Đức khi đó xuất hiện, mọi thứ lại có thể như thế sao? Có một số chuyện là định mệnh, có mấy người đã định trước rời đi, có vài tình cảm, đã định trước trải qua một lần từ vui vẻ đến đau đớn.

Hai người im lặng đứng dưới bầu trời đêm S thị, nắm tay, có một số chuyện đã thành quá khứ, Sách Thiệu không biết cuộc sống như thế sẽ kéo dài bao lâu, nhưng bây giờ, y còn tương đối có thể thích ứng cuộc sống như thế, thích ứng một người như vậy xuất hiện trong cuộc sống của y, lấp đầy tất cả.

Sách Thiệu nhắm mắt lại, y quả nhiên là trống vắng quá lâu rồi, a.

Y ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên sườn mặt An Đức, “Chúng ta trở về đi.”

“Được.”