Ta ngắm trời ngắm đất…

Sẵn tiện lấy tay bứt cỏ, ngắt hoa…

Ai… Thật nhàm chán a…

Tuy rằng Bạch Hồ thật phiền phức, nhưng giờ không có hắn ta lại thấy cực kì nhàm chán. Mấy ngày đầu vắng hắn, ta cảm thấy cực kì hưng phấn đâu! Thành công tránh xa khỏi tên tâm thần kiêm cuồng sát, ta mò mẫm tìm đường thoát khỏi nơi này.

Ngày đầu tiên, ta đi đến một cây táo thì ngồi xuống nghỉ chân. Nhìn lên trên, thấy táo đỏ đầy trời, ta bèn leo lên hái vài trái. Trong lúc đang ngồi đung đưa hai chân trên cây, há miệng thật to định cắn vào trái táo thì một con mãng xà từ đâu trườn tới. Trái táo đang cầm trong tay rơi xuống đất, sau đó… ta rơi theo. Ta đời này không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ mụ mụ và loài bò sát. Thực kinh dị nha! May mắn là sau khi ta lần thứ hai thực hiện cú ngã lịch sử, con mãng xà cũng không truy sát ta nữa. Từ đó, ta liệt cây táo này vào danh sách hàng cấm đụng tới. Lê cái thân mình đi được một khoảng khá xa, ta mới an tâm dừng lại nghỉ ngơi.

Một ngày trôi qua…

Ngày thứ hai, với cái thân thể nặng trịch, ta tới được cạnh một hồ nước. Theo kinh nghiệm trong các game chiến lược, nơi nào có nước thì sẽ có vài hộ gia đình sinh sống. Như lần đầu tiên ta gặp Bạch Hồ, là bên cạnh bờ sông, có lẽ hắn sống gần đó. Ta tìm kiếm xung quanh. Lại tìm kiếm xung quanh… Bất quá, ta như thế nào lại quên rằng nơi đây dùng để cách ly một tên cuồng sát với thế giới bên ngoài nha, có người vào thì cũng đã bị hắn giết hết a. Nghĩ tới giết người… Không biết có phải hắn đang muốn đùa giỡn ta, định chờ đến khi ta sức cùng lực cạn mới từ từ tận hưởng khoái cảm mà giết ta? Chi tiết này trong các tiểu thuyết kinh dị cũng không ít! Không may! Ta chột dạ một lần nữa nhìn xung quanh. Hình như là không có ai đang theo dõi.

Một ngày nữa trôi qua trong nỗi lo sợ…

Ngày thứ ba, ta lại đi nhưng cũng không còn nhiều hy vọng như ban đầu.

Ngày thứ tư…

Hôm nay đã là ngày thứ năm!

Nhàm chán, thực nhàm chán!

Mệt mỏi, thực mệt mỏi!

Ta lại nghĩ về Bạch Hồ. Có lẽ ta quá đa nghi, kì thực hắn cũng không muốn giết ta? Bởi vì muốn giết ta thì giờ này phải xuất hiện rồi. Thức ăn thì không tìm được nên ta đã đói rã ruột, cũng nhờ suy nghĩ quá nhiều khiến ta nhiều đêm mất ngủ. Đến giết ta đi! Đến giết ta đi! Ít ra trước khi chết ta cũng nhìn thấy mỹ nam, mặc dù sự thật tàn nhẫn là hắn ta bị thần kinh a…

Màn đêm cũng từ từ lấn át những tia nắng cuối ngày, gió hiu hiu thổi, quạ bay đầy trời, xa xa một bóng trắng đang dần tiến lại…

Ách! Bóng trắng?

Đang nằm trên cỏ xanh, ra vẻ ta đây am hiểu thơ ca, ta liền bật người dậy. Là ma? Hay là tên cuồng sát đó chờ đêm đến mới ra tay giết ta? Nên giả chết hay bỏ chạy? Nếu là ma thì dù ta có chạy cũng không thoát, nếu là Bạch Hồ thì khi thấy ta chết biết đâu hắn lại lấy xác ta ra mà nghịch. Đau đầu a! Nhưng là, trước khi kịp đưa ra quyết định thì ta liền oanh oanh liệt liệt ngất đi…