Sau khi đã tắm rửa, thay y phục xong, ta được Diệp nhi dẫn đến căn phòng lần trước có tên mập gọi cái gì Bàng Bàng. Về phần Hoa nhi thì Diệp nhi bảo không nên đi theo, sẽ gây chuyện.

“Ngươi tự biết phải làm gì rồi chứ?” Diệp nhi quay sang chất vấn ta.

“Ta ổn.” Ta gật đầu, sau đó đẩy cửa bước vào phòng.

Đóng cửa lại, tiếng bước chân rời đi, Diệp nhi lần này không đứng chờ ta như lần trước.

Vì sao đâu? Tên đạo sĩ này là phóng đãng vô độ, hay là hắn thuộc tuýp người thích BDSM (tình dục kèm theo hành hạ, ta hiểu đại khái là vậy)?! Hoặc là! Hắn là yêu ma đội lốt đạo sĩ, đi khắp nơi ăn thịt người, lùng bắt các cô gái trẻ để tắm máu thanh xuân? Ớn lạnh!

“Thật không ngờ lại gặp cô nương ở đây. Chúng ta cũng thật có duyên.” Tay đạo sĩ nọ lên tiếng.

Ách, giọng nói này là?! Uy, nha, nha, không phải là người trong mộng đó sao! Ta quay đầu lại nhìn. Quả không sai! Mà, y vừa mới nói gì đâu? Không ngờ gặp ta tại đây? Là, y nghĩ nghĩ cũng không ngờ ta sẽ được chọn? Đau lòng a… Ít nhất thì y cũng phải nhìn ra được nét đáng yêu của ta nha…

Mặt ta biến hóa…

Làm gì đây? Thể hiện buông thả trước mặt y, vẫn là giữ hình tượng thục nữ? Thật khó nghĩ nha. Chẳng lẽ giờ hỏi y: “Ê, đạo sĩ. Ngươi muốn ta trước lên giường với ngươi rồi mới tán gẫu, uống trà, xem hoa, vẫn là ngược lại?”. Hỏi như vậy hẳn y sẽ cười vào mặt ta chết mất!

“Lần trước, bỏ đi mà không nói lời từ biệt. Ta thật áy náy.” Y cười.

“Ha ha.” Ta ngây ngốc cười theo y.

“Ha ha.” Y lại cười.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chuyện ta cùng y sẽ trở nên lãng… xẹt. Ta bèn mở miệng bắt chuyện.

“Cần nhi không để bụng chuyện đó, công tử không cần áy náy. Có chuyện này, Cần nhi vẫn chưa biết quý danh của công tử.” Ta cười tủm tỉm, đưa tay rót một tách trà mời y.

“Ta gọi Hạ Minh, hành nghề đạo sĩ, hiện đang đi theo sư phụ là Cổ lão nhân.” Y nhận lấy tách trà, cẩn thận ngửi sơ qua rồi mới uống. Hẳn là người ưa sạch sẽ nha, thật đáng học tập.

“Ra là Cổ lão nhân, nghe tiếng đã lâu.” Ta nhìn nhìn nơi khóe môi của Y, một giọt nước vẫn còn đọng lại.

“Vậy sao? Ta cứ nghĩ rằng sư phụ ta mai danh ẩn tích đã lâu, sẽ không còn ai nhớ tới người. Bất quá, Cần cô nương đây quả thật là kiến thức sâu rộng.” Y nhìn ta dò xét, đặt tách trà xuống bàn.

Nha~ Tùy tiện nói ra một câu như vậy, không ngờ lại nhận được lời khen từ y. Ta cảm giác thật hạnh phúc.

“Hạ công tử, ta nghe nói là đạo sĩ rất ít khi lai vãng đến những nơi như thế này, không biết…”

“Ta đang truy bắt một con thất vĩ yêu hồ, theo nó đến được nơi này thì mất dấu.” Y đưa mắt nhìn ta một lần nữa, sau đó nở nụ cười.

Ách! Là yêu nghiệt sao? Thật không ngờ thời đại này lại thực sự có yêu nghiệt! Đáng sợ nha. Mà theo như y nói thì có khả năng yêu nghiệt đó vẫn còn lẩn quẩn trong Tầm Hoan Các. Tối nay thật không dám ngủ! Mồ hôi a!

Có lẽ biểu hiện của ta quá mức ngưng trọng, Hạ Minh đã thốt ra một câu nói kinh điển:

“Đừng sợ. Ta sẽ bảo vệ ngươi.” Kèm theo đó là một đôi mắt hết sức chân thành.

Con người của y cũng thật nghĩa hiệp, trừ ma diệt yêu, còn bảo rằng sẽ bảo vệ ta. Uy, ta thật sự không nhìn lầm người. Tương lai nếu như làm thê tử của hắn thì chắc chắn sẽ rất tốt. Ta cũng an tâm được phần nào.

Quay trở lại cuộc đối thoại…

“Hạ công tử không nghĩ ta chính là con yêu hồ kia sao?” Ta đỏ mặt, bẽn lẽn cười, 100% giả tạo.

“Ta quan sát, cô nương đây chính là nhân loại, mặc dù mùi vị có vẻ khác so với người nơi này, nhưng ta cam đoan cô nương không phải là yêu.”

“Vậy công tử là đang nghi ngờ ai?” Ta sáp lại gần y, bản chất tò mò bộc phát.

“Có lẽ là Hồ ma ma, hoặc có lẽ là không phải. Ta vẫn chưa xác định được.” Y trầm ngâm.

“Sao ngươi lại nghĩ là Hồ ma ma?” Ta kinh ngạc, sửng sốt. Hồ ma ma chính là một người tốt, như thế nào lại có thể là yêu nghiệt?!

“Bởi vì tên nàng ta có một chữ “Hồ”.” Y thản nhiên đáp lại.

Ta… té ghế. Thật thuyết phục nha~

Bạch Hồ đâu? Tên hắn cũng có một chữ “Hồ”, vậy chẳng phải hắn cũng là yêu nghiệt hay sao?!