Tôi tên là Tần Nặc Na, năm nay 32 tuổi, nghề nghiệp của tôi là nhà khảo cổ học chuyên đi thám hiểm các mồ mã của các vua thời cổ đại, ngoài ra còn là một tiểu thuyết gia trên mạng với cái danh Ta là nữ phụ đam mỹ, viết vài cái đoản văn đam mỹ, vài cái tiểu thuyết đam mỹ ngược thân ngược tâm, còn lý do vì sao tôi viết tiểu thuyết đam mỹ? Cái này thì chốc lát tôi sẽ nói sau. À, còn có tôi đam mê game online, mặc dù không phải là Đại Thần giống như em trai Tiêu Nại trong tiểu thuyết Yêu em từ cái nhìn đầu tiên của Cố Mạn nhưng cũng nằm trong top 10 Bảng Xếp Hạng đó nha.Có nhiều bạn đang muốn hỏi tôi tình trạng hiện tại của tôi là gì á hả? Là ĐỘC THÂN. Vâng, các bạn không nhầm đâu, tôi năm nay 32 tuổi và đang trong tình trạng ế lòi cả con mắt. Thái Hậu Tần thị nhà tôi vẫn luôn kêu ca rằng tại sao lại chưa chịu đi tìm bạn trai, hết đi đổ đấu (Đây là ý nghĩ của Thái Hậu nương nương về nghề nghiệp của mẹ tôi), rồi ở nhà viết tiểu thuyết đam mỹ, hết viết tiểu thuyết rồi còn suốt ngày ngồi chơi game online? Phí thời gian, sức khỏecòn bị ảnh hưởng, không may trong khi đi ''đổ đấu'' thì lại chết bất đắc kỳ tử. Lúc đó, tôi muốn gào lên với bà ấy : ''Mẹ à! Con có phải là con gái ruột của mẹ không đó? Con còn sống sờ sờ đây nha. Còn nữa, trai thời nay bọn họ đều yêu nhau cả rồi, con không muốn làm nữ phụ đam mỹ (lần nữa) đâu!!'' Nhưng với sức ép của Thái Hậu nương nương, tôi chẳng thể mở miệng, cũng thật bi ai thay cho cha tôi.. Chẳng hiểu thế nào lại vớt được một người phụ nữ đầy ''nữ cường'' như thế này? Bà nói cái gì, ông ấy đều ''Dạ phu nhân'' một tiếng, ''Dạ phu nhân'' hai tiếng. Aiyo, thật là bi ai a~

Quay trở lại với vấn đề chính, hôm đó là ngày lớp hồi Đại học của tôi họp lớp. Vạn vạn không thể ngờ tới, hai cái người mà tôi gọi là ''Ác mộng kinh hoàng'' của tôi xuất hiện. Mấy ngày trước, tôi đã thử thăm dò bà bạn thân nhất của tôi - Vạn Nhiên Hảo, hỏi cô ấy hôm đó có hai người đó đi không? Cô ấy bảo : ''Na Na à, chẳng lẽ cậu còn có ý định muốn làm nữ phụ đam mỹ sao? Nhưng thật đáng tiếc, Đàm Vũ và Hàn Chính Phàm sẽ không đến buổi họp lớp của chúng ta. Hai người họ đều bận việc cả rồi.'' Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm một tiếng. ''Aiyo, Hảo Hảo cậu lầm rồi. Hai người bọn họ không đến tớ càng vui hơn. Hai người bọn họ đến, thì tớ..'' Tôi làm điệu bộ cắt cổ.

Các bạn muốn biết vì sao tôi lại gọi hai người Đàm Vũ và Hàn Chính Phàm là ''Ác mộng kinh hoàng'' phải không? Vậy thì phải quay về cái thời tôi còn là một cô sinh viên khoa Khảo cổ, là một cô gái vui tươi, yêu đời, lạc quan (thỉnh lược 3000 từ tự luyến về mình). Quay về mười ba năm trước, năm 2003, Tần Nặc Na tôi yêu một anh chàng trên tôi một khóa, cũng là Hội trưởng Hội học sinh - Đàm Vũ. Lúc đó, tôi là một cô sinh viên đầy nhiệt huyết, cố chấp nên liên tục tấn công anh ta, nghĩ rằng anh ta sẽ chú ý đến mình. Ừ thì anh ta chú ý thật nhưng, aiyo, thật là ngượng ngùng. Anh ta chú ý đến người bạn thân thanh mai trúc mã của tôi - Hàn Chính Phàm. Lúc tôi nhận ra anh ta là GAY và hai người họ đều yêu nhau thì tôi shock đến nỗi bệnh cả tháng liền. Các bạn tưởng tôi bỏ cuộc ư? No no no, trong từ điển của tôi không có từ ''Bỏ cuộc'', tôi vật dậy, luôn đeo bám hai người họ, làm cái bóng đèn đi theo họ từ sáng đến tối, từ tối đến sáng, 24/24. Cả trường đều biết, Tần Nặc Na tôi ''không được yêu, liền đổi sang làm bóng đèn'' và từ đó, tôi có cái biệt danh ''NỮ PHỤ ĐAM MỸ''. Đi đâu cũng có người chỉ trỏ, may mắn, năm cuối cùng của thời Đại học của tôi. Tôi đã thoát khỏi cái biệt danh ''Nữ phụ đam mỹ'', thẳng đến ngày tốt nghiệp tôi cũng trốn luôn hai người đó. Cắt đứt liên lạc với họ, họp lớp mấy năm trời tôi đều không đi, lấy lý do : ''À, ngày đó tớ đi xuống cổ mộ rồi. Sorry.'' Năm nay, tôi nể tình Nhiên Hảo đi họp lớp. Vì cái nể tình đó, tôi đã bị vướng vào sợi dây định mệnh..

______________________Ta là dãy phân cách_______________________

- Nhà hàng An Tịnh -

''Na Na!! Ở đây.'' Giọng của Nhiên Hảo vang lên, tôi mỉm cười bước tới. Nhưng chưa đầy hai phút sau, nụ cười của tôi liền cứng đờ, cả người mềm nhũn như muốn xỉu

''Nặc Na. Lâu quá không gặp''

''Na Na. Tớ nhớ cậu lắm á.'' Giọng hai người đàn ông vang lên, một lạnh nhạt nhưng chứa đầy ý cười, một ôn nhu chứa đầy sủng nịch.

Tôi muốn nói một câu : ''THẬT CMN XUI XẺO!!''