"Ba, Lâm Mộ Mai chính là sự tồn tại như vậy với con, cô ấy đã từng bước, từng bước phá thành nhổ trại trái tim con thế đấy. Tuy rằng cô ấy có âm mưu, nhưng tình cảm ấy đã sinh sôi nảy nở trong lòng con rồi. Ba, con thật sự không thể rời xa cô ấy, xin ba, con xin ba hãy để chúng con ở bên nhau!"

Vưu Liên Thành bất chấp hết mọi thứ hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này. Nếu hỏi anh có sợ chọc ba mình phẫn nộ không, đương nhiên là anh sợ, sợ vô cùng, chỉ sợ sau khi chọc ông giận mất lý trí sẽ nổ súng bắn anh thật, thế thì anh lấy gì để ở bên Mộ Mai đây.

Song, điều anh có thể làm được là lấy tính mạng và may mắn của mình ra làm tiền vốn để đánh cược một lần với tình thương của cha anh. Dù rằng Vưu Liên Thành biết, trong thế giới hiện đại văn minh ngày nay, bất cứ người cha nào cũng sẽ không cho phép anh và Lâm Mộ Mai ở bên nhau.

Đây là anh khiêu chiến quan niệm đạo đức, khiêu chiến phòng tuyến tâm lý kiên cố của Vưu Lăng Vân. Hiện giờ chỉ còn xem vận mệnh từ bi ra sao, tình yêu của ba anh dành cho anh lớn cỡ nào thôi. Qua cửa ải này, anh có thể ở bên Mộ Mai mãi mãi. 

Vưu Liên Thành cắn răng tự nhủ với mình: Hãy cố gắng chịu đựng! Vưu Liên Thành, nếu như qua được cửa ải này, mày có thể nắm tay Lâm Mộ Mai rồi.

Tốt lắm, Vưu tước gia chẳng hề bắn thủng lồng ngực của anh. Thật quá tốt, tốt vô cùng!

Tình cha như núi Thái Sơn, đây là câu thơ cổ của người phương Đông lưu truyền đến tận ngày nay, nghĩa tình ấy nặng đến mức khiến Vưu Liên Thành rơi lệ đầy mặt. Anh gục bên chân ba mình, mặc cho sự yếu đuối của mình lan tràn, mặc cho thân thể mình run rẩy. Trận đánh này đã tiêu hao quá nhiều thể lực của anh rồi.

"Vưu Liên Thành, mày đúng là thằng bất hiếu." Vưu Lăng Vân nói với giọng đầy bất lực.

Đúng vậy, Vưu Liên Thành thật sự bất hiếu, hành động này của anh đã từng bước áp bức sức lực ba anh, từng bước bào mòn ý chí ba anh. Nếu không, sao tấm lòng sắt đá ấy chịu mềm hóa, dễ dàng nhượng bộ được. Trước nay việc Vưu Lăng Vân đuổi cùng giết tận đối thủ là chuyện rất bình thường.

Vưu Lăng Vân cúi đầu nhìn bả vai và mái đầu run run của con trai mình. Rõ ràng anh đã cao lớn hơn ông, nhưng khi quỳ trước mặt ông lại cực kỳ đáng thương. Vưu Lăng Vân lại nghĩ, thật ra Liên Thành của ông chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vẫn còn quá trẻ, nhưng trái tim trẻ tuổi kia lại chịu tải bí mật khổng lồ như thế, dù rằng luôn miệng nói không quan tâm, nhưng chắc chắn nội tâm vẫn sợ hãi.

Sợ miệng lưỡi đời, cũng sợ một ngày nếu Lâm Mộ Mai biết được sự thật ấy sẽ rời khỏi mình, cho nên mới đi đầu tư vào sở nghiên cứu bát nháo kia.

Hãy xem đi, con trai ông vẫn còn ngây thơ lắm, cho rằng thay đổi gien là có thể vô ưu vô lo. 

Hãy nghe đi, con trai ông cũng biết mình đáng hận cỡ nào, nó đang không ngừng lẩm bẩm: "Ba, con xin lỗi ba, con xin lỗi ba. Con biết mình đại nghịch bất đạo, con biết, con biết chứ!"

Và hãy nhìn đi, nó vẫn non nớt, tính tình cũng chưa chững chạc, biểu hiện hệt như chú chim nhỏ bất an. Thôi, cắn răng nhắm mắt một cái là có thể qua thôi mà. Ông không thể nào cầm súng bắn xuyên qua tim con trai mình được. Chỉ cần con ông hạnh phúc là được, đúng hay sai nào có quan hệ gì. 

Bỏ đi! Vưu Lăng Vân nhắm mắt lại, hằm răng cắn chặt.

"Vưu Liên Thành, mày đúng là thằng khốn kiếp, thằng quái thai, mày thật sự coi thường thiên lý!" Vưu Lăng Vân nghiến răng.

"Con biết, con biết..." Anh lẩm bẩm.

"Vưu Liên Thành, ba nguyền rủa bọn mày ngày ngày sống không yên ấm, ngày ngày nếm mùi đau khổ, ngày ngày phải đi thu dọn mấy chuyện rối ren do Lâm Mộ Mai gây ra." Vưu Lăng Vân vẫn có chút không cam lòng, không, phải là cực kỳ, cực kỳ không cam lòng, cứ thế nói ra những lời vô nghĩa.

"Nếu là vậy, con cũng vui vẻ chịu đựng!"

Ông thở dài thườn thượt, cam chịu số phận: "Vưu Liên Thành, mày đứng lên cho ba, bộ dạng mày bây giờ khó coi chết được."

"Ba... ba..." Giọng anh chần chừ, nhưng nỗi vui sướng như điên kia không tài nào tả được bằng lời.

Vưu Lăng Vân lại cắn răng, gằn từng câu từng chữ: "Hãy làm như lời mày nói, cả đời này đừng để Lâm Mộ Mai xuất hiện trước mặt ba, cũng đừng vọng tưởng ba sẽ chấp nhận cô ta. Vưu Liên Thành, đây là nhượng bộ lớn nhất của ba rồi."

Sự im lặng kéo dài chốc lát, sau đó thân thể người đang ôm chặt ông rơi thẳng xuống sàn nhà. Vưu Liên Thành lại ngất xỉu!

***

Gần đến hoàng hôn, căn phòng ngủ được trang trí theo tông màu ấm chỉ để một ngọn đèn dìu dịu. Vưu Lăng Vân ngồi trước giường, quản gia Nguyệt đứng bên cạnh, bà vừa đưa bác sĩ ra về rồi quay lại, đứng trước giường đăm đăm nhìn cậu chủ của mình đang ngủ say.

Bác sĩ cho hay vì áp lực quá lớn nên Vưu Liên Thành bị sốc gián đoạn. Vưu tước gia bảo bác sĩ tiêm thuốc an thần cho anh, chắc hẳn đến tận ngày mai Vưu Liên Thành mới tỉnh lại.

"Đứa bé này gần đây đã lao lực quá rồi." Vưu Lăng Vân lẩm bẩm.

Nguyệt Như đứng xuôi tay im lặng, bà biết giờ khắc này ông cần một người lắng nghe mình.

"Nguyệt Như, hình như Liên Thành nhà chúng ta đến từng tuổi này mới bắt đầu thời kỳ phản nghịch." Vưu Lăng Vân bỏ tay Vưu Liên Thành vào chăn bông, giọng điệu ẩn chứa chút bất đắc dĩ, "Tôi thật sự bị nó chọc giận không nhẹ." Ông đưa tay sờ lên mặt mình, "Mặt đã thêm không ít nếp nhăn vì nó."

"Cậu ấy chỉ làm nũng với ngài thôi." Quản gia Nguyệt nhìn đứa bé bà đã trông chừng từ bé đến lớn, khẽ nở nụ cười.

"Làm nũng ư?" Vưu Lăng Vân vén mái tóc rủ trên trán Vưu Liên Thành sang một bên. Đường nét mặt anh hiện rõ, lông mày vẫn khẽ chau, khuôn mặt tinh khôi tựa đứa trẻ.

Ai bảo con trai ông không phải còn là một đứa trẻ cơ chứ? Không biết có ai đó từng nói, trong mắt người làm cha làm mẹ, con cái vĩnh viễn là đứa trẻ chưa trưởng thành. Ai dám bảo câu này không đúng? Chắc hẳn, Vưu Liên Thành cũng nhắm trúng câu nói kia nên mới dám đem tính mạng ra làm liều với ông đây mà.

Quản gia Nguyệt nghe ông chủ mình tự thì thầm độc thoại: "Đúng vậy, Nguyệt Như nói đúng, Liên Thành đang làm nũng với tôi, đang làm nũng với tôi thôi."

Ông giơ tay lên, Nguyệt Như lùi ra khỏi phòng ngủ. Trước khi rời đi, bà không kiềm được quay đầu lại nhìn Vưu tước gia. Ánh đèn phòng ngủ hắt lên bóng lưng ông, tuy vẫn cao lớn nhưng đượm nét thê lương. Ắt hẳn tất cả đàn ông thành công đều sẽ mang dáng dấp như vậy. Sau lưng vẻ huy hoàng là nỗi hiu quạnh!

Bà nhẹ tay đóng cửa lại, thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra trận đấu này,  Vưu thiếu gia đã chấm dứt trong chiến thắng, mong sao đây cũng là kết cuộc cuối cùng.

***

Khi Vưu Liên Thành tỉnh lại đã là sáng hôm sau, quản gia Nguyệt đang ngồi đọc sách trên sô-pha phòng ngủ, thấy anh tỉnh lại liền buông sách xuống, mỉm cười nhìn anh.

"Ba con đâu rồi ạ?" Do dự chốc lát, Vưu Liên Thành mới khẽ hỏi.

"Tối qua ông ấy đã rời khỏi Bắc Kinh rồi, bảo rằng hôm nay có một hiệp ước cần ông đích thân đến ký, nhờ dì chuyển lời đến con, gần đây ông ấy không có thời gian để liên lạc với con."

Buổi trưa, Vưu Liên Thành ngồi bên bàn cơm, xem tin kinh tế trên truyền hình. Đây là tiết mục phóng sự dành cho những nhân vật tai to mặt lớn, và nhân vật chính hôm nay là Vưu Lăng Vân. Phóng sự này cũng là lần duy nhất ông nhận phỏng vấn trên truyền hình của Bắc Kinh, ông mặc áo sơ mi trắng, áo len đen đắp hờ trên vai, ngồi trên ghế thái sư cổ, từ tốn trả lời. Ông hình dung việc đầu tư tài nguyên khoáng sản giống như sưu tầm đồ cổ, giọng nói dí dỏm đã kéo cả nhịp điệu cả tiết mục phỏng vấn không còn khô khan, mà giống như cuộc tán gẫu của bạn bè với nhau.

Phỏng vấn xong, màn ảnh chuyển sang Nam Phi. 

Sáng sớm, ngoài thủ đô Nam Phi đông nghịt người, nào là phóng viên các nhà truyền thông, binh lính lẫn vệ sĩ đều chuẩn bị sẵn sàng. Khắp nơi là xe phát sóng trực tiếp, chứng tỏ hôm nay là một ngày hết sức long trọng.

Đúng thế, hôm nay lễ ký hiệp ước của tập đoàn tài nguyên khoáng sản Vưu thị và chính phủ Nam Phi.

9 giờ sáng, Vưu Lăng Vân mặc vest thẳng thớm xuất hiện trước ống kính truyền hình với Bộ trường Bộ Tài nguyên của Nam Phi, dưới sự chứng kiến của luật sư, song phương hoàn thành nghi thức ký kết hiệp ước.

Theo hiệp ước được ký, tập đoàn Vưu thị lấy được 3% quyền khai thác kim cương từ phía chính phủ Nam Phi, từ đó tuyên bố chính thức bước vào lĩnh vực này với toàn thế giới.

Cuộc tranh đua này kéo dài ba năm, cuối cùng Vưu Lăng Vân đã đánh bại tất cả cường địch, viết lên cái tên in đậm của mình trong bản hiệp ước.

Bắt tay với các quan chức Nam Phi, ông mỉm cười nhìn vào ống kính của truyền thông. Nụ cười mê người mang theo nét khiêm tốn của phương Đông lẫn lịch lãm của quý ông nước Anh. Vưu Lăng Vân như vậy trông giống với một nhà thơ, một người làm công tác văn hóa hơn là một thương nhân gian xảo.

Ánh mắt Vưu Liên Thành chăm chú vào ba mình, cười nói với quản gia Nguyệt: "Dì Nguyệt, ba cháu đúng là siêu quần!"

Đúng vậy, Vưu tước gia quả thật siêu quần. Năm tháng không hề đè cong lưng ông, thương trường hiểm ác không hề làm tối mắt ông, dù mất đi tình yêu cũng không khiến ông chán chường suy sụp.

Có một kiểu người sinh ra đã làm đấu sĩ, Vưu Liên Thành biết, ba anh chính là người như thế.

Một giờ sau Vưu Liên Thành gọi điện cho Vưu Lăng Vân, ban đầu hai người đều im lặng, lát hồi anh mới lên tiếng: "Ba, cảm ơn ba, con mãi mãi biết ơn tình yêu thương ba dành cho con."

Lại là sự im lặng kéo dài. 

Hồi sau, ông cất lời: "Vưu Liên Thành, đừng dẫn cô ta đến gặp mặt ba, cũng đừng để cô ta mang thai. Vưu Liên Thành, nhà họ Vưu chúng ta cần một người thừa kế bình thường, đến thời điểm thích hợp, ba sẽ lấy t*ng trùng của mày trong ngân hàng để làm việc ấy."

Chốc lát sau, hai người cùng cúp điện thoại.

***

Lâm Mộ Mai cau mày, cố gắng mở mắt ra. Nặng quá, thử lại lần nữa nào!

Một lần, hai lần, rồi ba lần, rốt cuộc cô đã nhấc được mí mắt nặng nề lên.

Xuất hiện trước mắt là dòng chữ Arab màu vàng trên trần nhà kèm theo những hoa văn tượng trưng cho văn hóa Trung Đông. Cô ngơ ngác nhìn chúng hồi lâu, đây là bức tranh vẽ một người phụ nữ Arab đang cho con bú ngoài sân nhà thờ Hồi giáo. Người Arab rất thích vẽ tranh lên các kiến trúc, tranh họ mang đậm chất tôn giáo.

Đầu óc Mộ Mai mờ mịt, chằm chằm nhìn bức tranh kia một hồi, tim mới bắt đầu đập điên cuồng.

Cô đã nằm mơ, mơ thấy Vưu Liên Thành không cần cô nữa, giấc mơ ấy chân thật đến mức khiến cô hoảng sợ.