Chạy xe từ câu lạc bộ Chicago đến khu nghỉ dưỡng của Vưu Lăng Vân mất bốn mươi tám phút, xuống xe đi đến cánh cổng kia lại mất thêm vài phút.

Khoảng 4 giờ chiều, quản gia Nguyệt đứng ngoài cổng chờ trực.

"Liên Thành..." Người phụ nữ đã nhìn anh lớn lên cất giọng bất đắc dĩ.

Anh đến ôm siết lấy bà, để bà biết thật ra mình không còn là một đứa trẻ nữa: "Không sao đâu dì Nguyệt, còn chưa kịp hỏi thăm dì, hôm nào con mời dì đi ăn vịt quay Bắc Kinh nhé."

Cánh cửa điện tử khép lại đằng sau, Vưu Liên Thành chậm rãi đi đến bóng dáng đang đưa lưng về phía mình. Rèm cửa sổ tối màu kéo kín, căn phòng khách to lớn trở nên u ám, đèn bên vách trái bật sáng, nhưng không phải là màu trắng lóa, mà là chụp đèn màu nâu đã khiến ánh sáng thành ma mị.

"Ba, con đến rồi." Vưu Liên Thành đứng sau bóng dáng ấy, thản nhiên chào.

"Ừ, ba chờ con cũng lâu rồi." Giọng Vưu Lăng Vân trầm khàn đè nén.

Hai người im lặng chốc lát, Vưu Lăng Vân quay đầu lại, bỏ tay vào túi quần, giọng điệu có chút bâng quơ: "Liên Thành, ba định trở về Nam Phi."

"Được." Vưu Liên Thành hờ hững đáp lời, "Cần con đặt vé máy bay cho ba không?"

Vưu Lăng Vân bước đến trước mặt con trai: "Ba nghĩ, bay khi nào thì phải quyết định bởi con. Liên Thành, con định để ba trở về Nam Phi khi nào?"

"Nếu hỏi con, đương nhiên con muốn ngày mai ba về Nam Phi. Và như vậy thì ngày kia con sẽ về Brazil. Con đã đến Bắc Kinh chơi lâu quá, công ty chồng chất cả núi việc, Andrew sắp sửa nổi điên rồi. Và dĩ nhiên là con sẽ không rời đi một mình, thưa ba."

"Liên Thành, con cho rằng mọi chuyện có thể đơn giản vậy sao?" Vưu Lăng Vân dời mắt sang cánh cửa điện tử khép kín.

"Con cho là hôm đó con đã nói rõ ràng với ba rồi." Vưu Liên Thành nhìn chăm chăm ba mình, vẻ mặt bình tĩnh.

"Không, không đâu Liên Thành, con chưa nói gì rõ ràng cả." Mắt ông sáng quắc nhìn vào con trai mình, nhấn giọng từng từ, "Liên Thành, phương Đông chúng ta có lưu truyền một câu tục ngữ, trên đời này không có tường nào là cản được hết gió. Vưu Liên Thành, con tưởng con thật có thể che mắt tất cả mọi người sao."

Vưu Liên Thành chau mày nhìn ba mình, đáy mắt thoáng vẻ hoang mang. Lòng bàn tay rỉ mồ hôi, anh lặng lẽ buông ra khẽ lau qua quần mình.

"Ba, lời này của ba là sao?"

"Là sao à?" Vưu Lăng Vân hạ thấp giọng, để từng chữ toát ra khỏi kẽ răng, "Là sao ư? Vưu thiếu gia hẳn tự hỏi mình đi!" Ông chỉ vào vị trí trái tim Vưu Liên Thành, "Bí mật kia không đè ép con không thở nổi sao? Con không sợ hả?"

Hàng mày gần trong gang tấc cau chặt hơn, ánh mắt càng thêm hoang mang. Vưu Lăng Vân chằm chằm nhìn vào gương mặt kia những ba giây, Vưu Liên Thành không hề né tránh, thẳng thắn nhìn lại ông.

Ông chợt có nỗi kích động muốn ngửa mặt lên trời cười thật to. Tốt lắm, tốt lắm, không hỗ là con trai của Vưu Lăng Vân, rất có phong thái gian nguy không loạn.

Vưu Lăng Vân bỏ tay vào túi quần trở lại, thẳng lưng, cất giọng trần thuật hùng hồn hệt công tố viên trên tòa: "Năm 2005, Haddon tốt nghiệp với thành tích xuất sắc nhất trường đại học ở bang Michigan, từ chối lời mời ở lại trường giảng dạy, cũng từ chối những thiện ý của các cơ sở nghiên cứu quyền uy bậc nhất, chung tay với bạn bè thành lập cơ sở nghiên cứu W ở bang Texas. Trong mắt dân địa phương, sở nghiên cứu kia rất đỗi bình thường, ai ai cũng nghĩ đây chỉ là một nơi nghiên cứu dược phẩm, không hề có thành tích gì nổi trội. Không ai biết cậu thanh niên luôn đeo mắt kính, dáng vẻ quê mùa chính là Haddon, Haddon Geogre, thần đồng về nghiên cứu chuyển đổi gien. Mà Haddon Geogre kia thật ra là làm việc cho con." Ông ngừng lại, nhìn xoáy vào đứa con trai vẫn mang vẻ mặt ung dung, "Người đầu tư giấu mặt của cơ sở nghiên cứu kia là con Vưu Liên Thành, cũng chính là cậu thanh niên gốc Hoa đến Mỹ du lịch với hộ chiếu tên là Trần Minh."

"Liên Thành, con nói thử cho ba nghe xem, khi nào con bắt đầu có hứng thú với việc nghiên cứu dược phẩm thế?" Vưu Lăng Vân nhướng mày.

"Ba cũng đầu tư vào việc nghiên cứu dược phẩm mà, hơn nữa tiền lời còn kếch sù nữa, con chỉ noi gương theo ba thôi." Vưu Liên Thành cào tóc, ra chiều xấu hổ, "Ba là tấm gương cả đời con đều muốn vượt qua ạ. Trùng hợp khi ấy biết được Haddon trong một buổi party, nói chuyện rất hợp ý, anh ta nói cho con biết anh ta muốn nghiên cứu ra một loại dược phẩm có thể nâng cao gien của loài người, hỏi con có hứng thú đầu tư không. Con bị anh ta thuyết phục, thế nên mới có sở nghiên cứu nho nhỏ bình thường kia."

Vưu Liên Thành kề sát vào ba mình, làm nũng: "Ba, trước mắt còn chưa đạt được thành công gì, nên ba hãy giữ bí mật giúp con nhé. Đừng quên ba đã hứa với con mãi mãi sẽ là đồng minh của con đấy."

Ánh mắt và giọng điệu này như thể khiến thời gian đảo ngược, cậu nhóc tóc xoăn sơ ý làm vỡ lọ hoa mẹ cậu thích, mếu máo kéo tay ba mình làm nũng: Ba, ba đừng nói cho mẹ biết được không? Ba, ba cứ xem như mình không biết đi! Như vậy mẹ sẽ không trách ba đâu.

Giờ khắc này, Vưu Lăng Vân rất muốn quay trở về làm người cha yêu thương con khi ấy, giả vờ như không biết bí mật này. Nhưng bí mật kia không phải là kiểu chuyện vặt vãnh như làm vỡ bình hoa giả vờ không biết được.

Tim ông nặng trĩu, bàn tay bỏ trong túi quần siết chặt: "Liên Thành, tài liệu ba có được không chỉ như thế. Cơ sở kia đang nghiên cứu một hạng mục rất lớn, cải biến gien di truyền. Đừng nói cho ba biết, con không biết thứ này nhé! Hơn nữa, tài liệu trong tay ba cho biết, là con đi tìm Haddon trước. Ba nghĩ, thật ra con mới là người khẩn cấp hi vọng Haddon sớm ngày có được đột phá ở nghiên cứu này hơn ai hết. Nếu ba đoán không lầm, con muốn dùng khoa học thay đổi gien di truyền của mình. Con trai yêu quý của ba, con cũng muốn làm người khổng lồ xanh à?"

Gương mặt Vưu Liên Thành dần trắng, khóe môi giần giật, nếu quan sát kỹ có thể thấy được nó đang run run.

"Sao ba nói nghe lạ vậy? Ba à, con vô cùng hài lòng về gien của mình."

"Có lẽ trước hai mươi tuổi, con vô cùng hài lòng về gien của con. Nhưng sau hai mươi tuổi, con lại căm hận nó."

Gương mặt ấy càng trắng hơn một chút, lần này Vưu Liên Thành trầm mặc, cố gắng bày ra biểu cảm xin rửa tay lắng nghe.

"Mùa xuân năm 2001, con định đi truy lùng cô gái tên Lâm Mộ Mai, không, có lẽ phải nói là đi tìm lại mới đúng. Trong lúc tìm kiếm, con vô tình nhận được một phần văn kiện, văn kiện kia thuộc về một người đàn bà tên Lâm Xuân, được gửi đến từ một viện cô nhi ở Thượng Hải, do một bà sơ trước khi chết ăn năn gửi đi. Khi phần văn kiện này đến tay Lâm Xuân, Lâm Mộ Mai đã mười tám tuổi, thân phận là hầu học của Vưu Liên Thành.

Sau khi nhận được phần văn kiện kia, con đã thiêu rụi nó cũng như ngừng lại việc tìm kiếm Lâm Mộ Mai. Sau đó con đi lang thang ba tháng, trong ba tháng này con giả trang thành một tên nghèo kiết xác, hút ma túy, tham dự nhiều cuộc ẩu đả, chém đứt tay một tên đại ca băng nhóm xã hội đen, bán ma túy ở sòng bạc; làm một gã thanh niên nghèo khó không trả nổi tiền thuê nhà nổi tiếng nhất ở Queen"s Road tại Mỹ. Cuối cùng con đến bang Michigan, và rồi xem được bài luận văn cải biến gien di truyền của Haddon.

Nghiên cứu này chủ yếu dùng vào những ai bị bệnh di truyền bẩm sinh, trồng tế bào nhân tạo vào cơ thể họ, lợi dụng nó khiến tế bào ban đầu thay đổi chất xúc tác phân liệt, thông qua sự trao đổi chất phát triển thành tế bào mới, từ đó thay đổi gien vốn thuộc về mình, thoát khỏi những căn bệnh bẩm sinh hiểm nghèo di truyền từ gia tộc. Một khi nghiên cứu thành công, nó chính là phát minh vĩ đại nhất thế kỷ XXI của loài người.

Nói theo cách khác, một khi nghiên cứu thành công, ADN của ba và con sẽ hoàn toàn khác nhau." Vưu Lăng Vân áp sát, "Khi ấy sau khi gặp được Haddon, con lại quay về làm Vưu thiếu gia được mọi người yêu thích sống trong dinh thự, bắt đầu chuẩn bị tất cả mọi việc. Có lẽ con nghĩ, đến lúc thí nghiệm của Haddon thành công, con sẽ lại có tư cách đứng trước mặt Lâm Mộ Mai lần nữa. Liên Thành, ba đoán đúng không?"

Vưu Lăng Vân nói hết một mạch, cảm giác hô hấp mình thiếu dưỡng khí trầm trọng, hơi thở như chỉ còn sức tàn. Nơi hai chân đang đứng thoáng chốc hóa thành bãi tha ma, không khí yên tĩnh tựa cái chết, thứ có động tĩnh duy nhất chỉ còn lại nhịp tim đang đập của họ. Nó hết sức bất lực, giống như một giây sau sẽ ngừng lại tử vong.

Vưu Lăng Vân chòng chọc nhìn đứa con trai mình yêu thương, xoáy thẳng vào gương mặt thiên sứ đang từ từ trắng bệch, xám ngoét vì lời nói của ông.

Sắc trắng xám ấy xoay chuyển hết một vòng, cuối cùng khóe môi anh khẽ nhếch, vẻ mặt quay trở về lãnh đạm: "Ba, nếu ba giả vờ như không biết thì tốt biết mấy. Sao phải nói ra làm gì? Nói ra cũng chỉ khiến bản thân ngột ngạt chứ có thay đổi được gì đâu. Con phải nói cho ba biết, xưa nay con chưa từng xem trọng mấy chuyện lộn xộn này, thậm chí con cảm thấy đây chẳng là thá gì cả."

Lưng anh thẳng tắp, đáy mắt cuồn cuộn biểu cảm quyết sống mái.

"Liên Thành." Vưu Lăng Vân gần như gian nan gọi ra cái tên thân thuộc suốt hai mươi ba năm qua với ông, "Đó là tội, là tội lỗi."

Đúng vậy, đó là tội, mà ông thì chẳng có nổi can đảm để nói ra tội danh kia.