Vưu Lăng Vân rê mũi kiếm đến móc cài giữa áo lót, chỉ cần dùng thêm chút sức lực, thì gương mặt đang cao giọng nói kia sẽ trở thành phẫn nộ nhục nhã.

Mộ Mai nhìn lưỡi kiếm đang nằm trên bộ ngực căng tròn, và nụ cười lạnh lùng của ông ta, tự nhủ: Không sao, không sao, cứ mặc kệ đi!

"Vưu tước gia!" Mộ Mai cố gắng dịu giọng, "Khi nãy tôi mải nghĩ phải làm sao mới có thể khiến Vưu Liên Thành vĩnh viễn nhớ đến mình. Chắc hẳn phải để lại cảnh tượng xinh đẹp, phong cách đặc biệt thì mới được đúng không. Hay là tôi nên học theo phim ảnh, ví dụ như mặc chiếc váy mỏng, dùng dao cắt đứt mạch máu nơi cổ tay, để máu đỏ nhuộm thành từng mảng hoa hồng trên váy. Dĩ nhiên vì muốn đem lại hiệu quả sâu sắc, váy tôi phải trắng tinh, giống như băng tuyết bao trùm Bắc Băng Dương kia ấy. Vưu tước gia, ông nói xem nếu có một mảng lớn hoa hồng đỏ nở rộ trên thế giới trắng phau ấy, hiệu quả thị giác sẽ..."

Mộ Mai nhắm mắt lại, tưởng tượng ra cảnh đặc sắc.

"Sau đó Liên Thành sẽ đối địch cả đời với tôi vì cô hương tiêu ngọc tổn? Thế là tôi sẽ hai bàn tay trắng?" Vưu Lăng Vân chậc lưỡi, "Lâm Một Mai, không cần thử gán ghép suy nghĩ của phụ nữ vào thế giới của đàn ông. Tôi có thể khẳng định cho cô biết, dù cô có chết mười lần đi chăng nữa, thì Liên Thành vẫn sẽ là Liên Thành của tôi."

Mộ Mai dỏng tai lên nghe ngóng, bàn tay siết chặt buông lỏng. Cô dần mỉm cười tươi tắn, mãi cho đến khi tiếng cười ấy cất vang, không khí đè nén ở đây mới được xua đi. Tốt rồi, cô không cần tốn công mồm mép với Vưu tước gia nữa, nhóc tóc xoăn của cô đã đến!

Cô dừng cười, mở mắt nhìn xoáy vào Vưu Lăng Vân, chậm rãi nói: "Vưu tước gia, tôi nghĩ may mắn của ông đã hết sạch vào lúc vợ trước ông nhảy lầu rồi. Vậy nên, những người ông quý trọng nhất sẽ lần lượt rời khỏi ông. Tôi đã nói, ai làm tôi không vui tôi sẽ cho đối phương không vui lại. Hôm nay tôi sẽ cho ông nếm thử cảm giác hình tượng người cha vĩ đại của mình sụp đổ thế nào."

Vừa dứt lời, tay cô nhanh chóng gạt phăng lưỡi kiếm của Vưu Lăng Vân ra, nắm lấy một bên áo buông hờ. "Xoẹt" một tiếng, nửa chiếc áo bị xé toạc khỏi người, hai tay cô ôm lấy ngực mình cúi đầu xuống. Lúc ngẩng đầu lên lại, hốc mắt cô đã ngân ngấn lệ, chiếc kẹp hoa hồng cài trên tóc mai cũng xốc xếch, tô đậm nét yếu đuối chật vật cho bản thân cô.

Cánh cổng đỏ thẩm phía sau gương mặt rưng rưng nước mắt của Lâm Mộ Mai bị cưỡng ép mở ra. Sức lực to lớn đến mức khiến Vưu Lăng Vân nghi ngờ có khi nào nó sẽ bật tung lên không trung như chiếc thảm bay hay không.

Chàng trai trẻ dáng vóc cao ráo đứng ở lối vào, từng bước đi đến cánh cửa điện tử từ từ mở rộng với  ánh mắt hung tợn khiến ông kinh ngạc. Hóa ra Liên Thành của ông còn có một mặt như vậy. Không, phải nói là cậu con trai ông luôn ẩn núp bộ mặt này, không để lộ ra trước mặt ông mà thôi. Bây giờ, nó đã vì một người đàn bà mà không buồn che giấu nữa.

Không biết lát nữa cảnh tượng cha con trở mặt thành kẻ thù mà cô gái gian xảo kia luôn chờ đợi có diễn ra hay không?

Vưu Lăng Vân không ngờ Vưu Liên Thành lại tìm được chỗ này trong khoảng thời gian ngắn như vậy, mà còn tìm được trong tình huống ông bảo mật cực cao.

Chỉ cần ông muốn thì trên thế giới này không có bao nhiêu người dễ dàng biết được hành tung của ông. Xem ra con trai ông đã trưởng thành thật rồi.

Vưu Lăng Vân nhớ đêm Vưu Liên Thành chào đời. Mấy đứa trẻ sơ sinh khác vừa sinh ra da sẽ nhăn nhúm xấu xí giống hệt mấy người già, chỉ có cậu là cực kỳ xinh xắn, xinh đến mức cha xứ làm phép cho cậu còn luôn miệng tấm tắc ca ngợi cậu là thiên sứ.

Từ đó, trong lòng ông, Liên Thành luôn là thiên sứ, dù vào giờ khắc này ông vẫn cho là vậy. Ông cực kỳ hi vọng thiên sứ của ông đừng bị Lâm Mộ Mai vấy bẩn.

Thế nhưng không như mong muốn, con trai ông không hề cung kính đi đến trước mặt ông lễ phép chào hỏi như trước nay. Mà theo từng bước đến gần, gương mặt cậu lại tụ đầy bão tố.

Vưu Liên Thành đi đến trước mặt Lâm Mộ Mai, cởi áo khoác mặc lên cho cô, kéo dây khóa lên che kín người cô lại. Còn cởi chiếc kẹp hoa hồng kia ra cài lại ngay ngắn cho cô. Ngắm nhìn chốc lát mới nhỏ nhẹ cất lời: "Mộ Mai đẹp này!"

Nghe thấy giọng anh, nước mắt cô lập tức rơi xuống, dòng lệ u buồn tuôn trên gương mặt, tỏa sáng óng ánh dưới ánh đèn thủy tinh. 

Tim Vưu Liên Thành quặn thắt, anh không dám tưởng tượng đến cảnh nếu mình đến muộn thêm chút nữa thì mọi chuyện sẽ thế nào. Anh kéo cô ôm chặt vào lòng bằng vòng tay vững chãi, sau đó đanh mắt nhìn sang ba mình.

Ánh mắt như mũi tên sắc nhọn ấy đã đâm vào tim Vưu Lăng Vân.

Bên ngoài căn biệt thư xa hoa ở ngoại ô Bắc Kinh hẻo lánh có hơn mười chiếc xe màu đen đỗ ngay hàng thẳng lối. Nếu như chú ý kỹ sẽ thấy trên đầu mỗi xe có một logo mờ, logo ấy chính là đại diện cho công ty vệ sĩ cao cấp nhất hiện nay. Hồng Tiểu Hiền chờ trong xe mê mẩn nhìn logo kia không chớp mắt.

Sau cuộc chiến Iraq công ty Hắc Thủy rất nổi tiếng, nhân viên dưới trướng trên hàng vạn người, đa số là những binh sĩ tinh anh giải ngũ. Họ thông thạo mọi kỹ năng như đánh cận chiến, đánh vũ trang, bảo vệ, theo dõi, ám sát... Có thể nói người ta nghe danh đã sợ mất mật, cũng có thể nói là đầy rẫy tai tiếng.

Mười phút trước, Vưu thiếu gia dẫn theo mấy mươi người xông vào căn biệt thự được canh phòng cực nghiêm ngặt này. Khi thấy nhóm đàn ông mặc đồ đen nối đuôi nhau lẻn vào trong, Hồng Tiểu Hiền hết sức hưng phấn, đây tuyệt đối chẳng thua gì phim hành động của Hollywood, mà còn thuộc loại bom tấn nữa cơ!

Lúc này, Vưu Liên Thành gọi điện ra, Hồng Tiểu Hiền lập tức đi vào căn biệt viện được cây cối cao lớn bao quanh. Băng qua vườn hoa kiểu phương Tây và những cột trụ trắng điêu khắc tinh xảo là đến vào khu nhà chính.

Dù đã đi theo đội thuyết khách vào Nam ra Bắc gặp không ít nguy hiểm, nhưng khi thấy được tình cảnh trong hành lang, Hồng Tiểu Hiền vẫn sợ đến nín thở. Có hơn sáu mươi người đàn ông đang tái diễn lại cảnh trong phim hành động kinh điển, chế ngự và bị chế ngự. Nhìn ra được phe của Vưu thiếu gia đang chiếm thế thượng phong, tuy rằng chưa hề động súng ống, nhưng từ ngôn ngữ cơ thể của hai phe có thể thấy bên Vưu tước gia đã bị lép vế rồi.

Hơn nữa, người của Vưu thiếu gia còn nhiều gấp đôi người của Vưu tước gia. Òa, ngầu quá đi mất! Thái tử đã hạ bệ được hoàng đế rồi!

Người dẫn cô vào khẽ hắng giọng ra chiều nhắc nhở, Hồng Tiểu Hiền ngoan ngoãn cúi đầu đi thẳng.

Trong phòng ăn đèn đóm rực rỡ, rượu đỏ giá nến hoa tươi đối lập rõ rệt với không khí giương cung bạt kiếm nơi đây. Trên đất là nửa chiếc áo nằm chơ vơ, Lâm Mộ Mai đang mặc áo khoác của Vưu thiếu gia vùi mặt vào ngực anh. Vẻ mặt vô cảm của hai cha con nhà họ Vưu khiến cảnh tượng chỉ như một cuộc gây gỗ nhỏ do đứa con trai dẫn bạn gái về nhà nhưng người cha lại không hài lòng.

Song Hồng Tiểu Hiền biết, đây tuyệt đối không hề là chuyện nhỏ. 

Vào mấy giờ trước, cô đã đi theo Vưu thiếu gia trải qua thời khắc cực kỳ căng thẳng, mỗi giây mỗi phút ánh mắt anh đều hằn lên dữ tợn hơn. Trên đường lái xe đến căn biệt viện này, lời anh nói nhiều nhất chính là: Chạy nhanh lên, nhanh lên cho tôi, mẹ kiếp các người chưa ăn cơm à. Có tin tôi cho các người ăn đạn không.

Hồng Tiểu Hiền đứng trước mặt Vưu Liên Thành, anh buông Mộ Mai ra, hôn lên trán cô: "Hồng Tiểu Hiền đưa em về câu lạc bộ trước. Anh đã bảo đầu bếp ở đó nấu mấy món em thích rồi, em hãy ăn cho no, tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc." Anh lại hôn lên trán cô lần nữa, dịu dàng nói, "Anh bảo đảm, sau khi em thức dậy, mở mắt ra sẽ nhìn thấy anh ngay."

Mộ Mai ngoan ngoãn gật đầu, theo Hồng Tiều Hiền rời đi.

Bóng đêm đặt quánh, hai bên đường thưa thớt nhà cửa, xe họ chạy chính giữa, được xe công ty Hắc Thủy bảo vệ trước sau trái phải. Nhớ lại tấm vải trắng rách bươm nằm trên mặt đất, Hồng Tiểu Hiền chợt thấy thương hại, quay đầu nhìn Lâm Mộ Mai ngồi bên cạnh. Từ lúc, vào xe đến giờ, cô vẫn tựa đầu vào cửa kính, mắt khép chặt trông hết sức mỏi mệt.

Hồng Tiểu Hiền khẽ giọng an ủi: "Lâm Mộ Mai, lúc nãy sợ lắm đúng không? Không cần sợ, còn có Vưu thiếu gia mà!" Cô kéo đầu Mộ Mai tựa vào vai mình.

Hồi lâu sau, mới nghe thấy Lâm Mộ Mai trả lời: "Tôi không sợ, tôi biết anh ấy sẽ đến, điều tôi sợ là lỡ kỹ thuật múa kiếm của Vưu tước gia không thuần thục, cắt trúng da thịt tôi đau thôi."

Sặc, không đúng! Nào có cô gái nào đối mặt với hành động biến thái kia mà không sợ chứ? Còn nữa, người đó là Vưu tước gia, ba của Vưu thiếu gia đấy! Khi nãy biểu hiện của Lâm Mộ Mai ngay cả phụ nữ nhìn thấy cũng tan nát cõi lòng cơ mà.

"Lâm Mộ Mai, đứng cố gượng, có đôi khi sợ sệt đâu phải chuyện xấu hổ gì." Hồng Tiểu Hiền học theo giọng điệu hiền từ của cha xứ, nắm tay Mộ Mai an ủi.

Thế nhưng, người đang tựa vào bờ vai cô lập tức nhấc đầu lên, nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.

"Hồng Tiểu Hiền, lẽ nào cô thích tôi, tôi không phải giới tính thứ ba đâu."

Sặc... Lần này Hồng Tiểu Hiền đã xác định, Lâm Mộ Mai thật sự không bị Vưu tước gia dọa sợ. Với cô ấy, Vưu tước gia chỉ là mây bay, mây bay thôi!