Trần nhà trắng sáng và hoa văn tinh xảo phía trên khiến Mộ Mai vừa mở mắt đã tưởng rằng mình được lên thiên đường, thế giới không có đau buồn mà thời thơ ấu cô luôn mơ đến.

Xung quanh yên ắng làm cô rất đỗi hoang mang, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là Vưu thiếu gia của cô phải làm sao đây? Hiện giờ Mộ Mai đã không còn khao khát đến thế giới tinh khôi kia nữa, cô chỉ muốn ở bên cạnh Vưu Liên Thành, nắm tay anh đi dưới nắng hè rực rỡ, nằm trên bãi cỏ xanh rì ngắm nhìn trời xanh mây trắng.

Cô vội đưa tay sờ lên mặt, lúc chạm đến hơi thở nóng hực phả ra từ mũi thì mới thoáng yên tâm. Song vừa buông tay xuống, cô lại cảm nhận được toàn thân bủn rủn, đầu óc choáng váng.

Lát sau, Mộ Mai mới nhớ đến người phụ nữ con lai trong phòng vệ sinh và tấm khăn trắng ngần kia. Hiển nhiên tấm khăn đó đã được tẩm thuốc mê bằng bột, nên cô vừa chạm vào mới ngất xỉu trong lòng cô ta.

Bây giờ Mộ Mai đang ở trong một căn phòng đẹp như truyện cổ tích, được bày trí theo phong cách phương Tây. Cô nằm lì trên giường, chỉ có thể cử động tay, còn chân và eo thì không sao nhúc nhích được. 

Mộ Mai không biết mình đã ở đây bao lâu, căn cứ theo ánh đèn trong phòng và sắc trời ngoài cửa sổ thì có lẽ trời vừa sập tối.

Lúc này cửa phòng được mở ra, ánh mắt cô lập tức dời về phía cửa, thấy được một khuôn mặt đã lâu không gặp.

Người phụ nữ tên Nguyệt Như này đã từng đứng trước cổng dinh thự cười với cô: "Lâm Mộ Mai, chào mừng cháu trở thành một phần của dinh thự này." 

Bà cũng từng tỉ mỉ nói cho cô biết từng sở thích của cậu chủ trong dinh thự, còn dặn đi dặn lại: "Mộ Mai, nếu cháu thật lòng tối với cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ thật lòng tốt với cháu."

Giờ đây bà mặc bộ âu phục màu trắng ngà, dáng vẻ vẫn không có gì thay đổi, đứng trước giường cô như thể họ vẫn còn thân thiết như trước.

"Quản gia Nguyệt." Mộ Mai cất lời chào, sau khi làm ra nhiều chuyện như vậy, cô không mặt mũi nào gọi cô là dì Nguyệt thân thương nữa. Cô biết, bà từng tin tưởng và rất thích cô.

Nguyệt Như mỉm cười nhàn nhạt với Mộ Mai, giữ dáng vẻ đầy nghiêm túc như đối với khách trong dinh thự, vai so ngang, tay chồng lên nhau đặt trước bụng: "Cô Lâm, hôm nay cô là khách quý của Vưu tiên sinh!"

Vưu tiên sinh ư! Rốt cuộc ông cũng xuất hiện rồi.

Sau mười phút, Mộ Mai đã có thể cử động bình thường lại được. Nguyệt Như dẫn cô đến một phòng khác, đó là phòng quần áo có các loại tủ kệ, bàn trang điểm và gương toàn thân. Trong phòng còn có một người đàn bà trung niên nét mặt hồn hậu, đứng bên cạnh giá áo treo chiếc sườn xám màu trắng.

"Đây là trang phục Vưu tiên sinh đã chuẩn bị cho cô." Nguyệt Như ôn hòa cho hay, chỉ về phía giá áo.

Mộ Mai mặc cho người đàn bà trung niên loay hoay thay đồ, vấn tóc và trang điểm cho mình. Sau khi mọi việc hoàn tất, cô được dẫn đến trước gương, bà ấy kích động nắm bả vai cô: "Cô gái, hãy ngắm đi, chiếc sườn xám này của tôi đã tìm được đúng chủ nhân rồi."

Sườn xám trắng được thêu hoa linh lan xanh lơ, tóc cô được vấn hờ sau gáy, để vài sợi buông rủ lòa xòa bên tai, bên tóc mai cài chiếc kẹp hoa hồng màu xanh ngọc. Cô gái trong gương thanh tú duyên dáng trông hết sức quen thuộc.

Ừ, cũng khá đấy chứ! Mộ Mai tự hài lòng ngắm mình trong gương. Cô chưa bao giờ biết mình còn có dáng vẻ thế này, hiển nhiên người đàn bà trung niên kia cũng nhìn mê mẩn, từ hành động của bà, cô đoán bà là một thợ thêu nổi tiếng, chiếc sườn xám trên người cô chắc hẳn được may thêu từ đôi tay khéo léo của bà rồi.

Mà còn, giá trị của chiếc sườn xám này không hề rẻ, riêng những viên trân châu được đính là nút cài trên áo đã đủ khiến người ta tắc lưỡi. Điều khiến cô tiếc nuối chính là Vưu Liên Thành không thể ngắm được dáng vẻ này của cô. Nếu anh thấy được thì tốt biết mấy! Nhưng không sao, khi trở về cô sẽ bảo anh chuẩn bị một chiếc sườn xám giống hệt vậy, cô mặc vào nhất định sẽ mê hoặc Vưu thiếu gia điên đảo thần hồn cho xem.

Mộ Mai nhoẻn môi cong cong nhìn vào gương. Ừ, đến lúc đó cũng phải phối với nụ cười tao nhã này mới được.

"Tôi đã tốn hai năm lẻ ba tháng để làm ra chiếc sườn xám này." Người đàn bà trung niên mơn trớn hoa văn trên sườn xám, lẩm bẩm, "Nó được làm theo yêu cầu của Vưu tước gia, đáng tiếc sườn xám chưa thêu xong thì Vưu phu nhân đã qua đời."

Ý là nói, chiếc sườn xám cô đang mặc bây giờ vốn thuộc về Tống Thư Duyệt.

Trước đó không lâu, Mộ Mai đã xác nhận được từ phía Nguyệt Như, thời gian cô hôn mê chỉ khoảng bốn giờ. Không biết rốt cuộc Vưu tước gia bắt cóc cô từ nhà vệ sinh đến đây, để cô mặc sườn xám của Tống Thư Duyệt để làm gì?

Mộ Mai đau đầu, hiện giờ cậu nhóc tóc xoăn hẳn lo lắng lắm. Có khi nào anh sẽ cho rằng gương mặt này của cô đã trêu chọc đám người ngoài hành tinh, nên mới khi không biết mất thế không?

Đi theo Nguyệt Như băng qua hành lang hoa lệ, nhìn vào mái tóc được bới kỹ như xưa của bà, Mộ Mai bỗng chốc cảm tưởng mình như trở về năm mười sáu tuổi, đi theo người phụ nữ này qua hành lang bò đầy dây thường xuân xanh biếc, đến trước mặt cậu bé thiên thần ấy. Đó là một ngày đầu xuân, cô mặc sườn xám màu lam, hành lang gấp khúc to lớn và khu vườn rậm rạp cây cối khiến thân thể cô lạnh run.

Giờ khắc này cũng là hành lang gấp khúc, cũng đi theo sau quản gia Nguyệt, cũng nhìn chăm chăm bóng lưng bà, nhưng người cô cần gặp thì đã khác.

Đến trước cánh cổng khổng lồ màu đỏ đóng kín, Nguyệt Như dừng bước, quay đầu lại giơ tay cài lại chiếc kẹp bên tóc mai Mộ Mai cho ngay ngắn.

"Dì Nguyệt, cháu xin lỗi." Mộ Mai thì thầm.

Bà không nói lời nào, buông tay xuống đặt lên tay cầm cánh cổng, nhìn cô với ánh mắt tràn ngập phức tạp, đẩy cửa ra: "Vưu tiên sinh đang chờ cô bên trong."

Lúc Mộ Mai đi qua ngưỡng cửa, lại nghe thấy giọng bà thật khẽ: "Lâm Mộ Mai, trên thế giới này mỗi người đều có thân phận của riêng mình. Thân phận của một người đến từ năng lực của chính bản thân người đó, cho nên đừng vọng tưởng làm những việc nằm ngoài tầm với của mình. Giống như tôi, thân phận của tôi là một quản gia, trách nhiệm và năng lực chỉ nằm trong phạm vi xử lý nhà cửa ngay ngắn gọn gàng. Mà cô, hãy tự giải quyết cho tốt!"

Nguyệt Như đang cảnh cáo cô sao! Bà đang nhắc nhở cô đừng bao giờ quên mình chỉ là một cô hầu học không hề nổi bật.

Mộ Mai buông rủ tay hai bên người, thẳng lưng chậm rãi đi qua cổng. Cánh cổng vừa mở rộng đã được đóng lại kín kẽ, sau tiếng vang của hai cánh cửa nối liền nhau, xung quanh yên tĩnh như tờ.

Gót giày cao 8cm nhẹ nhàng giẫm lên mặt thảm màu đỏ rượu, sau mấy mươi bước, cửa điện tử cảm ứng đột nhiên tự động tách ra. Theo khoảng cách hai cánh cửa dần rời xa, cô thấy được Vưu Lăng Vân.

Hai bên căn phòng rộng mấy trăm mét vuông là cửa kính kéo dài sát đất, bấy giờ phong cảnh bên ngoài là ban đêm. Trên vách tường đối diện cô treo một bức tranh to lớn, vẽ một cô gái trẻ trung thanh thuần, khóe môi mỉm cười. Bên dưới bức tranh là lò sưởi âm tường, trong lò lửa đang cháy sáng. Trước lò sưởi đặt chiếc bàn dài phủ khăn trắng, trên khoảng không giữa bàn là loạt đèn treo thủy tinh soi chiếu từng tia sáng lung linh. Trên bàn đặt giá cắm nến kiểu cung đình với những ngọn nến lập lòe, xen kẽ là những bình hoa tươi và những bộ đồ ăn tinh xảo được sắp xếp theo quy tắc đãi tiệc của quý tộc thời Trung Cổ.

Hai nữ giúp việc đứng ở vị trí hai bên ghế sát với ghế chủ nhân, còn bên góc trái là một người đàn ông lớn tuổi cao gầy.

Ngồi ngay vị trí ghế chủ nhân chính giữa là Vưu Lăng Vân, ông mặc chiếc áo len cao cổ xám nhạt, mái tóc mềm mại chải rủ sang hết bên trái, khuỷu tay chống lên bàn đỡ lấy cằm. Vừa nhìn thoáng qua, xét về mặt nào đó, Vưu Liên Thành đúng là khá giống với ba mình. Lúc này, Vưu Lăng Vân biểu hiện hệt như một đứa trẻ to xác đang đói cồn cào chờ thức ăn.

Có điều, đứa trẻ to xác ấy đang mỉm cười nhìn về phía cô như thể cô là thức ăn. Theo từng bước Mộ Mai đến gần, nụ cười của Vưu Lăng Vân càng sâu hơn.

Mộ Mai đi lướt qua giá cắm nến, dòng khí lưu do bước đi mang đến khiến ánh nến chập chờn. Ánh mắt Vưu Lăng Vân chợt trở nên thân thiết.

Thời gian như đảo ngược về những mùa Giáng sinh năm xưa. Người đàn ông gác hết mọi công việc vào dịp ấy, buổi tối quây quần với gia đình mình bên bàn ăn gà tây. Bên trái ông là người vợ xinh đẹp dịu dàng, còn bên phải là cậu con trai thiên thần trong trẻo, ông luôn cất giọng sang sảng trêu chọc vợ và con mình, nỗ lực khiến họ cười vui. Và cô bé đứng một bên khi ấy là cô còn tưởng rằng người đàn ông này là người hiền lành nhất trên đời nữa.

Cô dừng bước cách Vưu Lăng Vân nửa mét, đây là một trong những quy tắc bắt buộc ghi nhớ của ba mươi bảy người giúp việc trong dinh thự. 

"Mộ Mai, sang đây đi, cho tôi nhìn kỹ bộ sườn xám trên người cô nào!" Vưu Lăng Vân vẫy tay gọi cô.

Giọng ông thân thiện tựa như vào những ngày lễ tết, gọi cô đến cho cô một bao lì xì hậu hĩnh, với lý do rằng cô là người vất vả nhất nên xứng đáng được hưởng bao lì xì lớn nhất trong nhà này. Vào năm con trai ông mười lăm tuổi, trong căn phòng vắng, ông còn từng ám hiệu với cô rằng, nếu con trai ông muốn cô thì cô đừng cự tuyệt. Ông đã khen cô là một cô gái thông minh khỏe mạnh. Khỏe mạnh ư? Đúng vậy, trước đó bác sĩ gia đình của họ đã kiểm tra tỉ mỉ cho cô, cô không lạm dụng thuốc, không uống rượu, không sử dụng ma túy, quan trọng nhất là cô vẫn còn trinh trắng.

Mộ Mai lại đi đến vài bước, buông xuôi tay đứng yên như người đàn ông đợi chờ sai khiến bên góc trái, nhẹ nhàng gọi: "Vưu tiên sinh!"

Ông đặt tay xuống, nheo mắt nhìn chăm chăm vào mặt Mộ Mai, rồi men theo cánh mũi đến cổ, tiếp theo dời xuống nữa, dừng lại nơi ngực cô.

Ánh mắt chòng chọc ấy khiến Mộ Mai chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Ánh mắt ông như muốn bóc trần bộ váy áo trên người cô vậy.

Đừng sợ, đừng sợ! Không có gì để sợ cả, Lâm Mộ Mai! Cô siết bàn tay chặt thật chặt.

Rốt cuộc, Vưu Lăng Vân dời mắt về lại mặt Mộ Mai, chỉ vào chiếc sườn xám, giọng bắt đầu nhuốm mùi buồn bã: "Chiếc sườn xám này tôi định tặng cho Tiểu Duyệt vào kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi. Tiểu Duyệt rất thích chiếc sườn xám thêu hoa linh lan của Đới phi, chỉ tiếc rằng người làm ra chiếc sườn xám ấy đã mất, vất vả lắm tôi mới tìm được truyền nhân của họ. Chiếc sườn xám này làm mất hai năm rưỡi, tiếc nuối là sườn xám thêu xong thì người đã không còn. 

May mà khí chất của Mộ Mai và Tiểu Duyệt khá tương tự, mặc trên người cô cũng giống như mặc trên người Tiểu Duyệt. Như vậy, xem như tôi cũng bù đắp cho nỗi nuối tiếc của mình."

Vừa dứt lời, ánh mắt Vưu Lăng Vân trở nên bức người. Song Mộ Mai không sợ sệt nhìn thẳng lại ông.

Chốc lát sau, ông lại cười nhạt lắc đầu, miệng lầm bầm: "Cô bé ngày nào đã trưởng thành rồi!" Ông vừa nói vừa đứng dậy, đi đến chỗ ngồi bên trái kéo ghế ra, lại đi về phía cô, cúi đầu nắm tay cô.

Ngón tay Vưu Lăng Vân lướt qua cổ tay rồi cọ xát vào lòng bàn tay cô, khiến gai ốc toàn thân Mộ Mai dựng đứng.