Chiều nay họ như lại quay về quãng thời gian ở khu phố cổ London, trốn trong nhà ân ái, không màng phân tranh bên ngoài, không có vết nứt thời gian, không có Ngô Phương Phỉ, càng không có Vưu Lăng Vân.

Ba giờ trước khi Vưu Liên Thành về, Mộ Mai đã nhìn thấy Vưu Lăng Vân trong cuộc phỏng vấn của một ký giả Trung Quốc trên tivi. Ông nói một thời gian ngắn nữa sẽ đến thăm con trai mình ở Bắc Kinh. Trên sóng truyền hình, ông xuất hiện với dáng điệu ung dung, nở nụ cười hết sức lịch lãm trước ống kính. Nhưng dù như vậy, Mộ Mai vẫn cảm thấy run sợ trước nụ cười của ông. Một người đàn ông có thể thản nhiên nhìn người phụ nữ từng là bạn thời thơ ấu lớn lên bên nhau rồi trở thành người yêu, thành vợ mình nhảy xuống ba tầng lầu cao. Nghĩ đến đây thôi cô đã sởn gai ốc rồi.

Vưu Lăng Vân có một trái tim thế nào mới làm được chuyện như vậy nhỉ? Lạnh lùng, tàn nhẫn hay mạnh mẽ?

Ánh hoàng hôn soi vào phòng, chiếu lên khuôn mặt hồng hào của bé gái trong tranh dán cửa sổ. Mộ Mai ngẩn ngơ ngắm cô bé, lòng bắt đầu mơ mộng đến tương lai. Nếu họ có con, nhất định cũng phải chăm đứa bé cho mũm mĩm như thế. Trong lúc lơ đãng bỗng bị người đàn ông phía trên làm đau điếng.

"Anh ghét em không tập trung." Anh nói vô cùng nghiêm túc, làm Mộ Mai dở khóc dở cười.

Nhưng cô vẫn vô thức phối hợp anh, ưỡn cong người và ngửa đầu lên. Gương mặt anh gần trong gang tấc, đẹp đến mức cô không nhịn được đưa tay vuốt nhẹ từ hàng mày đến ánh mắt anh.

"Liên Thành, anh nói xem mai mốt con chúng mình có đẹp giống như anh không?" Mộ Mai si mê ngắm gương mặt như tạc của anh.

Bỗng một cú thúc mạnh như thể muốn đánh bay cả linh hồn cô. Mọi suy nghĩ vẩn vơ về Vưu Lăng Vân, về Ngô Phương Phỉ đều bay biến, ngay cả đứa con trong tưởng tượng, đứa con sẽ có dáng vẻ giống anh cũng bị đánh bay khỏi đầu cô.

Khi anh gục người trên người cô, màn đêm đã phủ xuống từ lâu. Mộ Mai lim dim vuốt tóc anh, để anh thư giãn: "Khi nãy anh..."

Song, cô lại không nói hết, bởi chính cô cũng không biết nên hỏi thế nào. Khi nãy anh không hề dịu dàng, mà lại làm hùng hục như thể coi cô là kẻ thù, muốn bẻ gãy xương cốt nuốt vào bụng, nhiều lần làm cô suýt ngất nữa chứ. Ngoại trừ lần đầu tiên hồi còn niên thiếu, anh chưa từng thô bạo như hôm nay. Sau cùng cô phải lên tiếng kháng nghị anh mới tỉnh táo, quay lại là Liên Thành dịu dàng ngày nào.

"Có phải xảy ra chuyện gì không?" Mộ Mai hắng giọng, đổi cách hỏi.

Anh ngẩng đầu lên nhìn cô hồi lâu mới rúc đầu vào cùng chiếc gối với cô, xấu hổ kể: “Lúc ở trên máy bay anh mơ thấy chúng ta làm chuyện này." Anh vùi mặt vào cổ cô, "Sau khi tỉnh dậy phải lén đến phòng vệ sinh giải quyết, ai ngờ bị hành khách khác bắt gặp. Vì vậy anh đã thề, lúc về nhà phải đòi nợ em ngay."

Mái tóc mềm mượt của anh lất phất qua cổ cô, Mộ Mai nén cười: "Nhóc tóc xoăn, kể em nghe khi ấy anh đã giải quyết thế nào đi."

Vưu Liên Thành ôm chặt cô vào ngực, cắn nhẹ cô xem như trừng phạt, chuyển đề tài: "Nghe nói mấy ngày nay em đều đến chỗ làm của Triệu Cẩm Thư hả?"

"Đi mấy lần nhưng chỉ gặp được anh ấy một lần thôi." Chỗ làm của Triệu Cẩm Thư được bảo vệ rất nghiêm ngặt, cứ như cục tình báo. Cô đến sáu lần mới gặp được một lần, thời gian gặp chỉ đủ uống một tách trà.

Cô ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt Vưu thiếu gia sa sầm bèn vội vàng hôn anh, nhằm đánh lạc hướng.

Đêm dần về khuya, Mộ Mai đứng trong con ngõ nhỏ, dõi mắt tiễn Vưu Liên Thành rời đi. Tay cô siết chặt. Không sao cả, qua chín ngày nữa thì tốt rồi, chín ngày là một tuần thêm hai ngày thôi mà!

Lúc trở về câu lạc bộ Chicago đã gần mười một giờ, Vưu Liên Thành vừa mở cửa phòng ra, champagne và băng lụa màu đã ập đến. Chu Á Luân, Vinh Ái, Ngô Phương Phỉ và tất cả thành viên tham dự dự án Á Mĩ lần này đều có mặt.

Vừa gỡ băng lụa màu, Vưu Liên Thành vừa mỉm cười với từng người trong phòng, cuối cùng dời mắt đến chiếc bánh kem nho nhỏ Ngô Phương Phỉ bưng trên tay.

Ngô Phương Phỉ đỏ mặt, đón lấy ánh mắt của anh. Dường như, anh chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt như thế, không, phải nói là anh chưa bao giờ nhìn cô chăm chú và không hề mang vẻ xa cách như vậy. Ngô Phương Phỉ ưỡn ngực, đi đến bên cạnh anh, gỡ từng dây ruy băng trên tóc anh. 

Cả phòng reo hò ầm ĩ. Chu Á Luân cũng bước đến trước mặt Vưu Liên Thành, đưa ly champagne cho anh, đánh giá anh từ trên xuống dưới: "Vưu thiếu gia, hiệu quả massage tốt vậy sao?"

Giờ phút này trông Vưu Liên Thành tinh thần rất sảng khoái. Ánh mắt Ngô Phương Phỉ thoáng lướt qua xương quai xanh hơi lộ dưới cổ áo sơ mi anh, lòng chợt khổ sở. Rõ ràng nơi ấy in hằn vết xước do móng tay gây ra.

***

Mới sáng sớm Mộ Mai đã thức dậy theo dì giúp việc đi chợ mua thức ăn. Dạo gần đây cô đang theo dì ấy học nấu nướng, tuy vẫn không ngon nhưng nhìn hình thức vẫn có thể bày biện trên bàn. 

Sau khi đến Brazil cô sẽ phải tự tay lo liệu cuộc sống cho họ như những đôi vợ chồng bình thường khác. Bây giờ lại thêm một ngày trôi qua nữa rồi, họ chỉ còn bảy ngày thôi, một tuần nữa thôi.

Dì giúp việc vừa đi vừa thao thao bất tuyệt kể chuyện con gái mình đi du học, nói vài câu ngoại ngữ bập bẹ mà mấy ngày qua mình học được, tâm trạng Mộ Mai vui vẻ lắng nghe, thỉnh thoảng còn bật cười thích thú.

Có chiếc xe màu đen đỗ trong ngõ, Mộ Mai vừa cười vừa lơ đãng nhìn chiếc xe kia, loáng thoáng nghĩ biển số xe này hẳn là của nhà quyền quý nào đây. Người Trung Quốc rất mê tín, họ thích mấy con số cho rằng sẽ mang đến may mắn thế này.

Thế nhưng khi thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông nho nhã chừng ba mươi tuổi và một cô gái xinh đẹp bước xuống, Mộ Mai lại cười không nổi nữa. Đầu cô lập tức hiện ra cảnh Vưu Liên Thành nửa đêm rón rén bò lên giường cô, sáng sớm tinh mơ lại thức dậy rời đi. 

Thật buồn cười, rõ ràng là cô và anh yêu nhau trước cả khi quen biết Ngô Phương Phỉ, nhưng sao lúc đối mặt với nụ cười vô tư của Ngô Phương Phỉ, Mộ Mai lại muốn tìm một chỗ nào để trốn cơ chứ. Thức ăn trong túi dẫn nặng trĩu, tay cô bủn rủn như không thể nắm được nữa.

"Hi, người đẹp!" Ngô Phương Phỉ giơ tay lên, cười tít mắt.

Mộ Mai đứng thừ người nhìn Ngô Phương Phỉ mặt mày rạng rỡ, nụ cười tươi tắn hệt như mấy cô gái quảng cáo nước giải khát trên tivi. Dáng vẻ sáng láng này của Ngô Phương Phỉ có phải liên quan đến Vưu Liên Thành không? Có phải Vưu Liên Thành cũng đối với cô ấy rất tốt hay không? Trong phút chốc, nỗi ghen tị chôn sâu tận đấy lòng lại dấy lên gào thét.

"Phương Phỉ, cậu đến đây làm gì?" Mộ Mai bình tĩnh trở lại, sửa sang lại tóc tai quần áo chỉnh tề theo bản năng, đưa lại túi thức ăn cho dì giúp việc.

"Mấy ngày qua mình bận tối tăm mặt mũi, nào là công việc rồi chuyện của anh ấy." Ngô Phương Phỉ ra vẻ bất đắc dĩ, "Tối qua, ông ngoại nhắc mình mới nhớ, nên dành thời gian đến đây gặp cậu, xin lỗi cậu đây."

Cô ấy khoa trương cúi người chào hệt như kỵ sĩ thời cổ đại.

Ngô Phương Phỉ nói một tràng dài như thế, nhưng Mộ Mai chỉ nghe được bốn chữ "chuyện của anh ấy" được nói bằng giọng rất ngọt ngào thôi. Bất cứ cô gái nào rơi vào lưới tình đều sẽ nói đến người mình yêu bằng giọng điệu như thế cả.

Vưu Liên Thành chết tiệt! Mộ Mai oán hận nghĩ, nếu tối nay anh dám mò vào phòng cô, cô nhất định sẽ đuổi anh thẳng cổ.

"Lâm Mộ Mai." Ngô Phương Phỉ quơ tay trước mặt Mộ Mai.

Như mới tỉnh khỏi mộng, Mộ Mai miễn cưỡng cười với cô ấy: "Phương Phỉ, sao cậu biết mình ở đây?"

Ngô Phương Phỉ nhíu mày: "Không phải trước đây cậu từng nói địa chỉ chỗ này cho mình sao? Cậu quên rồi hả? Còn nữa..." Thấy Mộ Mai có vẻ bất an, Ngô Phương Phỉ chống tay dưới cằm, "Lâm Mộ Mai, lẽ nào cậu không định mời mình vào nhà à?"

Không, không, dĩ nhiên không thể cho cô ấy vào nhà. Nếu cô nhớ không lầm, áo khoác của Vưu Liên Thành còn đặt trên sô pha, tối qua anh lại giở thói xấu, vừa vào cửa đã bắt đầu quấn quýt lấy cô từ sô pha cho đến giường. Sáng nay đi sớm quá nên bỏ quên áo khoác của mình lại.

"Đi thôi, mình có chuyện muốn nói với cậu." Ngô Phương Phỉ kéo Lâm Mộ Mai.

Mộ Mai cuống quýt rút tay mình ra, buột miệng: "Không, Phương Phỉ."

"Không á?" Ngô Phương Phỉ nghiêng đầu ngạc nhiên, "Sao không cho mình vào nhà? Lâm Mộ Mai, không lẽ cậu giấu người đàn ông nào trong nhà sao?”