Nụ cười của cô trông vừa gian xảo vừa pha lẫn chút hồn nhiên. Vưu Liên Thành chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Mộ Mai, không hề tránh né. Dường như chỉ cần qua ải này, cậu sẽ vượt qua được sự cám dỗ chết người mang tên Lâm Mộ Mai kia. Cậu ghét việc cứ phải giãy giụa mãi mà không thoát nổi gần đây, ghét luôn cả cảm giác áy náy day dứt mỗi khi đối mặt với Đông Tiểu Qùy. Bởi vì trong mỗi đêm khuya thanh vắng, cậu luôn điên dại nhớ về hương sắc của Lâm Mộ Mai, nó đến từ chính cơ thể cô, chính là cái thứ mà người ta thường gọi là mùi hương của cơ thể kia.

Mộ Mai thở dài, ngồi lên chiếc bàn sách cách Vưu Liên Thành vài bước, còn cậu thì vẫn ngồi yên trên ghế, đối mặt với cô. Ở góc độ này, Mộ Mai trông nhỉnh hơn Liên Thành một chút.

"Tại sao không nói gì thế? Bình thường những lúc thế này anh phải rất tức giận mới đúng." Mộ Mai hắng giọng, bắt chước giọng điệu cậu chủ nhà mình, "Vưu Liên Thành, anh câm rồi à?"

Vưu Liên Thành vẫn trầm mặc như lão tăng ngồi thiền.

"Liên Thành, trông bộ dạng anh bây giờ hệt như chú tiểu cấm dục hồi bé em từng thấy trong chùa Ấn vậy." Mộ Mai tưởng tượng ra hình ảnh Vưu Liên Thành cạo đầu trọc lóc, mặc áo tăng màu đỏ, ngoan ngoãn ngồi thiền trong chùa liền phì cười.

Mộ Mai nhảy xuống khỏi bàn, ngồi lên đùi cậu, vươn tay lên choàng qua cổ Liên Thành, bờ môi cô ghé vào vành tai cậu.

"Liên Thành, giờ em không mặc gì bên trong cả đâu." Như nổi lên lòng từ bi, cô thủ thỉ công bố đáp án cho cậu biết.

Thật ra thì lúc người cô kề sát đến thì cậu đã ngờ ngợ cô không mặc gì bên trong rồi, nơi đầy đặn kia áp vào lồng ngực cậu thật êm. Vưu Liên Thành cố gắng tập trung tất cả ý chí còn lại, tưởng tượng đến khung cảnh cuộc sống ấm cúng giữa cậu, Đông Tiểu Quỳ và con cái của họ trong dinh thự trong tương lai.

Cậu căng mắt nhìn thẳng vào bức ảnh gia đình mình trên vách tường đối diện. Khi ấy cậu mới bốn tuổi, ông nội vẫn còn sống, nhưng ông nội vô cùng cố chấp, nhất quyết không chịu chụp ảnh chung với họ. Ông chỉ thích người phụ nữ kia thôi, lúc ông nhắc đến bà ấy luôn thân thiết gọi là "Tang", "A Tang", hình của bà vẫn được treo trong nhà tổ ở Hong Kong. Khi ông chết còn để lại di chúc tuyên bố rằng dù cho mẹ cậu có chết cũng không được phép đặt bài vị trong từ đường nhà họ Vưu. Mấy người hầu trong dinh thự cũng không thích mẹ, tuy ngoài mặt họ vẫn thể hiện sự tôn trọng nhưng sau lưng họ lại bảo mẹ là đồ hồ ly tinh. Lúc còn rất bé cậu luôn bắt gặp cảnh mẹ khóc nức nở sau khi choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Không sao đâu Vưu Liên Thành! Chỉ cần mày tập trung là được, giống như thời điểm phải đối mặt với bài toán khó giải nhất thế giới, cứ tập trung chú ý mà thôi! Qua được ải này rồi thì tất cả sẽ khác đi, chắc chắn là vậy, nhất định là như vậy.

Cô lại thở dài, tiếng thở khe khẽ kia tựa như len lỏi vào tận sâu trong màng nhĩ cậu. Như một kẻ xâm lăng giảo hoạt nhất và biết lựa thời cơ nhất, Mộ Mai đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng rê vào trong rồi vòng quanh bên ngoài tai Liên Thành.

Cô đưa tay ra mơn trớn mặt cậu: "Nhóc tóc xoăn à, em đoán, hiện tại anh hẳn đang tranh đấu rất ác liệt với chính mình phải không?"

Toàn thân Liên Thành vẫn như hóa đá, nhưng gân xanh hằn trên huyệt thái dương đã phơi bày tâm trạng của mình, không biết là do cái biệt danh "nhóc tóc xoăn" cô gọi lên kia hay là gì khác.

"Đừng dặn vặt bản thân nữa, cứ nghe theo lời mách bảo của trái tim mình không tốt hơn hay sao? Nếu hiện tại anh muốn hôn em thì cứ việc hôn, nếu muốn em thì cứ việc muốn."

Cô cọ chóp mũi mình vào mũi cậu.

"Liên Thành, bây giờ không phải anh còn chưa đủ hai mươi tuổi sao? Anh đã từng nói rằng anh có thể làm tất cả những việc mình thích trước hai mươi tuổi cơ mà."

"Lâm - Mộ - Mai!" Vưu Liên Thành nghiến răng, gằn từng chữ, "Đừng để tôi khinh thường em."

"Dù cho anh có xem thường em cũng chẳng sao cả." Lời của cô nũng nịu như cơn gió Nam ấm áp, môi cô lướt qua khuôn mặt cậu, cuối cùng ngậm lấy vành tai cậu.

Như thể bị chạm phải điểm kích thích, Vưu Liên Thành gần như muốn đẩy Mộ Mai ra ngay lập tức, nhưng cậu không thể, bởi chỉ cần chủ động chạm vào cô thì cậu sẽ thua cuộc, ý chí lúc ấy sẽ tan tác, rồi sau đó tình cảnh như ngày hôm nay sẽ không ngừng lặp lại. Mà hiện tại cậu chẳng tài nào trừng phạt cô hầu học của mình giống trước đây nữa rồi, bởi vì cậu không nỡ.

Cô rê lưỡi khắp vành tai cậu, đợi cho tiếng thở dốc của cậu đã không thể kiềm chế mà hắt ra, Mộ Mai rũ mắt xuống, áp chặt thân thể mình vào người cậu. 

Tối nay Vưu Liên Thành chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, còn Lâm Mộ Mai thì lại mặc áo len dày. Thời khắc hai thân thể dán vào nhau, cậu cảm thấy áo len của hai người như thể bốc cháy, chỉ một giây sau thôi chúng sẽ đốt họ thành tro bụi.

Cô thì thầm bên tai cậu: "Liên Thành, đừng cố ép bản thân nữa, như vậy em rất đau lòng!" Rồi dời môi, lại ngậm lấy vành tai kia không ngừng mút mát.

Dường như cô đã xé ra được một vết rách, hương vị quen thuộc mà cậu luôn tưởng niệm trong lòng đã đánh úp lấy Vưu Liên Thành, sau đó lan ra tất cả dây thần kinh của cậu, bức tường thành bắt đầu lung lay, rồi thoắt cái sụp đổ tan tành.

Mộ Mai ngả ra một khoảng cách chỉ vài tấc với Liên Thành, tha thiết nhìn cậu: "Liên Thành, hiện giờ anh có muốn em không?"

Vưu Liên Thành ngậm chặt miệng, cậu không thể để nó mở ra, chỉ cần mở ra nó sẽ không chịu nghe lời mà bật thốt chữ "muốn" kia ngay. 

Mộ Mai buồn bã gật đầu như đã hiểu, vừa toan dời người đi thì bất ngờ bị một sức lực cực mạnh lôi trở về, môi cô lập tức bị nghiến chặt, cậu giống như một chú chó dùng hết sức bình sinh ngoạm lấy khúc xương cứ trêu ngươi lơ lửng trước mắt.

Họ vẫn ngồi trên ghế, Mộ Mai bị Liên Thành hôn một cách ngấu nghiến, không, phải nói đó là bạo liệt mới đúng. Cậu không để cô kịp hô hấp, không để cô có cơ hội hít thở, không để môi lưỡi cô có chút khe hở nào.

Liên Thành vừa hôn Mộ Mai, vừa luồn tay vào trong áo len của cô. Quả nhiên bên trong hoàn toàn trống trải, bàn tay cậu dễ dàng nắm gọn lấy nơi êm ái kia. 

Nụ hôn dần trở nên nhẹ nhàng triền miên, hô hấp cũng quay trở lại. Cảm giác mềm mại kia như đưa cậu vào giấc mộng, khiến cậu không kiềm chế được ham muốn được chết chìm trong đó.

Như vậy thật tốt, thật tốt quá!

Cậu nôn nóng không kịp cởi áo len của cô ra, chui hẳn đầu vào trong, gấp gáp tìm kiếm suối nguồn ngọt lành bên dưới chiếc áo ấy.

Khi môi cậu ngậm lấy nụ hoa tươi thắm kia, tay Mộ Mai cũng rời khỏi lưng ghế, vô thức luồn vào áo mình, nắm lấy mái tóc mềm mượt của cậu. Năm ấy cô đã thấy được loài hoa huberlon ở nông trường, đóa be bé giống chiếc đèn lồng màu vàng óng, ngồi ngắm nó trong ánh nắng sớm mai thật lâu, cô như thấp thoáng tìm thấy được hi vọng.

Cũng như sự thân mật lúc này, nó nóng bỏng đến mức như thiêu rụi cả linh hồn cô, khiến Mộ Mai có ảo giác rằng thật ra là họ đang yêu nhau. Đúng là tệ quá! Nhìn đi, ở chung với Liên Thành lâu đã làm cho Lâm Mộ Mai không muốn nghĩ đến lời dặn dò của mẹ Xuân nữa rồi. 

Vừa in dấu răng lên thân thể cô, Vưu Liên Thành vừa xốc eo cô lên, để cô cảm nhận nơi nóng rực kia của cậu qua lớp vải vóc. 

Họ vẫn ngồi trên chiếc ghế ấy, hai bên ghế có tay vịn không cao lắm, chân của cô bị cậu gác luôn lên tay ghế, bàn tay Mộ Mai cũng len vào trong áo len cậu, vuốt ve lưng cậu, mơn trớn từng gò xương sườn của Liên Thành. Tay của cậu đã lần đến đùi cô, lưu luyến trước lớp vải quần jeans mỏng, còn tay kia thì vòng qua sau lưng cô, siết chặt người cô lại để cô cảm nhận lấy cơn hừng hực tỏa ra từ người cậu. Thân thể nóng hổi ấy khiến Mộ Mai chợt hoảng sợ, sợ đến mức phải thốt lên tiếng rên rỉ cho mình thêm can đảm, vì cô biết chỉ vài phút nữa thôi sẽ xảy ra chuyện gì.

Trước đây rất lâu, Kikudo đã dạy, tạo ra xung đột chính là cách thăm dò tốt nhất, Mộ Mai cấp bách muốn biết điểm mấu chốt của Vưu Liên Thành là gì.

Hiện tại mùa xuân đã đến, hết mùa xuân này Liên Thành sẽ rời khỏi London đến Brazil thực tập theo lịch trình học viện sắp xếp, bây giờ cậu đã bắt đầu học tiếng Brazil luôn rồi. Còn Đông Tiểu Quỳ sẽ đến Argentina, Brazil và Argentina ngay sát nhau, như vậy họ gặp gỡ nhau thuận tiện hơn. Mà ngày Liên Thành rời khỏi London, hợp đồng giữa cậu và Mộ Mai cũng sẽ chính thức kết thúc. Và xuân qua thì hè đến, hoặc có lẽ còn chưa đến cuối hè, mẹ Xuân sẽ mãi mãi ra đi rồi. Nên giờ cô chỉ có thể dùng cách xung đột này để dò xét cậu mà thôi.

Mộ Mai hít vào thật sâu, cúi đầu lẩm bẩm mang theo chút nũng nịu như cám dỗ: "Liên Thành, anh có muốn tiến vào không? Người ta bảo làm trên ghế thú vị lắm."

Lời nói này của cô đổi lại được sự mạnh bạo lớn hơn nữa của cậu, Mộ Mai không thể kìm được bật thốt lên, nhưng lần này không phải là vì sợ hãi nữa. 

Trong lúc tiếng kêu yếu ớt của cô vang lên, cánh cửa cũng đồng thời bị mở ra.

"Ối, xin lỗi, Liên Thành, em lại quên gõ... cửa rồi..."

Hai chữ cuối cùng trở nên mất hút, Đông Tiểu Quỳ cầm sách che miệng, biểu cảm phiền muộn, nũng nịu vẫn còn sót lại trên gương mặt.

Bàn sách nằm ở bên trái cửa, từ góc độ ấy, Mộ Mai có thể thấy rõ được vẻ mặt lúc này của Đông Tiểu Quỳ.