Cổ Tư nhìn xung quanh hai người họ một lượt, không thấy ông Tùy.

Hai người họ vẫn trò chuyện ở đó từ nãy đến giờ?

Trò chuyện say sưa đến mức Trì Uyên quên mất sự tồn tại của cô?

Được lắm.

Trì Uyên anh được lắm.

Cổ Tư nhìn chăm chú bên đó mấy lân.

Chắc Trì Uyên và Tùy Mị đang trò chuyện vui lắm.

Bởi vì Tùy Mị cứ cười khanh khách mãi.

Hôm nay Tùy Mị mặc một chiếc váy dài màu đỏ.

Cô ta vốn đã cao, dáng người thon dài, cộng thêm chiếc váy dài trông càng xinh đẹp.

Có lẽ không một người đàn ông nào từ chối nổi cô ta.

Cố Tư trừng mắt một cái, lại nhìn Trì Uyên.

Trì Uyên cũng đang cười.

Anh thực sự rất ít khi cười, dù có thì cũng chỉ mỉm cười hờ hững.

Nhìn anh bây giờ có vẻ đang vui lắm.

Cố Tư hừ một tiếng, quay người bỏ đi.

Bên kia có vài cái cây nhỏ, không cao lắm, nhưng cành lá xum xuê,

Phía dưới có băng ghế, xung quanh không có ai.

Cố Tư đi qua ngồi xuống, cởi giày ra.

Cô không nóng vội dán băng dán cá nhân, cứ để chân trần ngồi trên ghế.

Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô chưa ăn tối, ban nãy chỉ ăn một chút bánh ngọt ở quầy buffet.

Nhưng dạ dày vẫn hơi khó chịu.

Cố Tư ngửa đầu nhìn bầu trời.

Bầu trời thành thị luôn mờ ảo giống như được phủ một lớp gì đó.

Cô khoác hai tay lên thành ghế, khi không ai trông thấy, cô bày ra bộ mặt không cam tâm.

Chẳng qua chỉ là tốt số, sinh ra trong gia đình giàu có thôi mà.

Nếu như không có những thứ đó thì mọi người đều như nhau cả.

Tùy Mị cũng chẳng tài giỏi hơn người khác, cô ta kiêu ngạo gì chứ.

Càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Cố Tư giơ chân đá ngọn cỏ bên cạnh.

Chỗ này không có ai, cô có được sự thanh tịnh hiếm có.

Gió đêm chầm chậm thổi tới, ngồi ở đây cô cảm thấy rất dễ chịu.

Cố Tư không nghĩ nhiều nữa, cô tựa vào thành ghế, nghe âm thanh ồn ào không biết từ đâu vọng đến.

Ngồi ở đây một lúc, tâm trạng cô dần bình tĩnh.

Cô ngâm nga hát, sau đó ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

Có lẽ buổi trưa ngủ không ngon nên bây giờ cô hơi buồn ngủ.

Cổ Tư bật cười, nếu như ban tổ chức biết có người trốn đi ngủ trong bữa tiệc thì không biết sẽ cảm thấy thế nào.

Một lúc sau, Cố Tư bỗng nghe thấy tiếng Tùy Mị.

Giọng nói của cô ta luôn dịu dàng, lúc này cũng vậy.

Cố Tư nghe thấy cô ta nói, "Không phải chứ, có phải đi tìm đồ ăn rồi không.

"

Giọng Trì Uyên hơi sốt ruột, "Bên kia không thấy.

"

Cố Tư đang nhắm mắt, nghe vậy cô từ từ mở mắt ra.

Cô nhìn chằm chằm bầu trời xám xịt, nghĩ ngợi.

Cuối cùng đồ tồi Trì Uyên cũng nhớ tới cô.

Cổ Tư không nhúc nhích, động tác cũng không thay đổi, vẫn cắm rễ mãi ở chỗ này.

Trì Uyên đứng yên tại chỗ nhìn xung quanh một vòng, nhưng không nhìn thấy Cố Tư.

Anh hơi lo lắng, Cố Từ chưa từng tới mấy chỗ kiểu này, không biết cô chạy đi đâu rồi.

Trong lòng anh không yên tâm, lại đi về phía hòn non bộ.

Ai ngờ qua bên đó cũng không nhìn thấy Cố Tư.

Tùy Mị chạy tới chạy lui theo Trì Uyên, miệng không ngừng lải nhải, "Cô Cố lớn như vậy rồi, sẽ không đi lạc được đâu, anh đừng sốt ruột, chúng ta cứ tìm từ từ.

"

Cố Tư trông thấy bóng dáng Trì Uyên và Tùy Mị ở đằng xa.

Trong tay Cố Tư vẫn cầm miếng băng dán cá nhân.

Trong túi quần Trì Uyên cũng có một cái.

Anh há miệng, cuối cùng chỉ thốt ra một câu, "Tôi tìm cô mãi.

"

- ---------------------------.