Bởi vì mỗi người đều được tổ chương trình phát cho một trăm nhân dân tệ nên khi xuống xe ai cũng xách theo một túi đồ cực lớn màu đỏ, nhìn từ xa họ không giống người nổi tiếng mà giống như người làm công vác mấy cái túi lớn vào thành phố.
[Hahaha tôi chứng minh ! Đây không phải là một chương trình tình cảm lãng mạn, đây là một chương trình giải trí ! ] [May mà Lục gia của tôi thân hình cao ráo, có đôi chân dài miên man, nổi bật giữa đám đông, nếu không thì . . .]Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. [Xuân Xuân, nhìn cái mũ gà nhỏ trên đầu anh ấy đi, nó là do ông chủ nhỏ tặng, diễn viên hài đã thực sự hiện nguyên hình rồi. ] Lỗ tai của Sầm Xuân hơi nóng, luôn cảm thấy có người nói xấu sau lưng mình, vì vậy anh liền quay đầu nhìn xung quanh. Bên này Lâm Nghêu đã đi lại gần bên cạnh Tô Diệp Tinh: "Tinh Tinh, thức ăn có lẽ sẽ bị trùng lặp rất nhiều.” Đạo diễn chọn một nơi vắng vẻ không có mấy người dân như vậy, có lẽ là vì lý do an ninh, ít người thì sẽ ít người nhận ra bọn họ, giảm thiểu những vấn đề ngoài tầm kiểm soát. Lâm Nghêu giơ tay: "Đạo diễn ! Nếu mua nhiều quá thì làm sao đây ?" “Không có làm sao cả, dù sao mọi người cũng ăn một mình đi.” Cuối cùng đạo diễn Tồi hét lớn bằng loa. Sau đó mọi người bàn nhau để đồ ăn vào bếp trước, sắp xếp, xem nặng bao nhiêu, món nào nên để trong tủ lạnh thì cho vào tủ lạnh, món nào không để lâu được thì sẽ ăn trước. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Một nhóm người xách túi tạo ra âm thành “Xì xào” đi vào bên trong. Tô Diệp Tinh cũng xách túi đi vào trong. Ôn Gia đi tới, ở trong chương trình tình cảm này biểu hiện của anh cũng không xuất sắc lắm, phần lớn thời gian anh chỉ yên lặng đứng ngoài quan sát, khi nhìn thấy Tô Diệp Tinh bưng đồ ăn lên, liền nói: "Tô lão sư, để tôi đi.” Tô Diệp Tinh vốn vẫn còn khó chịu với câu "tối nay muốn ăn gì" kia, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Ôn Gia, cô đột nhiên có một số suy nghĩ khác. Nên yêu đương chứ nhỉ. Người này cũng tốt. Nghĩ nghĩ, cô cười với anh: "Ôn lão sư, là anh sao." Nụ cười đó hướng về Ôn Gia, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên ửng hồng, hai mắt ngấn nước, gãi gãi sau đầu: "A, đúng rồi, là tôi." Anh lại tiến lên cầm lấy cái túi đồ ăn trong tay của cô, Tô Diệp Tinh cũng không tiếp tục từ chối nữa, chỉ cười nói: "Được, vậy cảm ơn Ôn lão sư nhé." Giọng nói ấm áp mềm mại lọt vào tai Ôn Gia, khiến bước chân anh như nhẹ đi vài phần. Như thể có sức mạnh vô hạn, anh sải bước về phía trước với hai chiếc túi trên tay. Tô Diệp Tinh không còn túi đồ nào để cầm nên cả người cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Khi bước vào, Lục Dã chậm rãi lê đôi chân dài đi ngang qua cô, khi anh chuẩn bị đi ngang qua cô, giọng nói của anh có chút bất cần, buông thả: "Tô lão sư nhanh như vậy đã chọn được con mồi rồi cơ à ?" "À, phải đấy." Hai tay chắp sau lưng, Tô Diệp Tinh cũng chậm rãi cười nói: "Lục lão sư quả thật vẫn còn rất hiểu tôi nhỉ." Tô Diệp Tinh nói. “Nói thế nào thì tôi cũng là đại sư huynh.” Lục Dã nói, trong giọng nói mang theo một tia ý cười, sau đó đi ngang qua Tô Diệp Tinh, không quay đầu lại vẫy vẫy tay, “Vậy chúc Tô lão sư chơi cho vui vẻ nhé. " "Khách sáo." Tô Diệp Tinh nói xong, nụ cười trên mặt liền biến mất. Lúc này, Tần Lộ Lệ cũng xách túi đồ ăn đi ngang qua cô. Tô Diệp Tinh nghe được âm thanh nho nhỏ: "Tô lão sư, cô đang rất đắc ý phải không, lần này coi như cô thắng rồi.” Tô Diệp Tinh: . . . ? ? ? Cô sửng sốt trong giây lát, quay đầu nhìn Tần Lộ Lệ, lại thấy cô ta đang nhìn phía trước với vẻ bình tĩnh đến mức hết sức bình thường, như thể câu nói đó không hề thốt ra từ miệng cô ta. Nhưng Tô Diệp Tinh chắc chắn rằng mình không hề nghe nhầm. Một ca sĩ giỏi phải có một đôi tai nhạy cảm, có thể xác định các nốt nhạc nhỏ khác nhau và có thể xác định các giai điệu khác nhau của cùng một nốt, chưa kể giọng hát khàn khàn của Tần Lộ Lệ. Bởi vậy, cái âm thanh kì kì quái quái kia của Tần Lộ Lệ, Tô Diệp Tinh cũng nghe thấy rõ ràng. Cô liếc nhìn Tần Lộ Lệ, nhưng cô không hạ giọng mà chỉ mỉm cười với cô. Giữa bàn dân thiên hạ, giữa thanh thiên bạch nhật. Một tia nắng rơi xuống má của Tô Diệp Tinh khiến cho nụ cười quá xán lạn của cô càng thêm rực rỡ, cô nhẹ giọng nói: "Không cần khách sáo đâu nè Tần lão sư, cám ơn lời chúc mừng của cô nhé." "Tôi cũng không thể ngờ bản thân mình vậy mà lại đứng nhất đó." Tần Lộ Lệ bất giác nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy rằng cô gái trước mặt mình quá rực rỡ, như thể cô được sinh ra trong ánh sáng mặt trời. Nó làm cô nhớ đến những gì cô nhìn thấy trong khuôn viên xanh ngát trong khuôn viên trường. Người con gái đứng bên cạnh người đàn ông đó một cách vô lo vô nghĩ, mỉm cười, nụ cười đó như một thiên thần sẽ không bao giờ bị những rắc rối bủa vây, nhưng lại như thể . . . khiến con người ta muốn phát hủy. Nghĩ đến chuyện này, Tần Lộ Lệ mỉm cười với đối phương: "Tô lão sư, vậy lần sau tôi chỉ có thể cố gắng hơn." Nói xong, Tần Lộ Lệ thu dọn đồ đạc, tăng tốc đi vào trong. Tô Diệp Tinh chắp tay sau lưng, tâm trạng vừa rồi vốn còn cảm thấy không mấy vui vẻ nhưng bây giờ cảm xúc lại dâng lên một cách mạnh mẽ. ừm. Nấu một bữa ăn có là gì. Kẻ thù không vui. Cô mới cảm thấy vui. Về phần Lục Dã . . . Trực giác nghĩ đến chuyện không vui, Tô Diệp Tinh nhíu mày, lập tức đem nó ném ra phía sau đầu. Quan tâm đến anh ta làm gì. Chuông gió vang lên, Tô Diệp Tinh đẩy cửa đi vào. “Rất nhiều món ăn đều giống nhau,” Lâm Nghêu đau lòng nói với cô, “Tinh Tinh, tối nay cô phải nấu ăn, phải làm sao đây.” Cố Giảo mỉm cười. Tối hôm qua cùng ngồi trên xe buýt, bọn họ dần dần hiểu nhau hơn, cũng không còn câu nệ như trước, trực tiếp nói: “Nghêu Nghêu, cô nói sai rồi, Tô lão sư cùng Lục lão sư đều chỉ có thể luộc trứng, có đưa nhiều đồ ăn thì cũng vô dụng thôi.” "Đúng nhỉ." Lâm Nghêu đi tới và vỗ vai Tô Diệp Tinh. Tô Diệp Tinh nhìn cô một cách chán ghét, Lâm Nghêu vội vàng rút tay lại: "Ồ, tôi nhịn không được, tôi quen rồi, tôi quen rồi." Cô ấy cười với cô: "Nhưng tôi vẫn muốn nói cái này ! Tô lão sư, cho dù cô thật sự luộc một nồi trứng, để bày tỏ lòng ủng hộ cô, tôi cũng sẽ quấn lấy cô !" "Tôi cám ơn cô nhé." Tô Diệp Tinh trợn tròn mắt. Lâm Nghêu chỉ vào cô, vỗ vào chiếc ghế sô pha bên cạnh rồi cười điên cuồng: "Chính, chính là cái trợn tròn mắt này ! Chị Cố, chị có nhìn thấy không, chính là cái trợn tròn mắt đó. Hôm qua đã lọt vào top tìm kiếm, thật buồn cười ! Ha ha ha ha. . . " Cố Giảo cũng không thể không cười. Tuy nhiên, cô ấy ngược lại không cảm thấy nó buồn cười, cô ấy chỉ nghĩ nó dễ thương. Đại khái là bởi vì bộ dáng của Tô Diệp Tinh làm cho người ta có cảm giác không thể nào ghét nổi, cho dù là lúc cô thể hiện ra bản thân không vui, kết hợp với đôi mắt mèo kia, chỉ khiến người ta có cảm giác muốn được vuốt bộ lông mèo đó của cô. Cô ấy thật sự đã chạm lên đầu của Tô Diệp Tinh, và khi Tô Diệp Tinh đang cố gắng bảo vệ búi tóc của cô, cô ấy không thể nhịn được cười, nói: "Được rồi, Tô lão sư, bữa tối của mọi người phải nhờ cô và Lục lão sư rồi. “ Tô Diệp Tinh: "Ồ." Vừa nói, cô vừa nhìn Lục Dã đang dựa vào quầy bếp ở phía bên kia. Anh đút một tay vào túi rồi cứ đứng đó nhìn cô, nhưng trên khuôn mặt ngược lại chẳng có nụ cười nào cả. Người này khi không cười thực ra có chút xa cách, bởi vì nét mặt tổng thể của anh hơi nghiêm nên nhìn chung anh toát lên vẻ lạnh lùng, không muốn ai đến gần mình. Lúc này cũng vậy. Nhưng như thể anh đã nhận ra ánh mắt của cô, anh liếc nhìn cô một cái rồi nói với Cố Giảo: "Hy vọng đến lúc đó mọi người sẽ không chê cười tay nghề của Tô lão sư." Tô Diệp Tinh: . . . Cô nghiến răng nghiến lợi: "Lục, lão, sư, anh nói chuyện có thể chỉ lôi mỗi mình anh vào thôi được không hả." Tất cả cư dân mạng ở trong khung chat đều đang bật cười: [Phụt ha ha ha ha ha Lục lão sư lại quăng miếng cho Tô lão sư.] [Thôi xong rồi, chắc mắt tôi bị mù nữa rồi, tôi thế vậy mà lại nhìn thấy cảm giác cp từ trên người hai người họ.] [Nhưng mà nhìn khuôn mặt đầy chán ghét của Tô lão sư đi.] [Các người thật phiền phức, mở miếng là cứ lão sư lão sư, đây là từ vựng phá tường thời nguyên thủy gì vậy, cư dân mạng và lão sư ? ] [Phải đấy, cái người lão sư này, bây giờ ở đây chúng tôi thích gọi là lão sư đấy. ] Ở bên kia màn hình, Lục Dã chỉ trả lời: "Không thể." Khuôn mặt của Lâm Dao đỏ bừng, cô cứ một lúc đứng nhìn Tô Diệp Tinh một lúc lại nhìn Lục Dã, người đang lười biếng đứng đằng đó. Cố Giảo kéo cổ áo cô: "Vẫn còn đồ ăn chưa chia đây này." Thế là cả nhóm tiếp tục chia các món ăn, món nào nên để trong tủ lạnh thì cho vào tủ lạnh, món nào nhiều quá thì cũng cho vào tủ lạnh, bỗng chốc tủ lạnh đã được chất đồ đầy thành núi. Phần còn lại là tùy thuộc vào vị đầu bếp tối nay. —— Bốn giờ chiều. Tô Diệp Tinh đi chợp mắt một chút, khi cô thức dậy đã là bốn giờ chiều. Khi Tô Diệp Tinh vào bếp, cô cũng nhìn thấy Tần Lộ Lệ ở đó. Dựa vào quầy bếp, Tần Lộ Lệ đang đứng bên cạnh Sầm Xuân thản nhiên nói chuyện, khi nhìn thấy cô, cô ta giơ tay vẫy vẫy về phía cô: "Tô lão sư, cô đến rồi à ?" Tô Diệp Tinh ngưỡng mộ sức mạnh da mặt của người phụ nữ này. Tuy nhiên, cô đã từng gặp qua rất nhiều người như vậy ở mấy chỗ bố mẹ mình, nhìn thấy cũng không có gì ngạc nhiên nên chỉ cười nói: “Tần lão sư.” Nói xong, Tô Diệp Tinh đi loanh quanh. Đứng trước tủ lạnh, Sầm Xuân dường như đang do dự không biết nên chọn chai nước nào, khi nhìn thấy Tô Diệp Tinh, anh cũng chào hỏi: "Tô lão sư!" Tô Diệp Tinh cảm thấy có chút kì lạ. Sao lại gọi là Tô lão sư nhỉ ? Tuy nhiên, cô cũng bắt chước gọi lại như vậy: “Sầm lão sư." Nhà bếp là kiểu thiết kế bán mở. Có một bàn nấu ăn dài, khi Tô Diệp Tinh đi ngang qua, Tần Lộ Lệ không còn cách nào khác là tránh đường, Tô Diệp Tinh phát hiện ra cô ta vậy mà đã nấu một nửa số món ăn cho buổi tối. Tô Diệp Tinh: . . . Như này thật không biết xấu hổ. Cô giả vờ nói: "Tần lão sư, như thế cũng quá làm phiền cô rồi." "Tô lão sư cô khách sáo rồi. Đạo diễn Tồi chỉ nói bắt cô với Lục lão sư nấu ăn, chứ anh ấy không hề nói là chúng tôi không thể giúp đỡ," Tần Lộ Lệ làm như mình đang giải thích, lại mỉm cười, "Tôi nghĩ, chỉ ăn chứ không giúp được gì thì ngại quá nên tôi quyết định đi vào, nhặt rau, rồi rửa rau”. "Sầm lão sư, anh nói có đúng không ?" Sầm Xuân đang uống một gần hơn nửa chai nước, suýt nữa thì bị sặc. Anh vội vàng xua tay: "Tôi không." "Sao phải làm nhiều việc thế ?", anh tự tin nói: "Lần sau khán giả bình chọn cho tôi, tôi làm lại là xong rồi chứ gì". Phòng trực tiếp cư dân mạng đều [ha ha ha ha ha]. [Đồng chí lôi lôi của tôi định kéo tôi lăn cùng nhau à, nhưng tôi chỉ muốn nằm thẳng thôi không muốn lăn đâu nhé.jpg. ] [Xuân Xuân, tên đàn ông ngốc nghếch này, cũng thẳng thắn quá nhỏ. ] [Sắc mặt của Tần đã hoàn toàn thay đổi. ] [Thành thật mà nói, tôi ngày càng nghi ngờ về tuyên bố "Tần là Bạch nguyệt quang của anh đế" này đó. ] [Với lại các bạn có để ý không Tần cứ cố gắng đi loanh quanh mấy chỗ có Lục Dã suốt, thế mà anh ấy chỉ nói tổng cộng có ba câu “Ồ”, “Ừm”, “Ồ”. [Cười chết đi được, ảnh đế đang thể hiện rõ thế nào là [xã giao qua loa cho có lệ thôi].jpg. ] Khi mọi người còn đang bàn tán xôn xao, Sầm Xuân chộp lấy một chai nước và bỏ chạy như một bóng ma bị đuổi theo. Chỉ còn lại mỗi Tần Lộ Lệ lúng túng đứng giữa Tô Diệp Tinh và Lục Dã. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ nói vài câu khách sáo để giữ thể diện cho cô. Tô Diệp Tinh cũng không thèm để ý, dù sao cô cũng làm rất hời hợt. Cô vòng qua người cô ta để đi đến bên kia, người đang dựa vào quầy bếp khoanh tay nhìn cô: "Tôi có thể làm gì đây?" "Tôi nói trước nha," cô nhìn vào camera, "Tôi thực sự—" Như muốn nhấn mạnh, Tô Diệp Tinh lại nói: "Tôi thật sự chỉ biết luộc trứng." [Mong muốn sống sót rất mạnh mẽ] [Tôi chính là yêu cái cách ăn nói thẳng thắn của tiểu Tinh Tinh! ] [Hai người chỉ biết luộc trứng mà ở bên nhau, buồn cười quá vậy.jpg] Lục Dã đứng thẳng người. “Giúp tôi đeo tạp dề vào,” anh nói, “Tôi không với tới được.” Tô Diệp Tinh: . . . Cô nhìn cánh tay dài của anh. Đủ rồi đấy . . . Không tới ? Ăn nói xạo sự cái mông anh đấy.