Nếu cuộc đời của mỗi người là một bộ phim, thì phim nào hẳn cũng có đoạn hay đoạn dở, đoạn kịch tính gay cấn, đoạn ngáp chảy nước mắt, đoạn bổng thì cười ha hả, đoạn trầm thì len lén quẹt nước mũi, đoạn xem đi xem lại không thấy chán, đoạn xem xong lại chẳng nhớ cái củ cà rốt gì.
Tất nhiên ai cũng có một bộ phim của mình, để tự đạo diễn và làm nhân vật chính, người khác chỉ là quân lâu xâu, vai quần chúng mà thôi. Kể ra thế là công bằng rồi, mọi người đều có phim mà diễn, làm chính làm phụ đều đủ cả.
Thế nhưng thói đời thường lại rất buồn cười. Người ta nhiều lúc chẳng chịu đóng phim của mình cho tử tế, lại cứ chăm chăm dòm phim của người khác, rồi ước ao giá mình được làm nhân vật chính trong bộ phim của người dưng. Cái lúc phim mình đến cảnh khổ đau thì xuýt xoa sao người khác được đóng toàn vai sung sướng. Cái lúc phim họ vui thì chao ôi sao phim ta lại buồn quá thể. Nghe cứ như thể người ta chẳng bao giờ phải đau phải khổ còn mình thì lúc nào cũng thân cò lặn lội hẩm hiu quá xá.
...
Thượng Hải, 11 p.m.
Thời điểm nhìn thấy khuôn mặt vừa thân quen vừa xa lạ đó, Giả Mộng Phạn không biết phải nói gì. Một điều cô không thể ngờ là Đàm Khải Trạch đã trở về, anh đã thay đổi rất nhiều, nhìn vào mắt anh, cô thấy nó càng lạnh lùng và trầm tĩnh hơn xưa.
Gặp lại nhau sau năm năm xa cách, đối với anh trai và em gái, có lẽ đây là thời khắc cảm động nhất. Thế nhưng, trái tim và cả cơ thể cô đều trống rỗng.
Đàm Khải Trạch cũng không ngờ sẽ gặp lại cô trong hoàn cảnh này, ánh mắt giao nhau, chỉ một vài giây nhưng lại lâu hơn cả một nghìn tám trăm hai mươi lăm ngày.
Cô đi lướt qua vai anh, cả ba người không ai nói một lời, có lẽ quá khứ đã tổn thương quá nhiều, cho nên hiện tại gặp nhau, lại không khác gì một người xa lạ.
Đàm Khải Trạch quay người lại, nhìn bóng lưng ẩn trong bóng tối của Giả Mộng Phạn, khoé môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống, sau cùng quyết định đường ai nấy đi.
Giả Mộng Phạn ngồi thẳng người trên bàn ăn, nhìn chằm chằm vào những món ăn được bày biện trên bàn, nhưng trong đầu chỉ có hình ảnh của Đàm Khải Trạch lúc nãy.
"Những món này tôi làm đều là những món mà cậu thích ăn..." Âu Dương Hạc Hiên gắp cho cô một miếng cá phile chiên giòn. Cô cúi đầu xuống ăn, lát sau mới lên tiếng:
"Cảm ơn!"
Âu Dương Hạc Hiên cười nhẹ, cúi đầu che giấu nét buồn bã, "Tôi không thích cậu nói chuyện xa cách với tôi thế đâu!"
Giả Mộng Phạn mím môi, thật lâu không nói chuyện, tay đang cầm đũa cũng không hoạt động nữa, cô thất thần một lúc, tưởng chừng như thời gian đang ngừng trôi, cả bầu không khí đều trở nên nặng nề, nhưng rồi cô lên tiếng, phá vỡ bầu không khí này: "Anh ta về nước rồi, có phải ba mẹ nuôi cũng về cùng anh ta không?"
Âu Dương Hạc Hiên nhìn cô, thở dài một hơi: "Cậu muốn về thăm bác trai bác gái phải không?"
Giả Mộng Phạn gật đầu: "Dù gì lúc trước, họ cũng đã rất yêu thương tôi!"
Âu Dương Hạc Hiên mím môi, ánh mắt xao động nhìn cô, lên tiếng: "Cuối tuần tôi sẽ về thăm ba mẹ một chuyến, cậu có thể đi cùng tôi, tiện thể qua chào hỏi hai bác ấy (ám chỉ ba mẹ nuôi của Giả Mộng Phạn) một lúc!"
Cô chớp mắt, nhìn Âu Dương Hạc Hiên, xúc động vì câu nói của hắn, không phải cô không biết, Âu Dương Hạc Hiên căn bản không có ý định về thăm ba mẹ hắn, mà là vì muốn đi cùng cô, giúp cô giảm bớt áp lực khi gặp lại ba mẹ nuôi của mình.
Từ nhỏ đến lớn, đều là hắn ta bảo vệ cô mỗi lần cô bị Đàm Khải Trạch ức hiếp, cũng chỉ có hắn mới đem lại cảm giác thoải mái cho cô. Không lo nghĩ về chuyện gia đình, không suy tư về chuyện tương lai, tất cả đều vô ưu, vô lo. Một người tri kỷ tốt như vậy, cô thật sự rất may mắn khi có hắn ở bên.
Về việc Giả Mộng Phạn ngại gặp lại gia đình ba mẹ nuôi, không phải vì cô không xem trọng họ. Việc Đàm Khải Trạch ghét cô đã là chuyện rất lâu, cũng chỉ là một nguyên nhân nhỏ. Nguyên nhân chính là vì lúc còn nhỏ, cô đã vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa mẹ ruột của cô và ba nuôi.
Mẹ cô thực chất chỉ là một tiểu tam xen giữa cuộc hôn nhân của người khác, mà người khác này không ai khác lại chính là ba mẹ của Đàm Khải Trạch, cũng chính là ba mẹ nuôi của cô sau này. Mẹ cô và ba Đàm Khải Trạch là ông Đàm Việt Bân qua lại rất thường xuyên, đến cả cô lúc đó mới năm tuổi, lại là một đứa trẻ không có cha, thấy Đàm Việt Bân yêu thương cô, liền ảo tưởng mong muốn một gia đình trọn vẹn ba người.
Chuyện đó cứ tiếp diễn cho đến một ngày, mẹ Khải Trạch là bà Tịnh Kỳ phát hiện chồng mình ngoại tình với người khác. Vốn dĩ là một người phụ nữ hiểu chuyện, bà ấy không làm ầm ĩ mọi chuyện, cũng không gây khó dễ cho mẹ con cô, mà chỉ lặng lẽ viết đơn ly hôn đưa cho Đàm Việt Bân ký.
Lúc nhìn thấy tờ đơn ly hôn, Đàm Việt Bân mới hối hận về việc làm của mình, liền cầu xin bà ấy tha thứ và hứa sẽ cắt đứt với mẹ cô. Để chứng minh câu nói của ông là sự thật, Đàm Việt Bân đã đến tìm mẹ cô đề nghị cắt đứt.
Mẹ cô lúc ấy yêu Đàm Việt Bân thật lòng, nghe thấy đề nghị đó liền giống như phát điên, mỗi ngày đều đến làm phiền gia đình Đàm Khải Trạch, rồi bỗng một ngày mẹ cô không còn làm loạn nữa. Bà chỉ ở trong phòng một mình, không nói chuyện với ai, cũng không để lộ bất cứ cảm xúc nào.
Giả Mộng Phạn khi đó mới năm tuổi, thế nhưng cô vẫn nhớ rất rõ ràng, khi cô trở về từ trường học, không còn nhìn thấy bóng dáng của mẹ trong phòng, mọi thứ yên ắng đến mức đáng sợ, đến khi cô mở toang cánh cửa phòng tắm ra, bên trong chỉ toàn là máu. Trong bồn tắm, mẹ cô nhắm mắt tựa như nằm ngủ, trên cổ tay là những dòng máu đỏ tươi đang chảy ngoằn ngoèo, giống như những con rết kinh dị quấn quanh cổ tay.
Những chuyện sau đó, Giả Mộng Phạn đã không còn nhớ nữa. Cô chỉ biết trong từ khi nhìn thấy mẹ cô cả người đầy máu cho đến khi kết thúc lễ tang, cô không hề rơi một giọt nước mắt nào, dường như mọi chuyện xảy ra cũng chỉ là một giấc mơ, đến khi tỉnh lại, cô chính là con gái nuôi của gia đình Đàm Việt Bân và Tịnh Kỳ, còn có thêm một người anh trai là Đàm Khải Trạch. Từ đó cô cũng đổi tên thành Đàm Mộng Phạn. Thế nhưng từ khi cô chuyển ra khỏi nhà, ở riêng và tự mình sinh sống, cô lại trở về với họ thật của mình là Giả Mộng Phạn.
Có thể vì mẹ cô phá hoại gia đình Đàm Khải Trạch, cho nên anh ta mới căm ghét cô như vậy, hết lần này đến lần khác ức hiếp cô.
Tất cả mọi chuyện cô có thể hiểu và chịu đựng, chỉ duy nhất một lần vượt ra tầm kiểm soát của cô. Chính là cái đêm sinh nhật năm mười tám tuổi định mệnh ấy, sau khi trở về từ tiệc sinh nhật với Âu Dương Hạc Hiên, vừa vào đến nhà, Đàm Khải Trạch đột nhiên giận giữ ép chặt cô trên tường, những chiếc hôn mạnh bạo siết chặt môi cô đau rát, càng khiến cô hoảng loạn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh không nói một lời, cứ thế chiếm đoạt cô mặc cho cô vùng vẫy cầu xin.
Lúc đó Giả Mộng Phạn cứ nghĩ mình sẽ không thể thoát được, chắc chắn sẽ chết, nhưng may mắn rằng Âu Dương Hạc Hiên đã qua tìm cô vào lúc hệ trọng đó. Khi nhìn thấy cô sắp bị Đàm Khải Trạch hãm hiếp, hắn giống như biến thành một con thú, xông đến quật ngã Đàm Khải Trạch. Hai người bọn họ cứ thế tổn thương đối phương không thương tiếc.
Âu Dương Hạc Hiên nói: "Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta nếu như anh ta dám tổn thương đến cậu một lần nữa!"
Nhìn người con trai đối diện, lại nhớ đến câu nói lúc xưa, khoé mắt cô đỏ bừng, cảm động đến mức muốn khóc.
Âu Dương Hạc Hiện nhìn thấy cô như sắp khóc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chân tay lập tức trở nên luống cuống: "Cậu làm sao vậy? Không khoẻ ở chỗ nào sao?"
Giả Mộng Phạn lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Tôi rất khoẻ, chỉ là cậu lúc nào cũng đối tốt với tôi như vậy khiến tôi rất cảm động!"
Âu Dương Hạc Hiên nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Có phải cảm thấy tôi vô cùng tốt, vô cùng đẹp trai hay không? Giúp đỡ cậu nhiều như vậy rồi, không phải cậu cũng nên có chút thành ý hay sao?"
Nếu như ngày thường Giả Mộng Phạn nhất định sẽ bĩu môi chế giễu hắn vài câu, thế nhưng suy cho cùng hắn cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều, mà cô vẫn chưa báo đáp hắn một cách tử tế.
Nghĩ như thế, cô liền hỏi: "Cậu muốn tôi làm gì cho cậu? Nói đi! Nếu như việc đó nằm trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cậu!"
"Cậu nói thật đấy chứ?" Âu Dương Hạc Hiên nhíu mày nghi ngờ.
Giả Mộng Phạn không nói, chỉ gật đầu mạnh một cái nhằm trả lời câu hỏi của hắn.
"Vậy thì..." Âu Dương Hạc Hiên nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, hắn cười nhẹ rồi lên tiếng: "nếu được, làm cùng tôi chuyện này đi!"