Thật sự đã vài ngày rồi tôi không nhìn thấy anh ấy, kể từ sau ngày đó anh ấy giống như biến mất vậy, không đến trường cũng không về nhà. Khó chịu trong lòng tôi không biến mất mà ngược lại ngày càng nghiêm trọng hơn. Tôi rất nhớ anh ấy, rất muốn nhìn thấy anh ấy. Dáng vẻ anh không cảm xúc, dáng vẻ nụ cười rực rỡ của anh. Những hình ảnh đó không ngừng xuất hiện trong lòng tôi, tôi cảm giác mình sắp nhớ anh đến phát điên rồi. Tại sao lại như vậy? Tôi vẫn chưa từng có tình cảm như vậy với bất kỳ ai, tình cảm của tôi với anh ấy là loại tình cảm gì? Là loại gì có thể khiến cho tôi muốn gần gũi anh ấy như vậy, là loại gì có thể khiến cho tôi để ý chuyện anh ấy có người yêu đến thế, là loại gì khiến tôi nhớ anh ấy thế này?

Dĩnh Hân nói với tôi nó gọi là yêu, yêu điên cuồng.

Tôi, thích anh ấy…

Thật ra tôi vẫn luôn biết anh ấy ở chỗ này, chỉ là không dám tới, nhưng tôi sắp không chịu nổi nữa rồi! Nếu như còn tiếp tục không nhìn thấy anh, có thể tôi sẽ thật sự bị khó chịu trong ngực hành hạ đến chết.

“Tiểu Lâm! Sao em lại đến đây?” Tôi vừa vào cửa liền nhìn thấy A Thiết.

“Tôi…” Tôi bắt đầu nhìn xung quanh, không nhìn thấy anh cũng không thấy An Tử.

“Em tìm Vũ Tường đúng không?”

Tôi gật đầu.

“Cậu ta ở trên lầu đó.”

“Trên lầu” là lầu ba ở nhà này, chỗ của bọn họ thật thật đúng là nhiều. Tôi lên đến lầu ba thì phát hiện cửa phòng mà A Thiết nói với tôi đang khép hờ, tôi đẩy cửa ra bước vào.

Trong phòng khách không có ai, có tiếng động phát ra từ một cánh cửa trong phòng, đó là tiếng rên rỉ mập mờ. Tôi biết tôi không nên mở cánh cửa kia, nhưng tôi lại mở ra.

Hai người trần truồng dây dưa trên giường. Anh ấy đè ép nam sinh thanh tú tên An Tử kia mà hôn kịch liệt, thân dưới của bọn họ gắn kết chặt chẽ với nhau, anh mạnh mẽ động thắt lưng.

Thứ gì đó từ trong mắt tôi ứa ra? Thứ gì đó làm ướt mặt tôi?

Sau khi bọn họ kịch liệt run rẩy một hồi, cuối cùng anh ấy cũng chú ý đến tôi, trên mặt của anh tràn đầy cảm xúc kinh ngạc.

“Sao em lại…” Không đợi anh ấy nói xong, tôi xoay người chạy ra ngoài.

“Vũ Lâm!” Tôi nghe thấy tiếng anh ấy gọi tôi, nhưng tôi không dừng chân lại, cũng không muốn dừng lại.

Từ mắt túa ra dịch thể nóng bỏng khiến thế giới trước mắt tôi mơ hồ, tôi không nhìn thấy gì cả, nghe thấy tiếng kèn chói tai, nhưng tôi không muốn chú ý đến nó, tôi không muốn để ý chuyện gì cả.

Một cái ôm ấp áp xô ngã tôi xuống đất.

“Em điên rồi!” Là giọng nói của anh ấy, tôi vẫn chưa từng nghe thấy giọng nói anh như thế.

“Không cần anh quan tâm tôi!” Tôi không ngừng xoa mắt, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng rồi. Quần áo anh mặc rất mất trật tự, bên trong áo khoác mở ra của anh không mặc gì cả.

“Cuối cùng em ồn ào khó chịu chuyện gì!” Giọng nói anh vẫn ác liệt.

“Tôi ầm ĩ chuyện gì thì mắc mớ gì tới anh! Anh trở về theo An Tử của anh đi!” Tôi biết giọng điệu của tôi giống như một oán phụ, nhưng tôi đã không chú ý đến hình tượng nữa.

“Sao em lại để ý như thế?” Giọng điệu của anh giảm bớt, nhìn tôi một lúc, sau đó chân mày đang nhíu lại cũng buông ra. Nhưng anh ấy không có bất kỳ cảm xúc gì “Vì sao?”

Giọng nói lạnh như băng của anh khiến nước mắt tôi lại lần nữa không có chí tiến thủ tuôn ra.

“Nói cho anh biết?” Anh ra lệnh như vậy.

“Em, em thích anh!” Tôi cố gắng muốn nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng mắt thật sự quá mơ hồ, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Anh ấy lôi tôi vào lòng.

Đây là ôm sao? Cái ôm này thật ấm áp.

“Nói lại lần nữa xem…” Anh dịu dàng nói bên tai tôi, giọng nói giống như lúc nói cảm ơn với tôi ở bờ sông.

“Em thích anh!” Anh ôm tôi chặt hơn nữa.

Tối đó anh ấy về nhà, ba mẹ cũng giống như lúc anh không về không có bất kỳ phản ứng nào, bọn họ thật sự không đếm xỉa đến anh. Vì bỏ qua nên không phát hiện ra tay chúng tôi vẫn nắm nhau rất chặt.

Cuối cùng tôi cũng có thể an tâm nghe giảng, anh đi học vẫn ngủ, chẳng qua có sao đâu? Chỉ cần anh ấy bằng lòng đi học là tốt rồi, mặc dù có không ít nữ sinh cảm thấy mười phần hưng phấn khi anh đi học lại, nhưng tôi cũng không ngại, bởi vì tôi biết các cô không có bất kỳ uy hiếp gì với tôi. Khi tôi đang trong thời điểm cảm thấy mọi việc thuận lợi, Thôi Dĩnh Hân đáng ghét cho tôi một cái sấm sét giữa trời quang.

Ngày mai phải kiểm tra tháng, ngai vàng hạng nhất của tôi a!

Mặc dù tạm thời nước tới chân mới nhảy, chẳng qua tôi vẫn khá thỏa mãn đối với đáp án của bài kiểm tra. Tôi như mộc xuân phong* bước ra khỏi phòng thi, sau đó nhìn thấy anh ấy dựa vào vách tường hình như đợi rất lâu. Sao anh ra sớm như vậy? Thật là! Anh gần như không đi học, cũng có thể không trả lời được gì a!!

(*như mộc xuân phong: tâm tình vui sướng thoải mái)

“Trả lời như thế nào?” Tôi hỏi anh.

“Không biết!” Anh thành thật trả lời.

Tôi an ủi vỗ nhẹ vai anh, đáng ghét, tay của tôi cư nhiên phải nhấc cao như vậy. Anh lớn lên cao như vậy để làm gì hả, thật khiến cho người ta khó chịu!

“Không sao cả, sau này chăm chỉ học!”

Anh khẽ cười gật đầu, sau đó ôm eo tôi kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi.

“Xem ra em trả lời rất tốt?” Mặt của anh gần như áp sát vào tôi.

“Ưm, đừng như vậy, sẽ bị thấy!” Tôi muốn đẩy anh ra, nhưng lại không đẩy được.

“Vậy anh thưởng cho em một chút nhé!!” Anh cười đến thật là đẹp trai. Rõ ràng dáng dấp của chúng tôi rất giống nhau, nhưng vì sao anh ấy lại đẹp trai như vậy. Anh nói thưởng cho tôi? Muốn thưởng gì?

Không đợi tôi nghĩ rõ ràng, anh đã cho tôi đáp án. Mặt của anh nhích lại gần, sau đó bờ môi của anh chặt chẽ kề sát môi tôi. Đầu óc của tôi lập tức nổ tung, ngoại trừ hai cánh môi mềm mại nóng bỏng của anh ra, tôi không cảm giác được gì nữa. Một vần thể ấm áp tìm thấy môi tôi, sau đó cạy ra chui vào. Nó dây dưa đầu lưỡi của tôi, sau đó mở rộng hai cánh mối, đem miệng của tôi ngậm vào tầng tầng lớp lớp mút thỏa thích.

Khi tôi gần như mất hết không khí, anh buông lỏng tôi ra. Lúc này tôi mới nhận ra rằng đó là hôn môi, chúng tôi đã hôn môi rồi, ở hành lang bên ngoài phòng thi.

Anh áp vào trán tôi “Thoải mái không?” Thanh âm của anh đầy sức hấp dẫn.

“Ừm…” Tôi nhỏ giọng.

“Một lần nữa nhé!!” Anh dụ dỗ tôi.

Nhưng nếu tôi đã nhận ra mình ở chỗ nào, làm sao còn có can đảm làm một lần nữa chứ!

“Không được… Ô!” Không đợi tôi kháng nghị, anh liền thật sự làm một lần nữa, hơn nữa thời gian còn vô cùng dài.