Sơ Địch không hiểu vì sao Thẩm Thế Mạt lại đột nhiên muốn liên hôn với tập đoàn Trường An. Nếu như trong tình huống bình thường, việc hắn tìm thấy một người con gái mà mình muốn chung sống cả đời, Sơ Địch tất nhiên sẽ chúc phúc cho hắn. Nhưng còn hiện tại, trong lòng cô chỉ ngập tràn lo lắng cho Thẩm Thế Mạt.

Cô sợ Thẩm Thế Mạt sẽ vì cô mà đối đầu với Ninh Hoắc Đông. Lần trước Ninh Hoắc Đông đã cho hắn một con đường sống, nhưng lần này thì không dễ dàng như vậy trước. Hiện tại chỉ có thể bước được bước nào hay bước ấy.

Sơ Địch trầm mặc nhìn về phía trước, ánh mắt ʍôиɠ lung không có tiêu điểm.

[ … ]

Ngày đính hôn của Thẩm Thế Mạt và Hòa Mỹ chính là ngày Thẩm Thế Mạt trở thành phó tổng giám đốc của Trường An nên bữa tiệc được tổ chức vô cùng long trọng. Đối với tập đoàn Trường An mà nói, hôm nay chính là ngày song hỉ lâm môn, một ngày mà có tới hai chuyện tốt.

Khách mời được mời đến tham dự cũng không hề tầm thường, đều là những người có máu mặt trong giới thương trường và giới chính trị. Tập đoàn Trường An nếu xét về vị trí chỉ đứng sau Ninh thị, thế nên có rất nhiều tập đoàn khác muốn nhân cơ hội này mà tạo quan hệ tốt với Trường An.

Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông đến, bữa tiệc đã chật ních người. Nhưng trong đám đông cô vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy Thẩm Thế Mạt và Hòa Mỹ ở phía xa. Phía xa, Hòa Mỹ mặc lễ phục trắng rất xinh đẹp, chiếc váy đuôi cá bó sát người, tôn lên từng đường cong nóng bỏng. Hòa Mỹ nắm lấy tay Thẩm Thế Mạt, cùng hắn cười nói rất vui vẻ. Có một khắc, Sơ Địch dường như đã tin vào cảnh tượng phía trước, tin rằng Thẩm Thế Mạt đối với Hòa Mỹ là thật lòng.

Ninh Hoắc Đông nhìn thấy Sơ Địch cứ nhìn Thẩm Thế Mạt chăm chăm, trong lòng hắn dĩ nhiên là không vui. Ninh Hoắc Đông xoay người Sơ Địch về phía mình, còn hắn thì đứng chắn tầm nhìn của cô. Ninh Hoắc Đông đưa tay vén một lọn tóc lòa xòa trêи gương mặt Sơ Địch ra sau tai cô, cười châm chọc.

“Nhìn thấy hắn ta hạnh phúc như vậy, trong lòng em rất khó chịu sao?”.

Giọng nói lạnh lẽo của Ninh Hoắc Đông đã kéo Sơ Địch quay trở về thực tại. Cô rất nhanh đã nhận ra ánh mắt bất thường của mình dành cho Thẩm Thế Mạt. Sơ Địch vội vàng thu lại ánh mắt, cô nhìn Ninh Hoắc Đông, cười.

“Đừng nói linh tinh. Thẩm Biên có thể tìm thấy một người thích hợp với mình sao tôi có thể khó chịu được chứ? Ngược lại là Ninh tổng, có phải có ý đồ với Hòa Mỹ hay không mà từ khi bước chân vào đây ánh mắt đã luôn dán chặt trêи người cô ấy?”.

Sơ Địch rất thông minh, cô tỏ ra ghen tuông để rời sự chú ý của Ninh Hoắc Đông. Ninh Hoắc Đông thấy Sơ Địch có vẻ tức giận liền vội vàng dỗ dành cô. Chẳng biết từ khi nào, cảm xúc của Sơ Địch đã luôn được hắn đặt lên hàng đầu. Ninh Hoắc Đông ở giữa chốn đông người ôm cô vào lòng. Sơ Địch cũng để mặc hắn.

“Nói linh tinh gì thế, trong mắt Ninh Hoắc Đông tôi chỉ có mình Sơ Địch em. A Địch, không được nghĩ bừa”.

Trong mắt hắn rốt cuộc là có cô hay là có người phụ nữ khác, hắn là người rõ ràng nhất. Hắn làm sao có thể để mắt đến Hòa Mỹ. Bao nhiêu năm nay nếu như hắn để ý đến Hòa Mỹ thì tập đoàn Trường An và Ninh thị sao có thể là đối thủ cạnh tranh?

Sơ Địch biết Ninh Hoắc Đông không hề có ý đồ xấu xa với Hòa Mỹ. Nhưng vở kịch đã diễn thì phải diễn đến cùng. Sơ Địch biết Ninh Hoắc Đông rất thích cô làm nũng với hắn.

“Thật vậy không đấy?”.

Sơ Địch vòng tay ôm lấy hông hắn. Thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng dội vào tai Ninh Hoắc Đông. Ninh Hoắc Đông cảm thấy tai mình có thứ gì đó chọc vào làm ngưa ngứa. Chỉ một hành động nhỏ như cố ý lại như vô ý của Sơ Địch đã khiến ɖu͙ƈ vọng nguyên thủy trong người Ninh Hoắc Đông cuộn trào. Chết tiệt, hắn ngay lúc này lại có phản ứng với cô!

“A Địch, đừng quyến rũ tôi ở nơi này, nếu không hậu quả em sẽ tự chịu đấy!”.

Hơi thở Ninh Hoắc Đông nóng rực. Giọng hắn trầm đi, ánh mắt dường như có một chút thay đổi.

Sơ Địch hiểu ý hắn, gương mặt cô đỏ ửng. Sơ Địch lập tức đẩy hắn ra.

“Ninh Hoắc Đông, anh có thể đứng đắn một chút không?”.

Ninh Hoắc Đông còn vốn định lên tiếng trả lời cô nhưng Thẩm Thế Mạt và Hòa Mỹ từ phía xa đang đi đến chỗ họ. Ninh Hoắc Đông theo bản năng liền kéo Sơ Địch lại gần mình. Hành động của hắn rất dễ hiểu, hắn đã muốn tuyên bố chủ quyền với Thẩm Thế Mạt.

Nhìn hành động của Ninh Hoắc Đông, Thẩm Thế Mạt chỉ khẽ nhíu mày. Có Hòa Mỹ ở bên cạnh, hắn không dám tỏ ra quá khó chịu. Thẩm Thế Mạt nắm tay Hòa Mỹ đến trước mặt Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch.

“Ninh tổng và phó tổng Sơ hôm nay có thể bớt chút thời gian đến chung vui với chúng tôi, chúng tôi rất lấy làm cảm kϊƈɦ”.

Thẩm Thế Mạt mỉm cười. Hắn đưa ly rượu vang về phía trước muốn cụng ly với Ninh Hoắc Đông nhưng Ninh Hoắc Đông lại làm như không nhìn thấy hành động của hắn. Thẩm Thế Mạt chỉ có thể ngượng ngập thu tay về.

Trong mắt người ngoài, Thẩm Thế Mạt chính là Thẩm Thế Mạt, là đứa con nuôi được nhà họ Thẩm nhận nuôi để thay thế vị trí của Thẩm Biên. Nhưng trong mắt một tên cáo già như Ninh Hoắc Đông, Thẩm Thế Mạt và Thẩm Biên là cùng một người. Ninh Hoắc Đông rất rõ thân phận của người đàn ông phía trước, chỉ là hắn không có nói ra mà thôi.

“Lễ đính hôn cũng đã làm xong rồi. Thẩm tổng và Hòa tổng định bao giờ mới chính thứ cho chúng tôi uống rượu mừng đây?”.

Ninh Hoắc Đông siết chặt lấy eo Sơ Địch, hắn chỉ hận không thể đem cô dính chặt lại với cơ thể hắn. Mặc dù có Hòa Mỹ ở bên cạnh nhưng ánh mắt Thẩm Thế Mạt vẫn dính chặt trêи người Sơ Địch một cách lộ liễu, điều này khiến Ninh Hoắc Đông rất không vui.

“Sẽ nhanh thôi”.

Lần này là Hòa Mỹ tranh trả lời. Cô ấy quay đầu nhìn Thẩm Thế Mạt, nở nụ cười vô cùng ngọt ngào. Còn Thẩm Thế Mạt đáp lại nụ cười ngọt ngào ấy bằng gương mặt không mấy cảm xúc.

“Trường An sắp tới sẽ có dự án mới, không biết Ninh tổng có hứng thú không? Nếu như Ninh tổng có hứng thú thì cùng tôi qua bên kia nói chuyện, đừng ở đây làm mất nhã hứng của hai người phụ nữ xinh đẹp”.

Thẩm Thế Mạt chủ động muốn nói chuyện riêng với Ninh Hoắc Đông không chỉ Ninh Hoắc Đông bất ngờ mà còn có cả Sơ Địch. Sơ Địch phản ứng rất nhanh vội vàng kéo Ninh Hoắc Đông lại, cô ngước mắt lên nhìn hắn, cất giọng ủy khuất.

“Đừng bỏ tôi lại một mình, Ninh Hoắc Đông nơi này tôi chỉ quen mỗi mình anh”.

Ninh Hoắc Đông biết cô giữ hắn lại là vi lo sợ hắn sẽ làm hại Thẩm Thế Mạt. Nhưng Ninh Hoắc Đông làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này được chứ, dù sao cũng là hắn ta muốn nói chuyện riêng với hắn.

Ninh Hoắc Đông xoa đầu Sơ Địch, giao cô cho Hòa Mỹ.

“Em ở lại nói chuyện với Hòa tổng đi. Hai người là phụ nữ với nhau chắc chắn sẽ có cùng chủ đề để nói chuyện”.

Dứt lời Ninh Hoắc Đông liền xoay người đi theo Thẩm Thế Mạt. Sơ Địch đương nhiên vẫn còn muốn ngăn cản hắn nhưng lại bị Hòa Mỹ kéo đi.

Thẩm Thế Mạt dẫn Ninh Hoắc Đông ra vườn phía sau, nơi duy nhất không bóng người và cực kỳ yên tĩnh.

“Thật không ngờ anh vẫn có gan nói chuyện riêng với tôi. Thẩm Biên, tôi phải khen anh dũng cảm hay là nói anh ngu ngốc đấy?”.

Ninh Hoắc Đông cười khểnh, ngang nhiên chế giễu Thẩm Thế Mạt. Nếu hắn là Thẩm Thế Mạt, thay vì lựa chọn đối đầu hắn sẽ lựa chọn lẩn tránh, bởi hắn biết dù có như thế nào kết quả của Thẩm Thế Mạt vẫn chỉ có một chính là thua cuộc.

Đối với việc Ninh Hoắc Đông biết được thân phận thật của hắn, Thẩm Thế Mạt không hề quan tâm. Hắn là Thẩm Thế Mạt cũng được, là Thẩm Biên cũng được, chỉ cần lần này hắn có thể đưa Sơ Địch bình an rời khỏi đây là được.

“Gọi Ninh tổng ra ngoài nói chuyện riêng là vì muốn nói lời cảm ơn anh”.

Thẩm Thế Mạt xoay người, đứng đối diện với Ninh Hoắc Đông. Hai người đàn ông vóc dáng như nhau nhưng khí chất lại không hề giống nhau. Một người mạnh mẽ ngang tàn trời không sợ đất không sợ, một người chỉ độc nhất có một vẻ tàn nhẫn.

“Cảm ơn tôi?”.

Ninh Hoắc Đông không hiểu ý tứ của Thẩm Thế Mạt, hắn hỏi.

Thẩm Thế Mạt lập tức bật cười, đáp.

“Đúng là phải cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì đã giúp tôi hủy đi đứa bé trong bụng của Tiểu Nguyệt”.

Thẩm Thế Mạt trăm mưu nghìn kế chỉ để ép Sơ Địch phá thai nhưng không được. Nhưng Ninh Hoắc Đông chỉ cần ra tay một lần đã đạt được hiệu quả tốt. Đối với chuyện này, Thẩm Thế Mạt phải cảm ơn hắn thật cẩn thận.

“Xem ra, anh đúng là động lòng với Hòa Mỹ thật rồi, nếu không làm sao có thể nói được những lời này? Thẩm Biên, đứa bé dù sao cũng chảy dòng máu của anh!”.

Ninh Hoắc Đông ước Sơ Địch có mặt ở đây để cô tự mình nghe người đàn ông cô một lòng dốc sức bảo vệ đã làm gì với cô, đã đối xử với cô như thế nào. Hắn nhớ rất rõ hình ảnh Sơ Địch ra sức bảo vệ đứa con trong bụng. hắn cũng sẽ ghi nhớ rất rõ sự máu lạnh của Thẩm Thế Mạt ngày hôm nay.

Nghe lời Ninh Hoắc Đông nói Thẩm Thế Mạt đã hiểu chuyện. Chẳng trách Ninh Hoắc Đông lại ép Sơ Địch phá thai, thì ra Ninh Hoắc Đông luôn tưởng rằng đứa bé trong bụng Sơ Địch khi ấy là con của hắn. Thẩm Thế Mạt hiếu kỳ không biết khi Ninh Hoắc Đông phát hiện ra sự thật, hắn ta sẽ thấy thế nào?

Thẩm Thế Mạt không thể chờ thêm nổi, hắn muốn nhìn thấy biểu cảm hối hận của Ninh Hoắc Đông ngay bây giờ, bèn nói.

“Ninh Hoắc Đông, anh thật sự cho rằng đứa bé ấy chảy dòng máu của tôi sao?”.

“Còn không phải sao?”.

Ninh Hoắc Đông hồ nghi.

“Haha! Đương nhiên không phải! Trong bụng Sơ Địch là con của anh!”.