“Tôi để Dương Miêu Miêu trở thành cấp dưới của em, có vừa ý không?”.

Sơ Địch muốn uống cafe, cô đang đứng chờ nước sôi thì đột nhiên không biết Ninh Hoắc Đông tiến vào từ bao giờ, hắn ôm lấy Sơ Địch từ phía sau, nhẹ nhàng tự đầu lên vai cô, khẽ nói.

Hơi thở nóng bỏng của hắn liên tục phả lên vùng cổ trắng ngần của Sơ Địch khiến cô cảm thấy hơi ngứa mà động đậy một chút. Sơ Địch tỏ ra ngại ngùng, đẩy nhẹ hắn ra.

“Nơi này là phòng nghỉ của nhân viên, có rất nhiều người tới đây đấy”.

“Vậy thì sao, cả cái Ninh thị này ai mà không biết Sơ Địch em là người phụ nữ của tôi?”.

Ninh Hoắc Đông cười nhạt, hắn không nhịn được cắn mạnh một cái lên xương quai xanh của Sơ Địch. Sơ Địch đau đớn rêи lên một tiếng. Ninh Hoắc Đông nhân cơ hội xoay người cô lại, áp môi mình lên môi cô. Nụ hôn của Ninh Hoắc Đông vô cùng mãnh liệt, càng hôn thì lại càng sâu. Ấm siêu tốc phía sau lưng Sơ Địch đã sôi sùng sục, khói bốc nghi ngút nhưng cả Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch không hề bận tâm.

Dương Miêu Miêu đứng bên ngoài chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cô ta tức giận chống tay lên cửa kính, ánh mắt chăm chú nhìn lên người Sơ Địch. Ánh mắt kia chứa đầy hận ý khiến người ta rét run, giống như hận không thể biến ánh mắt thành lưỡi dao mà giết chết Sơ Địch.

[ … ]

Dương Miêu Miêu rất giỏi ăn nói, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi làm việc trong Ninh thị cô ta đã kết bạn được với rất nhiều đồng nghiệp, ai cũng nói Dương Miêu Miêu là cô gái hiền lành, tốt tính.

Hôm nay Dương Miêu Miêu vừa đến Ninh thị đã thấy nhân viên trong phòng kế hoạch túm tụi lại với nhau, cuộc trò chuyện của bọn họ có nhắc tới Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch. Rất nhanh cuộc trò chuyện ấy đã thu hút được sự tò mò của Dương Miêu Miêu.

“Hôm qua có người nói thấy Ninh tổng và phó tổng Sơ hôn nhau đắm đuối trong phòng nghỉ của nhân viên đấy”.

“Hai người bọn họ vốn là người yêu, làm vậy có gì không được? Huống hồ Ninh tổng đã công khai thừa nhận phó tổng Sơ chính là vị hôn thê của anh ấy”.

“Tất nhiên với mối quan hệ hiện tại của hai người họ thì hôn nhân không phải là vấn đề lớn. Nhưng tôi còn nghe nói, mấy năm về trước tập đoàn Ninh thị có tên là Sơ thị. Mấy người đừng quên phó tổng Sơ là con gái của Sơ Kiến Thành, tổng giám đốc của Sơ thị khi ấy”.

“Năm xưa, Sơ Kiến Thành và Mạc Ngọc Linh đột nhiên gặp tai nạn giao thông mà qua đời, Sơ thị không có ai gồng gánh mà rơi vào tay chính phủ. Cuối cùng chính phủ tổ chức đấu giá, Ninh tổng dành được chứ có phải giết người rồi cướp đâu?”.

“Mấy người tin những tin tức ấy là sự thật à? Tôi có người bạn năm xưa nhà ở gần Sơ gia kể lại, ngày Sơ Kiến Thành và Mạc Ngọc Linh chết, Sơ gia vang lên rất nhiều tiếng súng. Chưa biết chừng là Ninh tổng giết người rồi cướp tập đoàn của người ta thì sao?”.

“Nếu như là thật thì phó tổng Sơ vẫn ở bên cạnh Ninh tổng là vì lý do gì?”.

“Hoặc là cô ta muốn trả thù, hoặc là cô ta không có nhân tính. Nhưng tôi thấy khả năng trả thù quá thấp đi. Cô ta ở bên cạnh Ninh tổng mỗi ngày đều tình tứ, cười đến ngọt ngào như vậy chưa biết chừng đã đem lòng yêu Ninh tổng rồi chứ đừng nói đến là trả thù. Loại người phụ nữ như cô ta đúng là không còn gì để nói”.

Suốt cả một cuộc trò chuyện, Dương Miêu Miêu cũng có xen vào mấy câu, nhưng đều lại nói tốt cho Sơ Địch. Đồng nghiệp nói Dương Miêu Miêu quá tốt rồi, còn khuyên cô ta phải cẩn thận với loại người như Sơ Địch, nếu không có thể khả năng một ngày nào đó sẽ bị So Địch lừa đến quay vòng vòng. Dương Miêu Miêu không nói gì, chỉ mỉm cười đáp lại.

Cô ta để ý kỹ thấy mọi người trong phòng đều túm lại trò chuyện những câu chuyện trêи trời dưới biển nhưng chỉ có một người đàn ông tên Trần Mặc là không nói gì, cứ yên lặng làm phần việc mình nên làm. Trực giác của người phụ nữ cho cô ta biết người đàn ông này đối với Sơ Địch không tầm thường.

Dương Miêu Miêu chạy đến trò chuyện với hắn ta mới biết hắn ta cũng học chung trường cấp ba với cô ta và Sơ Địch. Trần Mặc chính là đàn anh của bọn họ.

“Miêu Miêu, cô chơi với Sơ Địch thì đừng nghe lời bọn họ nói, Sơ Địch không phải là người như vậy đâu”.

Trần Mặc gãi đầu, ngại ngùng nói. Khi nhắc đến Sơ Địch, gương mặt hắn đỏ bừng cả lên, Dương Miêu Miêu liền biết bản thân cô ta đoán đúng rồi, Trần Mặc có ý với Sơ Địch.

“Trần Mặc, không phải anh thích Sơ Địch đấy chứ, nói một hai câu đều là khen cô ấy xinh đẹp, thông minh, tốt tính”.

Trần Mặc không phủ nhận. Hắn cụp mắt xuống, đầu cũng cúi thấp dần đi. Trần Mặc đưa tay lên vò tóc, bất lực nói.

“Thích thì làm sao chứ? Bên cạnh cô ấy hiện tại là Ninh Hoắc Đông. Miêu Miêu, cô nói xem Ninh Hoắc Đông là một người đàn ông như thế nào? Anh ấy ưu tú như vậy, Sơ Địch ở bên cạnh anh ấy làm sao có thể để mắt đến người khác”.

Thời học cấp ba, Trần Mặc đã để ý đến Sơ Địch rồi, chỉ là khi ấy hắn nhút nhát không dám bày tỏ tấm lòng của mình cho cô biết. Để rồi hiện tại, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Sơ Địch vui vẻ ở bên cạnh người đàn ông khác.

Dương Miêu Miêu huých huých tay Trần Mặc, làm bộ thần bí nói với hắn.

“Để tôi nói cho anh nghe chuyện này, thực ra, Sơ Địch có nói với tôi rằng cô ấy không thích Ninh Hoắc Đông. Bởi vì thế lực của Ninh Hoắc Đông quá lớn cho nên Sơ Địch chỉ có thể vờ thuận theo ý hắn”.

Trần Mặc nghe xong, hai mắt liền sáng lấp lánh, hắn hỏi Dương Miêu Miêu.

“Cô nói thật chứ?”.

“Lời tôi nói đương nhiên là thật rồi”.

“Ninh Hoắc Đông sao có thể như thế được? Hắn làm sao có thể ép buộc Sơ Địch ở bên cạnh mình như thế!”.

Trần Mặc chỉ cần nhắm mắt cũng tưởng tượng ra cái cảnh Ninh Hoắc Đông ép buộc Sơ Địch, còn Sơ Địch vì lo sợ thế lực của hắn mà âm thầm chịu đựng mọi thứ. Trần Mặc dồn hết phẫn nộ của mình vào nắm đấm, hắn đấm mạnh một cái lên mặt bàn.

“Trần Mặc, nếu anh thật lòng thích Sơ Địch thì tôi sẽ giúp anh đến với cô ấy. Dù sao tôi cũng là bạn của Sơ Địch, một người bạn làm sao có thể trơ mắt nhìn bạn mình không hạnh phúc chứ?”.

“Miêu Miêu, cô giúp tôi đi!”.

Trần Mặc mở lời khẩn cầu.

[ … ]

Đến tối, Sơ Địch nhận được lời mời ăn cơm của Dương Miêu Miêu. Nhưng đến khi cô đến nhà hàng thì không thấy Dương Miêu Miêu đâu ngược lại người mà cô nhìn thấy là Trần Mặc, một nhân viên trong bộ phận kế hoạch. Sơ Địch đương nhiên nhận ra hắn bởi thành tích của hắn trong công việc không tồi.

“Sơ Địch”.

Kỳ thực Sơ Địch đã muốn rời đi nhưng cô vừa xoay người, Trần Mặc đã lên tiếng gọi cô, Sơ Địch vì phép lịch sự chỉ có thể cùng hắn ăn một bữa cơm.

“Sơ Địch, cô muốn ăn gì cứ gọi món tự nhiên nhé”.

Trần Mặc đưa thực đơn cho Sơ Địch.

Sơ Địch bỗng cảm thấy bữa ăn này giống như một cuộc xem mắt. Mà người đàn ông cô vốn tưởng là hiền lành lại có đủ dũng cảm hẹn cô ra đây ăn cơm. Từ thái độ và ánh mắt của Trần Mặc, Sơ Địch cũng nhận ra hắn đối với cô không được bình thường cho lắm. Chỉ là Sơ Địch trước giờ không hề có ý với hắn càng không hề có ý định yêu đương. Bên cạnh cô vẫn còn tồn tại một tên ác quỷ, sao Sơ Địch dám để mình sống thoải mái?

Suốt cả một bữa ăn, Sơ Địch cố gắng trò chuyện bình thường cùng Trần Mặc. Cô luôn né tránh những chủ đề liên quan đến tình cảm. Sơ Địch thì cố gắng ăn cho xong bữa cơm rồi vội rời đi, còn Trần Mặc thì lại nỗ lực kéo dài cuộc trò chuyện.

Hai người họ vừa trò chuyện vừa ăn cơm đã bị Dương Miêu Miêu thu hết vào trong bức ảnh. Cô ta chụp rất nhiều nhưng chỉ chọn ra đúng một tấm rồi sử dụng sim rác để gửi cho Ninh Hoắc Đông. Tấm ảnh này Sơ Địch cười rất vui vẻ, không khí trêи bàn ăn cũng rất ấm áp.

Ninh Hoắc Đông cùng với Ngụy Sinh đi gặp đối tác. Hắn vừa bước chân vào trong khách sạn đã nhận được tin nhắn. Ninh Hoắc Đông nhíu mày, hắn dùng tay phóng to tấm ảnh ra, sau khi xác nhận nhiều lần mới dám chắc chắn người phụ nữ trong ảnh chính là vị hôn thê của hắn – Sơ Địch thì liền ném điện thoại cho Ngụy Sinh.

“Tìm địa chỉ của nhà hàng này, nhanh lên!”.

Ninh Hoắc Đông cảm thấy người mình như sắp bốc hỏa đến nơi. Hắn nhìn thấy Sơ Địch trong ảnh cười rất vui vẻ thì càng muốn nghiền nát người đàn ông ngồi đối diện cô thành trăm mảnh. Sơ Địch rất ít khi cười với hắn như thế này, nếu có cũng chỉ là những nụ cười giả tạo.

Tốc độ làm việc của Ngụy Sinh đúng là chưa từng khiến Ninh Hoắc Đông thất vọng. Sau khi tìm được địa chỉ nhà hàng, Ngụy Sinh liền đích thân lái xe đưa Ninh Hoắc Đông. Ninh Hoắc Đông không vòng bên trong ngay mà ở trong xe quan sát Sơ Địch.

Trêи đường đến đây hắn luôn tự nhủ rằng Sơ Địch sẽ không như thế, những tấm ảnh này được chụp vì có người muốn ly gián quan hệ của cô và hắn. Nhưng tận mắt chứng kiến, Ninh Hoắc Đông mới biết thì ra tất cả đều là thật, chỉ những lúc cô ở bên cạnh hắn mới là giả dối.

Ninh Hoắc Đông mang theo lửa giận ngút trời bước vào nhà hàng. Ngụy Sinh nhìn theo bóng lưng hắn chỉ biết lắc đầu, hắn ta không hỏi cảm thấy Sơ Địch đúng là to gan lớn mật đến ổ kiến lửa như Ninh Hoắc Đông cũng dám chọc vào.

Sơ Địch vừa đặt cốc nước xuống, bất chợt cảm thấy sau lưng lạnh buốt, rất nhanh khối khí lạnh kỳ lạ ấy đã vây lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé của cô. Sơ Địch xoa xoa hai bắp tay, theo bản năng quay đầu lại. Vừa nhìn thấy Ninh Hoắc Đông, sắc mặt Sơ Địch liền chuyển tái mét.

“Ninh Hoắc Đông, sao anh… Sao anh lại ở đây?”.