Ninh Hoắc Đông đưa Sơ Địch về Ninh gia, nhưng hắn không ở lại với cô mà nhờ Hạ quản gia chăm sóc Sơ Địch. Dặn dò Hạ quản gia cẩn thận, Ninh Hoắc Đông mới yên tâm rời đi.

Hiện tại mới là rạng sáng, trời còn chưa sáng hẳn. Chiếc xe của Ninh Hoắc Đông do Ngụy Sinh lái đã phóng như bay rời khỏi thành phố Cảnh Dương, đi đến khu rừng nằm ở ngoài ô thành phố. Không biết Ninh Hoắc Đông gặp kẻ nào mà rất thần bí, đến việc gặp mặt cũng cần phải rất cẩn thận.

Đến đầu khu rừng chiếc xe đã không thể đi vào được nữa. Ninh Hoắc Đông và Ngụy Sinh xuống xe, hai người men theo con đường nhỏ phía trước, từng bước từng bước mà đi. Những tán cây to che hết ánh sáng, việc đi lại của Ninh Hoắc Đông và Ngụy Sinh cực kỳ khó khăn. Nhưng Ninh Hoắc Đông và Ngụy Sinh dường như đã sớm quen thuộc với con đường này nên hai người bước đi rất nhanh, vốn dĩ không hề gặp quá nhiều trở ngại.

Đi khoảng mười lăm phút, con đường nhỏ liền dẫn ra một khoảng đất trống khá rộng, kế đó là một con sông nhỏ. Đã có người chờ sẵn Ninh Hoắc Đông và Ngụy Sinh. Người đó không quay đầu, nhưng vẫn có thể biết được kẻ đến một cách chính xác.

“Ninh tổng cuối cùng cũng đã đến rồi”.

Người đàn ông đứng bên ven con sông lớn tiếng. Người này lớn tuổi hơn Ninh Hoắc Đông, ước chừng bằng Quan Hàm Dương đang nằm trong bệnh viện.

Ninh Hoắc Đông ra hiệu cho Ngụy Sinh dừng bước còn hắn thì đi đến bên cạnh người đàn ông ấy. Ninh Hoắc Đông lấy trong túi một bao thuốc, đưa cho người đàn ông một điếu nhưng người đàn ông ấy lại xua tay.

“Mọi thứ hiện tại không phải rất tốt sao? Việc gì phải hút thuốc giải sầu”.

Ninh Hoắc Đông không nói gì, hắn đưa điếu thuốc lên ngập trêи miệng, loay hoay kiếm bật lửa rồi châm lên đầu điếu thuốc. Chẳng mấy chốc trước mặt Ninh Hoắc Đông đã có một làn khói mờ mờ, làn khói mờ ảo ấy đan cài vào mái tóc ngắn cũn cỡn của hắn càng khiến Ninh Hoắc Đông như có thứ gì đó mà trở nên quyến rũ hơn.

Lúc này hắn mới lên tiếng.

“Nghị sĩ Bành không cần phải tìm đến tôi sớm như vậy. Chuyện tôi hứa với ông tôi chắc chắn sẽ làm được, chỉ mong chuyện ông hứa với tôi ông cũng sẽ làm được thôi”.

Ninh Hoắc Đông kẹp điếu thuốc vào giữa hai ngón tay, hắn nhả ra một làn khói trắng. Người được gọi là nghị sĩ Bành dường như không thích thuốc lá cho lắm, ông ta nhíu mày một cái nhưng động tác này diễn ra rất nhanh, tựa hồ sợ Ninh Hoắc Đông sẽ nhìn thấy.

“Tôi chỉ sợ Ninh tổng thấy Ninh thị chịu quá nhiều tổn thất mà lật lọng thôi”.

Nghị sĩ Bành nói. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi giá cổ phiếu của Ninh thị đã rớt giá đến mức bất ngờ, không cần phải tính toán cẩn thận cũng có thể lường được Ninh thị tổn thất đến mấy chục con số không. Nghị sĩ Bành là người làm việc lâu năm với Ninh Hoắc Đông, dĩ nhiên ông ta hiểu được tính cách của hắn, vậy nên ông ta mới sợ Ninh Hoắc Đông sẽ lật lọng.

“Sao có thể như thế được? Nghị sĩ Bành không phải đã đền bù cho tôi một tập đoàn nhất nhì đất nước như Trang thị sao?”.

Ninh Hoắc Đông cười khểnh. Loại người tham lam như nghị sĩ Bành chắc chắn không chỉ sợ hắn thay lòng đổi dạ mới tìm đến hắn mà còn có việc muốn nhờ riêng hắn. Cả hai đều hiểu tính cách của nhau, đâu cần thiết phải vòng vo rắc rối.

Ninh Hoắc Đông vứt điếu thuốc trong tay xuống, hắn dùng mũi giày nghiền nát tàn thuốc vẫn còn đang bốc cháy. Sau đó mới ngẩng đầu nhìn nghị sĩ Bành.

“Có việc gì ông cứ nói đi, tôi còn rất nhiều việc cần giải quyết”.

Ninh Hoắc Đông đã đi thẳng vào vấn đề, nghị sĩ Bành cũng không cần quá kiêng dè nữa.

“Tôi nghe nói bên cạnh cậu xuất hiện một người phụ nữ tên Sơ Địch? Ninh tổng, tôi không hi vọng cậu sẽ vì cô ta mà không tập trung vào công việc”.

Ninh Hoắc Đông vì người phụ nữ này mà thay đổi, ông ta nhìn thấy rõ hơn ai hết, thế nên hôm nay ông ta mới gọi Ninh Hoắc Đông đến đây. Nhà họ Trang tất nhiên là sẽ phải biến mất, nhưng không phải biến mất sớm như thế này. Ninh Hoắc Đông có thể vì Sơ Địch tàn nhẫn nhưng cũng có thể vì Sơ Đich thân bại danh liệt. Mà nghị sĩ Bành với Ninh Hoắc Đông là một chuỗi liên kết, hắn ngã cũng đồng nghĩa với việc ông ta ngã.

Ninh Hoắc Đông hiểu ý của nghị sĩ Bành. Sắc mặt hắn tối sầm lại, giọng nói cũng vì thế mà trở nên lạnh buốt.

“Chuyện cá nhân của tôi không cần ông quan tâm. Nghị sĩ Bành, nếu như tôi là ông bây giờ tôi sẽ mau chóng quay trở về chuẩn bị tốt bài phát biểu nhậm chức. Tuyệt đối đừng để tôi hối hận khi đã đưa ông lên thay Quan Hàm Dương”.

Dứt lời Ninh Hoắc Đông liền xoay người đi.

Nghị sĩ Bành là người chống lưng cho Ninh Hoắc Đông, đây cũng là lý do vì sao hắn ngang nhiên huyết tẩy Sơ gia và Trang gia mà vẫn không có bất kỳ ai động vào người hắn. Ninh Hoắc Đông đối với công ơn này của nghị sĩ Bành vô cùng cảm kϊƈɦ, nhưng hắn không thích người khác nhúng tay vào chuyện tình cảm của hắn.

[ … ]

Kết thúc cuộc gặp gỡ với nghị sĩ Bành, Ninh Hoắc Đông không về Ninh gia mà hắn đi gặp Thẩm Biên.

Địa điểm hẹn gặp mặt là một quán café cao cấp, Ninh Hoắc Đông đã sớm cho Ngụy Sinh bao trọn toàn bộ quán café này.

“Ninh tổng, anh hẹn gặp mặt Thẩm Biên bây giờ có phải quá sớm không?”.

Ngụy Sinh đỗ xe rồi chạy xuống mở cửa xe cho hắn.

“Đúng là sớm thật, nhưng tôi không muốn tiếp tục trò chơi này nữa”.

Ninh Hoắc Đông nói. Bởi vì trò chơi này diễn ra càng lâu, thời gian Thẩm Biên ở lại thành phố Cảnh Dương cũng càng lâu. Ninh Hoắc Đông không muốn hắn ta tiếp tục xuất hiện trong cuộc sống của Sơ Địch.

Ninh Hoắc Đông vừa đến nơi, Thẩm Biên cũng vừa đến. Hai người gần như đồng thời đến cùng một lúc.

“Hai ly café đen”.

Ninh Hoắc Đông nói với phục vụ.

“Ninh tổng mới sáng ra đã mời tôi uống café là có việc gì muốn nói sao? Ít nhất cũng phải có chút đồ ăn sáng chứ! Chưa ăn gì đã uống café rất dễ bị đau dạ dày đấy”.

Thẩm Biên mỉm cười. Hắn làm như không nhận ra thái độ u ám của Ninh Hoắc Đông, vẫn niềm nở nói chuyện.

“Tôi cho anh thời gian ba ngày để thu xếp tất cả mọi thứ rời khỏi thành phố Cảnh Dương”.

Ninh Hoắc Đông lười biếng ngả người ra đằng sau. Bàn tay đặt trêи mặt bàn của hắn gõ theo từng nhịp.

“Lý do?”.

Lúc này, Thẩm Biên cũng đã quay trở lại dáng vẻ nghiêm túc. Đôi mắt phượng không còn sự cợt nhả như ban nãy nữa. Giọng nói hắn trầm đi, cũng lạnh giống như Ninh Hoắc Đông.

“Nếu như anh muốn để cô ấy biết mọi chuyện đều do anh làm. Thứ nhất, anh hạ độc vào ly rượu của Quan Hàm Dương, mượn thân phận bộ trưởng bộ kinh tế của ông ta để chính phủ để mắt đến tôi. Thứ hai, anh thuê người đóng giả làm bệnh nhân đến bệnh viện nói rằng có triệu chứng trúng độc sau khi uống rượu do Ninh thị sản xuất”.

Ninh Hoắc Đông chậm rãi liệt kê từng tội trạng của Thẩm Biên. Mấy ngày gần đây tuy hắn không có hành động nhưng không phải là hắn không hay biết mọi thứ gì.

Thẩm Biên dường như cũng không quá bất ngờ với những lời nói của Ninh Hoắc Đông. Khi làm ra những chuyện này, hắn đã sớm đoán được là không có gì qua mắt được Ninh Hoắc Đông bởi vì hắn cũng không cần qua mắt Ninh Hoắc Đông, hắn chỉ cần qua mắt một người là đủ.

Thẩm Biên nhận lấy cốc café đen từ tay người phục vụ, hắn uống một hơi lớn, lấy sức tiếp lời Ninh Hoắc Đông.

“Vậy thì đã sao? Cô ấy sẽ tin anh sao?”.

“Tôi có bằng chứng”.

Ninh Hoắc Đông tự tin nói.

Thẩm Biên bật cười.

“Phải, anh có bằng chứng. Nhưng Ninh Hoắc Đông, anh tưởng rằng Sơ Địch không biết thứ gì sao? Hôm qua cô ấy đến hiện trường tiệc rượu lấy thân mình thử một loạt chai rượu do Ninh thị cung cấp cô ấy đã phát hiện ra mọi thứ. Nhưng điều đó vẫn không quan trọng, cái quan trọng là chỉ cần tôi chịu thiệt thòi, Sơ Địch sẽ liền đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Ninh Hoắc Đông”.

Sơ Địch không phải kẻ ngốc, cô dù đã biết sự thật nhưng vẫn sẽ lựa chọn đứng về phía Thẩm Biên.

Ninh Hoắc Đông không thể phủ nhận lời nói này của Thẩm Biên là sai bởi vì từng câu từng chữ hắn nói đều là sự thật!

Lời nói của Thẩm Biên đã thành công chọc giận Ninh Hoắc Đông. Ninh Hoắc Đông tức giận, hất hắn bàn uống ta sang một bên, bật dậy túm lấy cổ áo Thẩm Biên.

“Thẩm Biên, đừng có động đến giới hạn của tôi”.

Thẩm Biên dường như không biết bản thân hắn đã chọc phải con thú dữ không tính người là Ninh Hoắc Đông, hắn vẫn mỉm cười.

“Ninh Hoắc Đông, thừa nhận đi tôi ở trong lòng cô ấy có địa vị cao hơn anh rất nhiều. Dù anh có làm gì tôi đi chăng nữa, trong mắt của Sơ Địch kẻ bị hại sẽ vĩnh viễn là tôi, còn anh chỉ là một tên cầm thú”.

Ninh Hoắc Đông không nhịn thêm nữa, hắn liên tục nện từng cú đấm mạnh mẽ xuống mặt Thẩm Biên, mà Thẩm Biên cũng chẳng hề có ý định đánh trả. Gương mặt Thẩm Biên vì những cú đánh dùng toàn bộ lực của Ninh Hoắc Đông đánh đến biến dạng, gò má hắn thâm tím, máu mồm và máu mũi cứ hộc ra không dứt.

Thẩm Biên nín đau, hắn châm biếm Ninh Hoắc Đông nói.

“Chỉ cần ngày hôm nay anh giết chết tôi, anh sẽ càng khó khống chế Sơ Địch! Ninh Hoắc Đông, giết tôi đi! Giết tôi đi!”.

Hành động của Ninh Hoắc Đông khựng lại, hắn buông Thẩm Biên ra, cả cơ thể Thẩm Biên vô lực ngã xuống nền đất. Ninh Hoắc Đông phủi phủi tay, hắn đứng thẳng người nhìn Thẩm Biên bên dưới như một vị đế vương nhìn những con người thấp hèn.

“Thẩm Biên, tôi nói rồi tôi cho anh ba ngày để rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ không biết bản thân có thể làm ra cái chuyện gì đâu”.

Thẩm Biên từ từ nhổm dậy. Hắn đưa tay lau sạch vết máu dính trêи gương mặt điển trai, nhìn theo bóng lưng Ninh Hoắc Đông dần dần khuất đi, hắn hét lớn.

“Trò chơi vẫn chưa kết thúc, là ai thắng ai bại vẫn còn chưa rõ ràng. Ninh Hoắc Đông, anh cứ đợi đấy!”.