Sơ Địch và Thẩm Biên đến một quán café gần đó để nói chuyện. Không gian quán café này không lớn, chỉ có duy nhất một tầng, nhưng cũng may thời điểm Sơ Địch và Thẩm Biên đến không có quá nhiều người, khách khứa khá vắng vẻ.

Sơ Địch và Thẩm Biên cùng gọi một cốc café đen.

“Không phải trước giờ em không thích uống café quá đắng sao?”.

Sơ Địch trước giờ đúng là không thích uống café đen bởi nó quá đắng, nhưng lúc này cô cần cái đắng để khiến bản thân trở nên tỉnh táo và bình tĩnh.

“Thời gian thay đổi, con người không phải cũng sẽ thay đổi theo thời gian sao?”.

Sơ Địch mỉm cười, châm chọc hỏi ngược hắn một câu. Bây giờ cô mới có dịp để ý, Thẩm Biên dường như gầy đi hẳn, hắn cũng không còn quá quan tâm đến ngoại hình nữa. Nếu như là trước kia, hắn sẽ không để râu mình mọc lún phún mà không cạo đi.

“Tiểu Nguyệt, khoảng thời gian gần đây anh tìm em rất vất vả”.

Thẩm Biên không hiểu ý tứ của cô, chỉ cảm thấy Sơ Địch nhất định có tâm sự, mà tâm sự của cô phần lớn chắc chắn có liên quan đến người đàn ông ở bên cạnh cô – Ninh Hoắc Đông.

Sơ Địch chống tay lên mặt bàn, cô vừa định lên tiếng, bất chợt quán café xuất hiện thêm một vị khách, mà vị khách này không ai khác chính là Ngụy Sinh. Sống lưng Sơ Địch lạnh buốt, cả người nhất thời căng ra. Nơi Ngụy Sinh ngồi chỉ cách cô có hai bàn, khoảng cách vô cùng gần.

Không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được là Ninh Hoắc Đông phái hắn đến.

“Tiểu Nguyệt, em sao thế?”.

Thẩm Biên thấy cô đột nhiên thất thần, hắn liên tục gọi tên cô. Sơ Địch rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Cô không còn nhìn Ngụy Sinh nữa mà tập trung vào Thẩm Biên. Ngụy Sinh đến đây ít nhiều cũng là để truyền đạt ý của Ninh Hoắc Đông, hắn là đang muốn nhắc nhở cô về thân phận của chính bản thân mình.

“Thẩm Biên, hiện tại em đã không còn là Thẩm Tư Nguyệt nữa”.

Sơ Địch không thừa nhận cũng không phủ nhận quá khứ cô có liên quan đến Thẩm Tư Nguyệt mà chỉ nói đến hiện tại. Bởi vì trong mắt Sơ Địch, hiện tại là quan trọng nhất.

Hiện tại, cô là Sơ Địch, là người phụ nữ danh chính ngôn thuận bên cạnh Ninh Hoắc Đông, cũng là một con rối không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

“Em có thể mượn thế lực của Thẩm gia để trả thù. Tiểu Nguyệt, ở trong lòng anh, em vẫn mãi mãi là Thẩm Tư Nguyệt, vẫn mãi mãi là nhị tiểu thư của Thẩm gia”.

Thẩm Biên nắm lấy tay Sơ Địch nhưng lại bị cô lạnh nhạt hất ra. Sơ Địch bỗng muốn khóc, nhưng lúc này cô tuyệt đối không thể rơi nước mắt, Ngụy Sinh vẫn còn ở đây.

Chính vì biết Thẩm Biên sẽ đem thế lực của Thẩm gia giúp cô trả thù nên Sơ Địch mới giấu hắn lén lút về nước. Cô không muốn kéo thêm bất kỳ người nào xuống vũng bùn bẩn này nữa, nhất là những người thật lòng đối xử tốt với cô.

“Thẩm Biên, em về đây không phải là trả thù”.

“Không phải là trả thù? Nếu em không về trả thù Ninh Hoắc Đông thì em sẽ về đây để làm gì? Tiểu Nguyệt, chuyện của gia đình em, anh đã nghe nói rồi. Chỉ cần em muốn, Thẩm gia sẽ toàn lực giúp em”.

Thẩm Biên một lòng muốn giúp cô bởi hắn biết cô ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông không hề vui vẻ.

Sơ Địch nhìn Thẩm Biên với ánh mắt cảm kϊƈɦ, chỉ là lòng tốt này cô hiện tại không thể nhận được.

“Thẩm Biên, nếu em nói em quay trở về là vì yêu Ninh Hoắc Đông, anh có tin không?”.

Lời nói này Sơ Địch cố tình nói rất lớn, như để Ngụy Sinh ngồi phía xa nghe thấy. Ngụy Sinh đánh mắt về phía Sơ Địch, ánh mắt nửa tin nửa ngờ.

“Đương nhiên là không!”.

Thẩm Biên vội vàng lắc đầu. Hắn làm sao có thể tin Sơ Địch sẽ động lòng với loại người như Ninh Hoắc Đông, cô hận hắn còn không kịp!

“Nhưng đấy là sự thật. Em đã thật sự yêu Ninh Hoắc Đông rồi. Chính bản thân em cũng biết, hắn là người mà em không thể động lòng nhất. Nhưng đã là yêu thì làm sao có thể chối bỏ. Thẩm Biên, anh trở về đi, tuyệt đối đừng nói chuyện này với Tiểu Kiệt, em không muốn để ni thất vọng thêm về người chị như em nữa”.

Sơ Địch uống một hơi hết sạch cốc café trước mặt, vị đắng khiến sắc mặt cô co rúm lại. Đặt cốc café trống rỗng xuống mặt bàn, Sơ Địch liền đứng dậy. Trước khi rời khỏi quán café, cô quay đầu nhìn về phía Ngụy Sinh, cất giọng chế giễu.

“Tôi đã về rồi anh còn không định về sao?”.

[ … ]

Sơ Địch được Ngụy Sinh đưa trở về Ninh gia. Cô vừa bước chân vào phòng khách đã nhìn thấy Ninh Hoắc Đông ngồi trêи ghế sofa, hắn đang chú tâm đọc báo.

“Lại đây”.

Ninh Hoắc Đông vứt tờ báo sang một bên, hắn vẫn tay về hướng của Sơ Địch. Sơ Địch bước chậm về phía hắn, gương mặt không mấy cảm xúc. Cô dường như cảm thấy tâm trạng của Ninh Hoắc Đông tốt hơn khi trước.

“Em nói gì với hắn rồi?”.

Ninh Hoắc Đông kéo Sơ Địch vào lòng. Nhưng không còn Thẩm Biên ở đây, Sơ Địch làm sao dễ dàng thuận theo ý hắn. Cô né tránh cánh tay hắn, đi đến phía đối diện rồi ngồi xuống.

“Tôi nói gì, làm gì, thậm chí là uống gì không phải Ninh thiếu biết rất rõ sao?”.

Hắn cho Ngụy Sinh đi theo dõi cô thì đâu nhất thiết phải hỏi cô những lời này?

“Tôi biết nhưng tôi vẫn muốn nghe chính miệng em nói với tôi”.

Ninh Hoắc Đông đứng dậy, chỉ mấy bước ngắn ngủi đã đến trước mặt Sơ Địch. Cơ thể to lớn của hắn chắn ngang tầm mắt cô. Đối với hành động bây giờ của Sơ Địch, hắn chỉ coi đó là một sự giận dỗi. Hắn biết vụ đứa bé cô vẫn còn trách hắn.

Ninh Hoắc Đông một tay bắt lấy cằm cô, một tay cố định hai tay Sơ Địch.

“A Địch, đừng giận dỗi nữa có được không?”.

“Tôi làm sao dám giận dỗi Ninh thiếu, Ninh thiếu nói quá rồi”.

“Chuyện của nhà họ Trang, tôi thành thật xin lỗi em”.

“Ninh thiếu nói gì cơ? Tôi nghe không rõ”.

“Tôi nói tôi xin lỗi em”.

Ninh Hoắc Đông nhìn thẳng vào gương mặt cô, chậm rãi nói ra từng chữ. Lần đầu tiên hắn nói lời xin lỗi mà còn là nói với một người phụ nữ. Sơ Địch cũng sững sờ, cô chăm chú nhìn Ninh Hoắc Đông một lúc lâu. Không phải Sơ Địch chưa từng nghe hắn nói một tiếng xin lỗi. Lúc cô vờ hôn mê cô đã nghe thấy rồi. Nhưng khi Ninh Hoắc Đông ở trước mặt cô nói ra ba chữ này Sơ Địch vẫn cảm thấy khó tin.

“Chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa”.

Sơ Địch khẽ nói.

Ninh Hoắc Đông kéo cô vào trong lòng. Sơ Địch cũng không phản kháng nữa cứ thế thuận theo hắn. Ninh Hoắc Đông đã xuống nước, Sơ Địch cũng không thể cứ mãi cứng nhắc.

“Tôi nghe Ngụy Sinh nói em nói em yêu tôi?”.

Ninh Hoắc Đông xoa nhẹ lên lưng Sơ Địch, trầm ấm lên tiếng.

“Phải”.

“Thật bao nhiêu? Giả bao nhiêu?”.

Hắn hỏi tiếp.

“Mười phần giả dối, không phần thật”.

Sơ Địch đáp trả không hề nể nang. Ninh Hoắc Đông đứng trước sự thẳng thắn của cô thì bật cười, hắn nói.

“Chưa biết chừng tương lai sẽ là mười phần thật không phải giả dối!”.

“Đi rửa tay rồi ăn cơm thôi, hôm nay tôi có nấu những món em thích ăn”.

[ … ]

Sau khi xuất viện cả Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch đều nghỉ ngơi một tuần rồi mới đến Ninh thị làm việc. Một tuần này, Ninh Hoắc Đông đưa Sơ Địch đi rất nhiều nơi, hắn đối xử với cô cũng rất tốt, dường như muốn làm mọi thứ để bù đắp cho Sơ Địch.

Như thường lệ Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông tay trong tay đến tập đoàn. Hai người vừa lên đến đại sảnh đã thấy Ngụy Sinh chạy đến, sắc mặt hắn có phần nghiêm túc.

“Ninh tổng, phó tổng Sơ, Thẩm Biên của tập đòan Thẩm thị đến tìm hai người, nói là muốn bàn chuyện hợp tác”.

Sắc mặt Sơ Địch nhất thời căng cứng. Ninh Hoắc Đông ở bên cạnh cũng cảm nhận được sự thay đổi của cô. Hắn không nói gì, nhưng tâm trạng lại không được tốt cho lắm.

Đúng như lời Ngụy Sinh nói, Thẩm Biên đã ở trong văn phòng đợi hắn và Sơ Địch. Lần gặp mặt này không khí còn căng thẳng hơn lần gặp mặt trước.

“Ninh tổng, phó tổng Sơ, hai người cuối cùng cũng đã đến rồi”.

Thẩm Biên chủ động ra chào hỏi. Hắn đưa tay muốn bắt lấy tay của Ninh Hoắc Đông nhưng Ninh Hoắc Đông hoàn toàn không khách khí. Hắn dẫn Sơ Địch đi thẳng ra ghế sofa rồi ngồi xuống.

“Thẩm tổng hôm nay đến là muốn bàn chuyện làm ăn?”.

Đôi chân theo dài của Ninh Hoắc Đông vắt chéo lên nhau. Hắn vẫn nắm chặt lấy tay của Sơ Địch, đùa nghịch bàn tay nhỏ bé của cô.

“Phải. Nghe nói Ninh thị có một lượng lớn rượu đã được sản xuất. Thẩm thị chúng tôi muốn được sử dụng rượu của Ninh thị trong bữa tiệc sắp tới. Thẩm thị sắp tới sẽ tiến vào thị trường trong nước, thành phố Cảnh Dương là nơi đầu tiên bắt đầu, thế nên tôi muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo nhất. Không biết Ninh tổng thấy thế nào?”.

Ninh Hoắc Đông không nêu ý kiến của mình ngay. Hắn quay đầu nhìn Sơ Địch ở bên cạnh, cười nhẹ.

“Em thấy thế nào?”.

“Ninh thị và Thẩm thị không thể hợp tác. Chúng ta cần một tập đoàn có danh có tiếng để quảng bá rượu cho chúng ta. Tập đoàn Thẩm thị hiện tại còn chưa tiến vào thị trường trong nước làm sao có thể đáp ứng được yêu cầu này?”.

Sơ Địch dĩ nhiên là từ chối. Cô không muốn Thẩm Biên có bất cứ liên quan đến Ninh Hoắc Đông.

Ninh Hoắc Đông bật cười, trong đôi đồng tử màu hổ phách của hắn lóe lên một thứ ánh sáng sắc sảo hiếm thấy.

“Nhưng tôi lại thấy để Thẩm thị giúp chúng ta quảng bá rượu không phải là không tốt. Thẩm thị tuy không có chỗ đứng trong thị trường trong nước nhưng lại rất có chỗ đứng ở thị trường nước ngoài, điều này không phải em rất rõ hay sao? Chúng ta giúp Thẩm thị củng cố thị trường trong nước, Thẩm thị giúp chúng ta củng cố thị trường nước ngoài”.

Gương mặt Sơ Địch mang một vẻ u ám. Cô biết khi Thẩm Biên mở lời muốn hợp tác thì Ninh Hoắc Đông đã chắc chắn đồng ý rồi. Câu hỏi mà hắn hỏi cô chỉ là một câu hỏi hắn dùng để thăm dò cô mà thôi.

Ninh Hoắc Đông dùng điện thoại nội bộ gọi cho Ngụy Sinh.

“Chuẩn bị hai phần hợp đồng, sau đó mang đến văn phòng tôi”.