Tác giả: Đô Xuân Tử

Edit: Mộc

Nhìn thấy Thịnh Khải, Trạm Lam rất bình tĩnh, hình như không kinh ngạc chút nào.

Cô chỉ yên lặng nhìn hắn ta trong hai giây, sau đó xoay người, coi như hắn không tồn tại, đi vào trong phòng.

Bỗng nhiên Thịnh Khải nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại.

Trạm Lam nhíu mày, ngước mắt lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt Thịnh Khải có vẻ xấu hổ, chậm rãi mở miệng : « Hiện giờ anh Ba không thể phân thân ra được, đành bảo tôi lái xe đưa cô về. »

« Tôi không muốn trở về. » Trạm Lam nói rõ từng chữ : « Càng không muốn về với anh. »

“Cô…” Thịnh Khải bĩu môi, tai ửng hồng rất đáng nghi, hít thở sâu mấy lần mới nói: “Xin lỗi còn không được sao, lúc trước đều là do tôi không tốt, bà tổ cô xin hãy đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi đi. Nếu tôi không thể đưa cô trở về, anh Ba nói thẳng rằng tôi cũng không cần về nữa, bảo tôi cứ đi theo cô đi. Xin hãy thương xót có được không?”

Anh Ba vừa ra ngoài, có rất nhiều việc phải xử lý, đúng là không thể thoát thân được. Nhưng anh Ba không để Trì Hạo đến đón Trạm Lam mà lại bắt hắn đến, rõ ràng là muốn tạo cơ hội cho hắn và Trạm Lam ở chung, để cô tha thứ cho hắn.

Xem ra trải qua lần này, anh Ba sẽ không buông tay cho người phụ nữ này. Anh Ba hy vọng những người mình quan tâm tin tưởng cũng sẽ không có khúc mắc, hòa thuận với nhau cho nên mới muốn hắn và Trạm Lam cải thiện quan hệ. Có điều thật ra bây giờ hắn cũng không ghét Trạm Lam như trước, nhất là khi biết hóa ra Trạm Lam đã đến đồn cảnh sát cứu anh Ba ra.

Trạm Lam không muốn để ý đến hắn, thoát khỏi sự khống chế hắn, vốn dĩ Thịnh Khải cũng không nắm tay cô quá chặt.

Thấy Trạm Lam xoay người đi vào trong, Thịnh Khải nhắm mắt theo đuôi đằng sau: “Họa thủy, cô theo tôi trở về đi. Nếu lần này cô không theo tôi về, anh Ba cũng sẽ sai Trì Hạo tới thôi.”

Trạm Lam ngồi lên giường, thu dọn mấy cuốn sách bị cô vứt lung tung.

Thịnh Khải không cam lòng khuyên bảo: “Nếu cô không về với Trì Hạo, anh Ba sẽ đích thân tới bắt cô. Phải biết là anh Ba không kiên nhẫn giống tôi đâu.”

Cuối cùng Trạm Lam cũng ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái với Thịnh Khải.

Thịnh Khải bĩu môi: “Được rồi, anh Ba còn kiên trì hơn tôi một chút, nhưng cô cũng không thể nhổ râu ở miệng cọp được, anh Ba…”

“Được.”

Thịnh Khải còn nói gì đó, hết một lúc mới dừng lại, kinh ngạc nhìn Trạm Lam: “Cô vừa nói cái gì?”

Trạm Lam lại không nói thêm gì nữa.

Con ngươi Thịnh Khải đảo một vòng, sau đó thì cười ngây ngô: “Được, tôi nghe thấy cô nói ‘được’. Dù sao thì cô cũng nhận lời rồi, thu dọn xong nhất định phải đi theo tôi!”

Lần này Thịnh Khải tới một mình, có lẽ là vì không muốn đàn em của hắn thấy dáng vẻ hắn khúm núm với cô.

Trên đường, Thịnh Khải lái xe rất nhanh, nhận ra được hắn rất nhớ nhà, hận không thể chạy ngay lập tức về bên cạnh anh Ba của hắn. Trạm Lam ngồi ở ghế phụ, cả đường đều im lặng, ngơ ngẩn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Thịnh Khải thường quay đầu lại nhìn Trạm Lam, muốn nói lại thôi. Không phải Trạm Lam không cảm nhận được, chỉ là mặc kệ, hơn nữa cô tò mò muốn xem Thịnh Khải nghẹn được tới khi nào.

Quả nhiên, không lâu sau, cuối cùng Thịnh Khải phải mở miệng: “Aiz…, họa thủy, tôi nghe nói hôm đấy một mình cô cầm chứng cứ tới tìm phó cục Trương, ra mặt vì anh Ba. Không nhìn ra được là cô dũng cảm như thế đấy. Có điều không phải là cô không muốn sống cùng anh Ba sao, vì sao còn giúp bọn tôi?”

Trạm Lam chậm rãi quay đầu sang, liếc Thịnh Khải một cái, không trả lời, trái lại hỏi: “Phong Thiên Tuyển nói thế nào với anh về việc đưa tôi về.”

Thịnh Khải giật mình, có chút ai oán nói: “Nói là phải đưa Giang Trạm Lam về, bằng không thì cho tôi chọn hai con đường, một là đi theo cô luôn không cần về, hai là chặt một chân rồi tự bò về. Đã chặt chân rồi còn không cho tôi ngồi xe về, anh Ba đúng là nhẫn tâm.”

Mấy câu cuối cùng, càng nói càng nhỏ.

Trạm Lam khẽ cong môi, quả nhiên là giọng điệu của Phong Thiên Tuyển.

Có điều Phong Thiên Tuyển cũng chỉ dọa Thịnh Khải mà thôi.

Thịnh Khải không hề để thời gian lãng phí, là một người rất thích buôn chuyện. Dọc đường đi, một người tự nói liên thanh không ngừng, Trạm Lam lại chỉ nghe lọt rất ít.

Về sau, Thịnh Khải cũng phát hiện có gì không ổn: “Họa thủy, sao sắc mặt cô tệ thế?”

Trạm Lam day mi tâm, cảm thấy dạ dày đang cuồn cuộn, hạ kính cửa sổ xe xuống, gió thổi vào mặt, cô tham lam hít từng luồng không khí.

Gió thổi qua mái tóc dài của Trạm Lam, Thịnh Khải ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, nhăn mày hỏi: “Cô uống rượu à?”

Cô gật đầu: “Ừ.”

“Uống bao nhiêu?”

“Nửa chai rượu đỏ.”

“Cái gì?” Nếu là người khác thì nửa chai rượu đỏ chẳng là gì, nhưng hắn vẫn còn ấn tượng về lần say rượu trước của Trạm Lam, tửu lượng của người phụ nữ này rất kém, không đến mức vừa uống đã say, nhưng không phải người không cần người khác lo lắng.

“Cô sẽ không nôn chứ?” Sắc mặt Thịnh Khải cũng trắng ra, xe này là cố ý mua mới để ăn mừng việc anh Ba thoát được xui xẻo.

Bỗng nhiên, Trạm Lam vỗ lên ghế Thịnh Khải: “Mau dừng xe!”

Thịnh Khải cũng chẳng quan tâm có thể dừng xe ở đây hay không, lập tức giẫm phanh, Trạm Lam mở cửa xe, vội vàng chạy tới bãi cỏ.

Cô nôn một lúc, dùng nước Thịnh Khải đưa cho để súc miệng, gắng gượng đứng thẳng người.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, cả người cô ngã xuống, ngất đi.

Ở giây cuối cùng, một cánh tay rắn chắc đỡ cô vào lòng.

Thịnh Khải đã có vẻ buồn bực: “Thế nào rồi, có thấy khá hơn không? Phụ nữ các cô đúng là yếu ớt, ngồi xe một lúc mà cũng lắm bệnh như vậy.”

Trạm Lam không để ý hắn oán giận, mệt mỏi gọi: “Thịnh Khải.”

“Làm sao?” Giọng điệu của hắn rất bực tức.

“Tôi bị váng đầu, để tôi dựa vào một lúc.”

“Ờ.”

Hiếm khi Thịnh Khải kiên nhẫn như thế, để Trạm Lam tựa đầu vào ngực hắn, trên đường lớn thỉnh thoảng lại có xe chạy qua, hắn cũng không biết những người đó có thấy tư thế mờ ám của hắn và Trạm Lam không.

Tai hắn đỏ hồng, đẩy vai Trạm Lam: “Này, cô dựa đủ chưa hả?”

Cô không trả lời.

Thịnh Khải nắm vai cô đẩy ra, phát hiện Trạm Lam đã ngủ mất, lông mi rất dài tạo thành cái bóng mờ dưới ánh mặt trời, gương mặt cô rất nhỏ, lúc này mới phát hiện dường như cô gầy hơn lúc trước rất nhiều, xương quai xanh mảnh khảnh nhìn rất rõ.

“Phụ nữ đúng là phiền phức.” Không nhịn được nói một câu, nhưng vẫn nhẹ nhàng bế cô lên, đặt ra ghế sau.

Ý thức của Trạm Lam hỗn loạn không rõ ràng, không biết là hiện thực hay đang nằm mơ, chỉ mơ màng cảm thấy xe lại bắt đầu chạy, sau đó vào khúc cua.

Khoảng cách này hẳn là vẫn chưa tới Đông Thành.

Cảm giác được Thịnh Khải ôm cô ra, đi một lúc, sau đó nghe thấy tiếng nói của người lạ, bọn họ nói rất nhỏ, có mấy câu không nghe rõ, nhưng Thịnh Khải to tiếng vẫn làm cô đau đầu.

« Phòng này mà là phòng cao cấp hả, cả phòng lẫn giường đều bé như ở bệnh viện ấy, còn phòng nào lớn hơn không ? Tôi muốn ba phòng, có 1 phòng khách. »

Trạm Lam nghe thấy người kia ấm ức giải thích : « Tiên sinh à, chúng tôi chỉ là nhà nghỉ thôi, không phải khách sạn, chỗ này là rừng núi hoang vắng, làm gì có 3 phòng riêng với một phòng khách, ngài cứ ở tạm một đêm được không ? »

Không rõ Thịnh Khải nói gì, rõ ràng là ghét bỏ, đúng là đại thiếu gia như hắn chưa từng ở chỗ như thế này.

Nhưng Trạm Lam lại không chịu nổi nữa, ở trong ngực hắn, cô không thoải mái giật người, khiến Thịnh Khải chú ý, Thịnh Khải cố nhịn, đành phải nộp tiền, làm thủ tục vào ở.

Chỉ cần có thể nằm lên giường, Trạm Lam chẳng quan tâm gì nữa, ngủ say tới tận khi trời đen kịt, lúc nửa ngủ nửa tỉnh dường như nghe thấy Thịnh Khải gọi điện thoại : « Họa thủy không khỏe, trên đường nôn không ngừng, em thực sự không trêu chọc gì cô ấy, trên đường đi chỉ còn chưa gọi cô ấy là bà tổ cô thôi, mời bác sĩ à ? Nhưng anh Ba đang bận mà, cứ giao họa thủy cho em là được… »

Thịnh Khải còn nói gì đó, Trạm Lam đã chẳng còn sức nghe tiếp nữa, cong môi một chút, tiếp tục ngủ ngon lành.

Ngủ một cái tới tận nửa đêm, tiếng mở cửa và tiếng bước chân đánh thức Trạm Lam, cô nhíu mày, lật người một cái.

Không biết bao lâu sau, trên mặt thấy ngứa ngáy, dường như có ngón tay của người nào đó đang vuốt ve da thịt cô.

Bàn tay kia có mùi thuốc lá nhè nhẹ, thật lâu không tan.

Người kia gạt tóc dính đầy mồ hôi trên mặt cô, động tác rất nhẹ nhàng, khiến Trạm Lam cảm thấy rất thoải mái.

Không tự chủ cử động, cô càng dán mặt vào tay của người kia.

Hình như hắn dừng lại một lúc, sau đó mùi hương càng đậm hơn, trên môi có cảm giác mềm mại ấm áp.