Edit: Mộc

Thịnh Khải trừng hai con mắt, cắn răng: “Cô dám? !”

“Sao tôi không dám chứ, nếu anh lại chọc tức tôi, tôi sẽ nói thế với cảnh sát đấy!” Trạm Lam quát trở lại.

Thịnh Khải nghe thế thì đoán cô cũng không nói vậy với cảnh sát, mới yên lòng, lúc đối diện với Trạm Lam, ánh mắt vô cùng tức giận, chỉ hận không thể bóp chết cô ở đây.

Lúc này Trì Hạo cũng tới, vỗ vai Thịnh Khải: “Đây là đồn cảnh sát, đừng làm thái quá. Hơn nữa, tôi nghĩ cô Giang thông minh như vậy, nói gì làm gì cũng có chừng mực.”

Ánh mắt Trì Hạo nhìn Trạm Lam rõ ràng có vài phần uy hiếp.

Thịnh Khải đè cơn giận xuống, cuối cùng cũng buông tay cô.

Trạm Lam hung hăng trừng mắt với hắn một cái, đi theo Hướng Huy vào một phòng hỏi.

Trì Hạo thấy xung quanh không có ai mới nói với Thịnh Khải: “Cậu đừng có hở chút là dọa dẫm cô ta, người phụ nữ này có móng vuốt đấy, cậu cứ chọc cô ta tức giận thì sớm hay muộn cậu cũng phải chịu khổ.”

“Một người phụ nữ thì có thể làm gì chứ? Tôi chỉ sợ cô ta mượn cơ hội này gây bất lợi cho anh ba, chúng ta còn chưa hiểu rõ cô ta, tôi thật sự không yên lòng giao cô ta cho cảnh sát.” Thịnh Khải nhíu mày.

Trì Hạo cũng thở dài: “Thuận theo tự nhiên đi, hiện giờ quan trọng nhất là đưa anh ba ra.”

Thịnh Khải cũng hiểu đây mới là việc quan trọng nhất, gật đầu: “Ừ, tôi biết.”

Mặc dù Trạm Lam còn chưa có giấy phép hành nghề luật sư, nhưng cũng biết quyền lợi của mình, cô gọi điện cho Chu Hân Nhã tới đón, cũng chỉ trả lời cẩn thận với cảnh sát.

Sau khi kết thúc, làm thủ tục xong, Trạm Lam và Chu Hân Nhã cùng ra khỏi đồn cảnh sát, không ngờ Trì Hạo và Thịnh Khải vẫn chưa đi, đang đứng ở cửa.

Trạm Lam coi như không thấy bọn họ, nhưng Thịnh Khải làm sao lại tốt thế chứ?

“Ấy, nhanh như vậy đã tìm được chỗ dựa vững chắc rồi, cô đúng là có trăm cách biến hóa đấy, Giang Trạm Lam.” Thịnh Khải khoanh tay trước ngực, tùy tiện dừng xe ở cửa đồn cảnh sát, cả người dựa lên cửa xe, mặc dù ấn tượng của Trạm Lam với người này tệ đến vô cùng, nhưng không thể phủ nhận trông anh ta rất ưa nhìn.

Trạm Lam không thèm để ý đến lời nói mát của Thịnh Khải, lúc này Trì Hạo đi tới, hỏi: “Cô Giang, xe đã chuẩn bị xong rồi, anh ba nói cô hãy về Tri Cảnh Viên đi.”

Trạm Lam mím môi, trầm mặc chống lại, Chu Hân Nhã bên cạnh biết ý ra mặt, chắn trước mặt Trạm Lam và Trì Hạo: “Theo tôi được biết thì bạn tôi có quyền tự do cá nhân chứ? Cô ấy muốn đi đâu thì đi đấy, ‘anh ba’ trong miệng các anh không có quyền can thiệp.”

Trì Hạo nhíu mày, lúc này mới chú ý tới Chu Hân Nhã, Thịnh Khải đã có vẻ không kiên nhẫn, định chạy qua: “Quyền lợi? Cô ta chỉ có quyền duy nhất là chọn lên xe của tôi quay về hoặc tự đi bộ về!”

Chu Hân Nhã vào nghề đã lâu, vô cùng ghê gớm, người có quyền thế đã gặp không ít, đương nhiên không bị Thịnh Khải dọa dễ dàng, cô cười: “Trạm Lam sẽ không chọn loại nào hết, hơn nữa thứ lỗi cho tôi nhắc nhở, vị tiên sinh này, đây là đồn cảnh sát, nếu anh cảm thấy cơm tù ăn ngon thì có thể động tay chân bắt người đấy.”

“Cô!” Chu Hân Nhã là người sống bằng mồm mép, Thịnh Khải làm sao đấu lại được?

Thế là hắn nhìn Trạm Lam một cách hung bạo: “Cô có theo tôi về hay không? Đừng tưởng bây giờ anh ba không quản lý cô thì cô thích gì làm nấy, cô còn chưa nói chỗ để video thì đừng nghĩ đi!”

Trạm Lam không thèm nhìn Thịnh Khải, quay đầu nói với Chu Hân Nhã: “Hân Nhã, chúng ta đi thôi.”

“Giang Trạm Lam, nếu cô dám đi thêm một bước, tôi đánh cô đấy, cô tin không?!” Thịnh Khải quát Trạm Lam.

Chu Hân Nhã quay đầu lại, tức giận nhíu mày: “Này anh, nếu anh không câm miệng lại, tôi sẽ tố cáo anh tội đe dọa người khác!”

Thịnh Khải sắp xông lên, may mà Trì Hạo kéo hắn lại đúng lúc: “Được rồi, đã nói đừng có gây ồn ào, cậu không thể bình tĩnh một chút sao!”

“Tôi bình tĩnh hả? Sao cậu không nói cô ta vong ơn phụ nghĩa!” Thịnh Khải nhìn về phía Trạm Lam: “Ngoại trừ lúc đầu dùng chút thủ đoạn, anh ba có chỗ nào không tốt với cô? Tri Cảnh Viên xa như vậy, lúc trước anh ba không ở được vài lần, nhưng đợt này bị thương anh ấy đều ở lại đấy nghỉ ngơ, ngay cả buổi tối cũng chỉ muốn cô chăm sóc…”

Hắn còn chưa nói xong, Trạm Lam cũng xoay người, nhếch miệng chế nhạo: “Vậy tôi nên cảm ơn, tạ chủ long ân sao? Tới tận bây giờ tôi cũng không muốn ở cùng với anh ta, càng không cần anh ta yêu chiều gì! Tôi không thấy quý báu gì cả, hiểu không? Tôi không quý báu gì anh ta hết!”

“Anh ba nói không sai, lòng của cô đúng là làm bằng thép!” Thịnh Khải cắn răng: “Cũng vì lúc đầu là do anh ba ép buộc cô nên cô mới thông đồng với Tạ Minh Lãng sao? Hay là Tạ Phạm? Cô làm vậy có lợi gì chứ, đắc tội với anh ba, toàn bộ Đông Thành này đều sẽ không tha cho cô! Cô có biết người từng phản bội anh ba có kết quả gì không? Nhưng lần này anh ba lại không cho tôi động tới cô, thậm chí biết cô và Tạ Minh Lãng qua lại cũng chỉ bảo tôi tìm người dọa cô một chút. Bọn tôi không đánh phụ nữ và trẻ con, cô nghĩ rằng tôi thật sự muốn cắt đứt ngón tay cô sao?”

Trạm Lam cụp mắt xuống, không nói chuyện.

Thịnh Khải nói: “Nếu vào lúc này cô bỏ rơi anh ba, tôi sẽ coi thường cô!”

Chu Hân Nhã nhíu mày, dù không biết Trạm Lam gặp phải chuyện gì nhưng cô vô cùng không thích cách người đàn ông này đối xử với Trạm Lam, cô ôm vai Trạm Lam: “Trạm Lam, đừng để người ngoài quấy rầy, cậu muốn đi đâu thì cứ tự lựa chọn.”

Trạm Lam ngẩng đầu nhìn Chu Hân Nhã, lại nhìn Thịnh Khải và Trì Hạo ở đối diện, hai người đàn ông đều rất nghiêm túc nhìn cô.

Giây lát, cô mím môi nói với Chu Hân Nhã: “Mình đi cùng cậu.”

“Được.”

Đi cùng Chu Hân Nhã vài bước, cô nghe thấy Thịnh Khải gào lên phía sau: “Giang Trạm Lam, cô hãy cầu khẩn rằng sau này không xuất hiện trên địa bàn của tôi, nếu không tôi chắc chắn sẽ phá bỏ nguyên tắc không đánh phụ nữ!”

Trạm Lam định trở lại căn phòng mình thuê trước đây, vì lúc đó cô vẫn không nghĩ sẽ ở cạnh Phong Thiên Tuyển lâu dài nên vẫn thuê nhà tiếp, nhưng Chu Hân Nhã không yên tâm lắm, sợ Thịnh Khải sẽ dẫn người tới tìm, Trạm Lam đành theo Chu Hân Nhã đến nhà cô ấy.

Nghe tin tức từ phía Chu Hân Nhã thì lần này có lẽ Phong Thiên Tuyển sẽ không dễ dàng thoát khỏi nghi ngờ, dường như có người cố ý vu oan cho hắn, hiện trường Tạ Minh Lãng bị hại có cả vân tay và DNA của hắn, bao gồm cả hung khí ném ở hiện trường, có dấu vân tay của hắn rất rõ trên đó.

Mà Trạm Lam chắc rằng Phong Thiên Tuyển bị vu oan là vì đêm Tạ Minh Lãng bị giết, Phong Thiên Tuyển ở cùng cô.

Cảnh sát cũng dò hỏi rằng cô có thấy Phong Thiên Tuyển hôm đó không, nhưng cô không thể trả lời chính xác được, vì mỗi lần Phong Thiên Tuyển thỏa mãn xong, Trạm Lam sẽ về phòng ngủ của mình, vì thế Phong Thiên Tuyển có rời khỏi Tri Cảnh Viên hay không, cô không thể cho cảnh sát đáp án chính xác.

Sở dĩ cô cảm thấy không phải do Phong Thiên Tuyển làm là vì người đàn ông này vô cùng kiêu ngạo, chính hắn cũng đã nói chưa từng coi Tạ Minh Lãng là đối thủ, đã thế thì sao hắn lại để máu của người như thế làm bẩn tay mình chứ ?

Chu Hân Nhã sắp xếp phòng cho khách xong, quay lại đã thấy Trạm Lam ngồi ngơ ngẩn trên sô pha.

Đi tới, ngồi đối diện với cô, hỏi : « Nghĩ gì thế ? Còn đang suy nghĩ về vụ án của Phong Thiên Tuyển à ? »

Trạm Lam ôm một cái gối, cả người rúc trong góc sô pha, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu nhìn Chu Hân Nhã, một lúc sâu mới gật đầu : « Lần này có phải sẽ rất phiền phức không ? »

« Có một chút. » Chu Hân Nhã nói : « Ở Đông Thành này, Phong Thiên Tuyển cũng coi như có thể hô mưa gọi gió, nhưng mà Tạ Phạm đâu phải kẻ ăn chay, huống hồ lần này còn liên lụy đến đứa con duy nhất của ông ta. Phong Thiên Tuyển bị dính vào án mạng, dù cho hắn lợi hại thế nào ở Đông Thành đi nữa thì chỉ cần Tạ Phạm cắn riết không tha, hắn cũng không dễ dàng thoát được. »

« Nhưng chắc chắn không phải do hắn làm. »

« Mình cũng nghĩ không có khả năng là hắn, dù sao người như Phong Thiên Tuyển… » Chu Hân Nhã lắc đầu cười, nói tiếp : « Cứ cho là hắn muốn mạng của Tạ Minh Lãng thì gọi bừa tên tay chân nào là được, không đáng để tự mình động thủ. Có điều hiện giờ Tạ Phạm đang nóng mắt, chỉ sợ không nghĩ được nhiều như vậy, hơn nữa nếu bây giờ có thể diệt trừ mối nguy lớn như Phong Thiên Tuyển, đối với Tạ Phạm chỉ có lợi chứ không có hại. »

Trạm Lam gật đầu, không nói gì nữa, lại ngẩn người suy tư như cũ.

Chu Hân Nhã do dự một chút mới hỏi : « Trạm Lam, cậu và Phong Thiên Tuyển… Cậu lo lắng cho hắn như vậy, không phải là thích hắn chứ ? »

Trạm Lam nhìn về phía Chu Hân Nhã, cười nhạt : « Sao cậu lại hỏi như vậy ? »

« Chỉ cần cậu không thích hắn là được rồi. Mình cũng nghe được chút thông tin về Phong Thiên Tuyển, yêu người như thế nhất định sẽ rất vất vả, tâm nguyện của cậu không phải là tìm một người đàn ông trung thực tốt bụng để kết hôn, sau đó sẽ sống bình yên cả đời sao ? Hơn nữa, » Chu Hân Nhã cắn môi, cẩn thận nói : « Hạ Liên Triết từng liên lạc với mình, anh ấy nói rất nhớ cậu, muốn… đưa cậu rời khỏi đây. »