Về khoản làm bánh, Trạm Lam cũng không khéo tay lắm, may mà có dì Tô trợ giúp, cô vào thư phòng Phong Thiên Tuyển, dùng máy vi tính của hắn, tải xuống hình ảnh một cái bánh ngọt có vẻ đơn giản để làm mẫu, lại đi mua thêm nguyên liệu và công cụ, vất vả một buổi chiều mới có thể làm ra một cái bánh coi như tạm được.

Khi Trạm Lam và dì Tô ở trong bếp làm đến bước cuối cùng liền nghe thấy tiếng động từ cửa lớn biệt thự truyền vào, nghe tiếng bước chân thì có rất nhiều người tới, cô nhớ lần trước Thịnh Khải nói sẽ có nhiều người tới chúc mừng sinh nhật Phong Thiên Tuyển.

« Có thể là Phong tiên sinh đã về, nếu như tiên sinh thấy bánh ngọt cô tự tay làm cho tiên sinh, nhất định sẽ rất vui. »

Dì Tô nháy mắt với Trạm Lam, Trạm Lam cười nhẹ. Cô cũng không mong hắn tỏ ra nhiệt tình lắm, chỉ cần đừng chê cô làm bánh xấu là được, dù sao cô cũng mất nhiều công sức chuẩn bị.

Đưa bánh ngọt cho dì Tô, Trạm Lam rửa tay, đi ra phòng bếp. Phong Thiên Tuyển, Trì Hạo và Thịnh Khải đều ở trong phòng khách, còn có rất nhiều người mặc vest đen mà cô chưa từng gặp.

Không biết Phong Thiên Tuyển có chú tới cô không, tiện tay cởi áo vest vứt một bên ghế, sắc mặt Thịnh Khải và Trì Hạo cũng không tốt, hết sức nghiêm túc, khiến cho cô định hỏi đêm nay sẽ có bao nhiêu người tham gia cũng nuốt trở về.

« Anh ba, bây giờ nên làm thế nào ? » Thịnh Khải hỏi.

Miệng Phong Thiên Tuyển mím chặt một lát, lạnh lùng nói : « Cậu dẫn người đi lục soát trên kia. »

“Vâng.”

Thịnh Khải lập tức dẫn những người này lên tầng. Phong Thiên Tuyển đi tới cửa sổ sát đất, rút một điếu thuốc ra ngậm trong miệng, cái bật lửa phát ra một tiếng giòn vang, hắn hơi nghiêng đầu đốt điếu thuốc, ánh mắt quét qua Trạm Lam đang đứng ở cửa phòng ăn, lạnh lùng.

Rất nhanh sau đó Thịnh Khải đã đi xuống tầng.

« Anh ba, tìm thấy rồi. Thứ này đặt trong phòng ngủ của anh. » Vừa nói vừa đưa cho Phong Thiên Tuyển một vật đen thùi lùi : « Đã kiểm tra rồi, là sản phẩm mới nhất, kết hợp cả nghe lén và quay video. »

Phong Thiên Tuyển phun ra một ngụm khói trắng, không nhìn thứ trong tay Thịnh Khải, bình tĩnh nói : « Dựa vào mã số trên đấy, tìm người kiểm tra xem thứ này đã qua tay ai. »

Thịnh Khải không cử động mà chỉ chậm rãi quay đầu lại nhìn Trạm Lam. Những người ở Tri Cảnh Viên đều có thể tin tưởng, hơn nữa đã đi theo Phong Thiên Tuyển nhiều năm, không thể có ai phản bội hắn.

Ngay cả Thịnh Khải đều đoán được, người có cơ hội lắp camera ở phòng ngủ của Phong Thiên Tuyển chỉ có một, không có lý gì mà Phong Thiên Tuyển lại không nghĩ ra.

Trước khi Thịnh Khải định mở miệng, Trì Hạo kéo hắn lại, nói với Phong Thiên Tuyển : « Anh ba, bọn em đi kiểm tra ngay. »

Phong Thiên Tuyển vẫn đứng ở phía trước cửa sổ, không nhúc nhích.

Trì Hạo kéo Thịnh Khải không cam lòng đi ra ngoài, Trạm Lam rất lâu không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng : « Không cần điều tra đâu. »

Dứt lời, Trì Hạo và Thịnh Khải dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Trong nháy mắt, bầu không khí trong phòng khách căng thẳng làm người ta không thở nổi.

Trạm Lam chỉ nhìn bóng lưng Phong Thiên Tuyển, nói rất nhẹ : « Là tôi đặt trong phòng ngủ của anh. »

Lúc này, cô chẳng quan tâm đến những người khác nữa.

Cô nhìn Phong Thiên Tuyển chậm rãi quay đầu lại nhìn mình, ánh mắt rất bình tĩnh, thậm chí không có một tia gợn sóng, con ngươi của hắn che giấu rất sâu, khiến người ta không nhìn được tình cảm bên trong.

Nhưng Trạm Lam lại nhìn ra được sự lạnh lẽo trong ánh mắt hắn, thân thể lạnh, tim càng lạnh hơn.

Nhìn thẳng hắn từ xa, cô chỉ duy trì biểu hiện im lặng, người đàn ông này có khả năng chỉ dùng ánh mắt cũng có thể phá hủy một người !

Cuối cùng, giữa lúc giằng co trong im lặng, cô nghe thấy hắn trầm giọng, hỏi rõ từng chữ : « Giang Trạm Lam, thật ra thì cô là ai ? »