Edit: Mộc

Phong Thiên Tuyển bỗng nhiên xoay mặt cô lại: “Đang suy nghĩ gì?”

Trạm Lam lấy lại tinh thần, chậm rãi nhìn mặt hắn, một lát sau mới nói: “Nếu không phải là tôi, anh sẽ không bị thương.” Có lẽ lúc này cô cũng không ở đây mà nằm trong bệnh viện.

Phong Thiên Tuyển buông cô ra: “Nếu tính toán như thế thì chẳng phải em mới là người vô tội sao? Những người đó là vì tôi mà đến, không liên quan đến em.”

Cô sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu rõ ý hắn, ngước mắt lên nhìn hắn, trong mắt xuất hiện ý cười.

Người đàn ông này thật là…

Phong Thiên Tuyển bỗng nhiên cười: “Con mèo hoang nhỏ hóa ra cũng có lúc thu móng vuốt về, cái kiểu diễn xuất xuân thương thu buồn của Lâm muội muội chẳng giống em chút nào.”

Cô trừng hắn, quả nhiên vẫn không thể tử tế với hắn được.

Ném khăn mặt vào trong nước: “Bảo ca, tự mình rửa đi.”

Nói xong, cô đứng lên, lúc này tay bỗng nhiên bị nắm lại, Trạm Lam hét lên một tiếng, bất ngờ bị hắn kéo vào trong nước.

Mặc dù bồn tắm không sâu nhưng lại rất trơn, Trạm Lam bị ngã một lúc lâu mới dậy được, lập tức giận dữ với hắn: “Phong Thiên Tuyển! Anh khiến tôi uống phải nước tắm của anh rồi…Ưm..”

Còn chưa nói xong liền bị hắn ấn vào trong nước. Chỉ là lần này có khác, môi hắn cũng dán lên theo.

Trạm Lam muốn phản kháng nhưng tay vừa chạm tới cánh tay hắn, chợt nhớ ra hắn bị thương liền không dám nhúc nhích nữa. Phong Thiên Tuyển được một tấc lại muốn tiến một thước, cạy mở hàm răng cô, giống như muốn hút hết tất cả không khí trong phổi cô, Trạm Lam vịn hai vai hắn giống như bám vào tấm gỗ cứu mạng nhưng cũng không quên tránh chỗ bị thương.

Chờ khi chấm dứt, cô cực kỳ chật vật, áo ngủ ướt sũng, tóc cũng ướt sũng dính lên người, không ngừng nhỏ nước. Trái lại, đầu sỏ gây nên hết sức nhàn nhã thoải mãi, còn cả dáng vẻ ‘phù dung xuất thủy’.

Trạm Lam về phòng mình thay áo xong mới trở lại, Phong Thiên Tuyển đã lau khô người, đổi một chiếc quần sạch, ngồi bên giường hút thuốc, nhìn thấy cô trong mắt vẫn mang ý cười xấu xa.

Cô lườm hắn một cái, cầm hộp thuốc đến, tháo băng vải đã dính nước của hắn.

Cẩn thận thay băng cho hắn, không thể tránh được nhìn vết thương, hai tay Trạm Lam khẽ run lên.

Phong Thiên Tuyển nhìn cô, phát hiện ra một việc: “Thế nào? Nhìn thấy máu là choáng phải không?”

Trạm Lam cụp mi, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.

Phong Thiên Tuyển phun ra một ngụm khói trắng cuối cùng, dụi đầu thuốc lá vào gạt tàn ở đầu giường cho tắt hẳn, nói: “Người phụ nữ của tôi mà lại thấy máu liền choáng sao được? Hôm nào bảo Trịnh Khải nghĩ cách giúp em chữa chứng bệnh này đi.”

“Tôi không phải y tá, cũng không phải bác sĩ, đâu đến mức ngày nào cũng thấy máu.”

“Vậy cũng phải chữa.” Hắn lại quay về thái độ bá đạo: “Vạn nhất ngày nào đó tôi bị thương, cần đến em, em lại sợ sệt thế này thì làm sao?”

Trạm Lam nhíu mày: “Mau nhổ đi!”

“Cái gì?” Hắn ngẩn ra.

Cô nói: “Nào có ai nguyền rủa mình bị thương chứ? Lời nói không tốt sẽ bay đi, mau nhổ đi!”

Phong Thiên Tuyển chỉ nhìn cô, không nói gì cả, con ngươi sâu thẳm, đen không thấy đáy.