Diệp Hân Đồng nhìn bộ dạng thưởng thức của anh cảm thấy ghê tởm.

“Quyển quyển là cái gì?”

Anh chậm rãi xoay đầu, thì thầm bên tai cô: “Kéo kéo”

Hóa ra là loại biểu diễn đó. “Tôi không muốn xem, chuyển xuống loại 1” Cô nghĩ lại, mấy trò biểu diễn nơi này chẳng có gì tốt lành, “Cực phẩm nội công là cái gì?”

“Âm la”

Diệp Hân Đồng nhíu mày: “Vậy là cái gì?”

“Là phụ nữ dùng phía dươi để biểu diễn”

Cô kích động muốn đập đầu vào tường “Thế còn cái cuối cùng?”

Mặc Tử Hiên nhìn cô gian ác, tay phất qua mặt cô dịu dàng đỡ lấy, Diệp Hân Đồng cương quyết tránh.

“Cùng nhau chơi đùa! Cô có thể tùy chọn một cô gái, chọn tôi cũng được.”

Ngất.

Diệp Hân Đồng mất bình tĩnh đứng lên “Anh thích thì chơi một mình. Tôi đứng ngoài cửa chờ.”

Cô trừng mắt liếc anh, xoay người đi ra cửa.

Anh nhanh chóng tóm được tay cô “Được rồi được rồi, tôi bảo bọn họ dừng lại”

Cô quay về phía mấynữ nhân đã cởi sạch, nói giọng lạnh lùng: “Các cô xuống đi”

Hồng Y cầm đầu chu đôi môi đỏ mọng “Người ta không nghe á…, đã nói rồi sao lại còn đổi ý?” Đôi mắt lúng liếng hết sức phong tình, đàn ông nhì thấy sẽ chẳng quản được hạ thân của mình.

Diệp Hân Đồng ngăn trước mặt Mặc Tử Hiên “Này, có tin tôi gọi đội cảnh sát tảo hoàng (càn quét tệ nạn) tới bắt hết các cô không.”

Hồng Y méo miệng cười, hai tay khoanh dưới bộ ngực, nơi nào đó bị ép lồi ra “Gọi đi, chị em chúng tôi đi nhiều lần rồi, cũng chẳng phải lần đầu không sợ”

Mẹ nó, lại còn loại vô liêm sỉ như thế nữa sao?

Diệp Hân Đồng cứng lưỡi.

“Các cô đi đi, các tiết mục phía dưới tôi đều trả tiền.” Mặc Tử Hiên kiêu ngạo nói, đôi tay đặt trên vai Diệp Hân Đồng, xoay người cô lại.”

Diệp Hân Đồng chuẩn bị ra mở cửa.

Quả nhiên, mặt mấy cô gái kia trở nên nịnh bợ kinh khủng.

“Vậy thì cảm ơn, chị em chúng tôi còn có thể ra sân, nếu cần hãy call chúng tôi.” Gặp được một ông chủ hữu tình hào phóng như vậy, bọn họ đương nhiên phải nịnh bợ thật khéo.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập.

Diệp Hân Đồng vừamới mở cửaliền đi.

Mấy cảnh sát mặc thường phục xông vào, thiếu chút nữa thì xô ngã cô. Một trong số đó dí súng về phía cô, lật ngược thẻ tên dõng dàng nói: “Tảo hoàng đây, ôm tay lên đầu, ngồi xổm xuống.”

“Hả?” Diệp Hân Đồng lúng túng muốn hộc máu. Cô đường hoàng là một cảnh sát tự nhiên bị tảo hoàng dẫn đi, nếu tin này truyền ra, cô làm gì còn mặt mũi nào.

Đều do tên đại thiếu gia phong lưu kia.

Diệp Hân Đồng ngồi xuống bên cạnh quay đầu trừng mắt với Mặc Tử Hiên. Ánh mắt đằng đằng sát khí.

Mặc Tử Hiên hơi sững sờ, cũng lúng túng, nháy mắt ra dấu với cô.

Diệp Hân Đồng không hiểu ý hắn muốn gì? Cô tức giận cúi đầu.

Mặc Tử Hiên yên lặng quay sang Diệp Hân Đồng, cọ cọ bả vai vào vai cô.

“Làm gì?” Diệp Hân Đồng thì thào.

“Cô nói với đồng nghiệp là đang ở đây thi hành công vụ để bọn họ tha cho chúng ta.” Mặc Tử Hiên cũng thì thầm.

Diệp Hân Đồng liếc anh một cái, uất ức không biết làm gì. Mặt cô xám ngoét như gan lợn. Đi theo Mặc Tử Hiên chẳng có chuyện gì tốt.

“Suỵt suỵt!” Diệp Hân Đồng nhỏ giọng lôi kéo sự chú ý của một đồng nghiệp.

“Đừng nói”. Hiển nhiên người đó chẳng thèm để ý đến cô, nhìn cô với ánh mắt hung thần ác sát ghét bỏ.

Diệp Hân Đồng lại trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên.

“Đi, nhanh đi a.” Mặc Tử Hiên dùng khẩu hình.

Diệp Hân Đồng đứng lên kéo một đồng nghiệp “Tôi là đồng nghiệp…, tôi có thẻ công vụ ở đây.”

Người đồng nghiệp kia nhìn Diệp Hân Đồng từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: “Cấp trên của cô là ai?”

“Vũ Văn Thành”

“Bảo anh ta gọi điện thoại cho tôi.”

Vừa nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng băng giá của Vũ Văn Thành, Diệp Hân Đồng rõ ràng thấy hối hận.