Nhìn lại điện thoại, còn có hai cuộc gọi nhỡ của Tiểu Khả.

Cô bỏ qua Vũ Văn Thành, nói chuyện với anh ta khẳng định là chẳng có chuyện gì tốt lành, cô gọi lại cho Tiểu Khả.

“Alo, cậu hôm qua đi đâu? Mình và Vũ Văn Thành đến nhà tìm cũng không thấy, cậu biết đấy, sắc mặt anh ta cả ngày đều khó coi, làm khổ đồng nghiệp bọn tớ.”

Diệp Hân Đồng cười ha ha không ngớt: “Thế à, anh ta không có tớ để trút giận nên đổ lên đầu mọi người hả?”

“Chứ còn gì. Cái mặt xị ra dài ngoằng. Hôm nay vừa đến, đây là lần đầu tiên đến muộn, mặt tái mét nhìn sợ muốn chết. À phải, rốt cuộc cậu ở đâu?”

Diệp Hân Đồng nở một nụ cười đắc ý. Lắc đầu duỗi chân: “Mình bây giờ đang làm nhiệm vụ, Lý Đốc Sát trực tiếp giao cho.”

“Tốt quá. Oa, thảm rồi, mình không nói với cậu nữa.”

“Alo, sao thế? Sao thế?”

“Vũ Văn Thành tới.” Tiểu Khả thì thào rồi cúp máy.

Trong điện thoại phát ra tiếng tút tút.

Diệp Hân Đồng hồ nghi liếc mắt nhìn điện thoại, để sang bên cạnh bàn, sau đó ăn mì. Ăn xong một miếng, cố ngẩng đầu hỏi Mặc Tử Hiên, “Anh nói vì với Vũ Văn Thành vậy? Lại có thể tán gẫu lâu đến thế.”

“Tôi nói với anh ta cô đang ở nhà tôi.”

Diệp Hân Đồng không phản ứng gì tiếp tục ăn, rất nhanh, bát mì chẳng mấy chốc mà hết sạch.

“Sau đó anh ta im lặng rất lâu, tôi nói tôi là bạn trai cô.” Anh nhíu mày nói tiếp, ánh mắt gian xảo chờ đợi phản ứng của cô.

Diệp Hân Đồng ngẩn người một chút, ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hiên, ngẫm nghĩ rồi cười “Trả lời cũng tốt đấy”

Cô tiếp tục cúi đầu ăn, mặt vẫn nở nụ cười, ai bảo Vũ Văn Thành cứ xem thường cô, còn nói không có thằng nào thích cô.

Rốt cuộc ăn đến miếng cuối cùng.

“Anh ta tiếp tục im lặng rất lâu, rồi cúp điện thoại.”

Diệp Hân Đồng ngẩng đầu cười nhìn Mặc Tử Hiên, đúng là cách xử sự của Vũ Văn Thành, thời gian trò chuyện hơn 5p, chỉ nói vài câu.

Đúng là kẻ ít lời.

Cô cúi đầu húp nước mì.

“Tôi cảm thấy anh ta thích cô.” Mặc Tử Hiên đột nhiên nói.

“Phụt” Ngụm nước phun vào bát.

Diệp Hân Đồng cầm khăn giấy trên bàn, chùi khóe miệng, vẻ mặt không hề đồng tình.

“Cảm giác của anh hoàn toàn vô căn cứ, nếu anh ta thích tôi, lợn nái cũng trèo được lên cây.”

Chuông điện thoại reo, là Vũ Văn Thành.

Diệp Hân Đồng cau mày, ấn nút nghe.

“Về ngay cục cảnh sát cho tôi.” Giọng Vũ Văn Thành chói tai.

Diệp Hân Đồng dơ xa điện thoại ra khỏi tai.

“Tôi không muốn.”

“Cô tưởng cô có thể nhận nhiệm vụ này à?”

Diệp Hân Đồng hơi tổn thương, nhưng nháy mắt biến mất. Tức giận nổi lên: “Vũ Văn Thành, đừng xem thường tôi.”

“Xem thường? Cô không biết mình có thể mất mạng sao?”

“Thế thì sao? Mạng là của tôi, tôi muốn sao là việc của tôi, kể cả ngày mai tôi thương tích đầy mình nằm trong vũng máu cũng là chuyện của tôi. Anh yên tâm, cho dù có chết tôi cũng sẽ gắng sức hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó.”

“Tôi chỉ sợ cô chết một trăm lần cũng không hoàn thành được”. Anh quát.

Không khí ngừng chuyển động, Diệp Hân Đồng tức giận ngực muốn nổ tung. Mắt ửng đỏ.

“Vậy thì hãy nhặt xác cho tôi.” Diệp Hân Đồng cúp máy ném lên bàn.

Cô khẽ nhíu mày, định uống canh lại nhớ ra mình vừa nhổ vào.

Ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hiên vẫn đang dùng ánh mắt kỳ quái như xem hài kịch.

“Khi nào anh trở về Hàn Quốc?”

Anh nhún nhún vai: “Không rõ lắm, có lẽ sẽ ở lại Trung Quôc luôn.”

Tại sao cô nghe thấy anh ta bảo sẽ ở lại Trung Quốc mà phát run? Tâm tình cũng trở nên nặng nề.

Mặc Tử Hiên nhìn quanh bốn phía, “Chỗ này là nơi ba tôi ở trước đây, ba tôi là người Trung Quốc, một quân nhân TQ.”