Editor: Nguyen Hien.

Nhà giam Thành Đông cách thành phố Duật Phong khoảng nửa giờ đi xe.

Phạm nhân mặc đồ đồng phục của nhà giam, ở đây mỗi khi ra ngoài đều nằm trong thời gian quy định. Trước một khoảng đất rộng rãi, mọi người đồng loạt nhốn nháo, hiện ra một cỗ áp lực.

Trên đài cao, Giám ngục giơ tay lên hướng về phía đám người, chỉ vào một vị trí, trầm giọng nói: “Người ngồi ở góc tường đó chính là Hàn Hứng Kiều.”

Luật sư Tiền mỉm cười gật đầu một cái, lui về phía sau một bước, để người phía sau có thể tiến lên nhìn người đó rõ ràng hơn.

Lăng Cận Dương mặc một bộ đồ tây màu đen, cổ áo ủi thẳng không một nếp nhăn. Ánh mắt thâm thúy dao động, lạnh lẽo quét qua, thấy bóng người cách đó không xa, trái tim hung hăng bóp lại.

Có lẽ chưa từng tiếp xúc qua, nên không có cảm giác gì gọi là máu mủ tình thâm. Bất quá lần này khi nhìn đến ông, Lăng Cận Dương chỉ nhìn kỹ gò má, nhưng anh có cảm giác trong cơ thể như có dòng nhiệt lưu, nhanh chóng chạy vào trong mỗi tế bào.

Không cần nghiệm chứng, cũng không cần chứng thực, giờ phút này Lăng Cận Dương có thể hoàn toàn xác định được.

“Thiếu gia…” Nhìn thấy anh suy nghĩ mất hồn, luật sư Tiền nhẹ nhàng kêu anh một tiếng.

Nghe ông gọi, Lăng Cận Dương phục hồi tinh thần lại, anh thu lại tất cả cảm xúc trong đáy mắt, lạnh lùng xoay người đi ra bên ngoài.

Giám ngục dẫn bọn họ đi ra ngoài, vừa đi anh ta vừa hỏi luật sư Tiền: “Lần này ngài đến hỏi vụ án liên quan đến Hàn Hứng Kiều, có phải có tình huống gì đặc biệt hay không?”

“Không có gì.” Luật sư Tiền là người từng trải qua nhiều trường hợp như vậy, đối đáp tự nhiên cẩn thận: “Có người ủy thác, tôi liền đến xem một chút, về sau không tránh khỏi việc còn tới làm phiền cậu nữa.”

“Không có gì.” Giám ngục cười cười, nói chi tiết cho ông biết: “Những năm qua Hàn Hứng Kiều có biểu hiện không tệ, được giảm hai lần hình phạt.”

Luật sư Tiền chỉ cười không nói, yên lặng lắng nghe, trong lòng ghi nhớ kỹ.

Đi ra cửa chính của nhà giam, luật sư Tiền khách sáo đi qua, vội vàng đi tới xe của Lăng Cận Dương, “Thiếu gia, cậu có phân phó gì không?”

Lăng Cận Dương híp mắt, mím chặt môi, quay đầu nhìn luật sư Tiền, trầm giọng nói: “Ông tra rõ ràng giúp tôi, vụ án của ông ấy, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Vâng.” Luật sư Tiền cũng sớm dự liệu được nên cũng không có từ chối.

“Luật sư Tiền.” Sắc mặt Lăng Cận Dương trầm xuống, nhìn vào ánh mắt thâm thúy của ông: “Khoảng thời gian ông dốc sức làm việc cho nhà họ Lăng không ngắn, những năm này, tôi đối xử với ông…”

Luật sư Tiền khẽ cau mày, giọng nói buồn bã: “Thiếu gia, cậu đối xử với tôi không tệ, tôi đều khắc cốt ghi tâm.”

“Vậy được rồi.” Lăng CậnDương khẽ vuốt cằm, môi mỏng nở nụ cười: “Luật sư Tiền, tôi tin tưởng ông, cho nên nhờ ông làm giúp chuyện này. Chuyện này cũng chỉ có hai người chúng ta biết, không thể để rò rỉ bất cứ tin tức gì.”

Ngừng lại, ánh mắt Lăng Cận Dương lướt qua vẻ khác thường, “Ông nhớ, bất kể là ai cũng không được biết, bao gồm cả phu nhân tôi.”

Ánh mắt luật sư Tiền tối xuống, vội vàng hiểu được. Nền tảng cơ bản của người luật sư là tu dưỡng, ông tự nhiên sẽ giữ kín chuyện như bưng.

“Cậu yên tâm đi, chuyện không nên nói tôi tuyệt đối sẽ không nói nửa lời. Vụ án này thời gian đã qua lâu rồi, cần phải đi điều tra lại từ đầu, tôi nhất định sẽ mau chóng cho cậu biết tin tức.” Sau khi luật sư Tiền nói rõ, liền lái xe rời đi trước.

Nhìn chiếc xe hơi màu đen lái đi, ánh mắt Lăng Cận Dương dao động mạnh. Anh xoay người nhìn chằm chằm vách tường thật cao của nhà giam sau lưng, mày kiếm gắt gao nhíu chặt lại, hồi lâu cũng không buông ra.

Lái xe trở lại công ty, đẩy cửa phòng làm việc ra, Lăng Cận Dương nhìn thấy người ngồi bên trong ghế xoay đang ngơ ngẩn, ánh mắt tỏa ra nụ cười: “Em đang nghĩ gì thế?”

Ngửa đầu nhìn anh, dđl/q"d Đồng Niệm bất mãn kháng nghị: “Lăng tổng, trong giờ làm việc anh chạy đi đâu vậy?”

Lăng Cận Dương mím môi cười, cởi áo khoác trên người ra, tiện tay từ trong túi tiền móc ra một vật, dấu ở phía sau đi về phía cô, “Vậy có muốn trừ tiền lương của anh hay không?”

Nâng tay lên nhìn đồng hồ, Đồng Niệm mất hứng nghiêm mặt, khiển trách: “Đi khỏi giờ làm hai tiếng, để em hỏi bộ phận nhân sự trừ lương thế nào?”

Đi tới bên cạnh cô, Lăng Cận Dương dịu dàng ngồi xổm xuống, nhíu mày nhìn cô chằm chằm, cố ý cười xấu xa hỏi cô: “Có muốn biết anh đi đâu hay không?”

Đồng Niệm nhìn thấy ánh mắt nham hiểm của anh, rất muốn nói là không muốn biết, nhưng trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, cô cuối cùng gật đầu một cái, đôi mắt đen nhánh nhìn anh chằm chằm, chờ đợi anh giải thích.

Lấy hộp quà giấu ở phía sau ra, Lăng Cận Dương giơ lên trước mặt cô, kéo tay cô đặt hộp quà lên, cười nói: “Em mở ra xem đi.”

Nhìn thấy anh lấy hộp quà ra, cả người Đồng Niệm sửng sốt, trong lòng mơ hồ đoán đến cái gì, cô nhất tay mở nắp hộp ra, bên trong là chiếc nhẫn nạm hình trái tim bằng ngọc rubi.

Rubi to lớn, màu sắc đỏ tươi, giá trị tự nhiên sẽ không ít.

“Em nhớ rõ hôm nay là ngày mấy không?” Nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trước mắt, đáy mắt Đồng Niệm có hơi nóng lên một chút.

Lăng Cận Dương bỏ hộp quà vào trong lòng bàn tay cô, đưa tay giữ chặt gáy cô, cúi đầu cười, trán anh chạm vào trán cô, dịu dàng nói: “Hôm này là 100 ngày kể từ khi chúng ta kết hôn.”

Tựa đầu lên bả vai của anh, Đồng Niệm khẽ mỉm cười, trái tim dâng lên cảm giác ấm áp. Chỉ là nghĩ đến cái gì đó, cô chớp mắt, trong lòng lại lướt qua tức giận.

Người đàn ông bụng dạ xấu xa này, nhớ rõ ràng như thế, thế nhưng tối hôm qua lúc cô cố ý dò xét, anh lại giả bộ như không biết gì, làm ra bộ dáng như không nhớ, làm cô buồn bực cả đêm.

Nhìn đồng hồ treo tường, cây kim đã chỉ tới giờ tan làm. Lăng Cận Dương kéo tay cô, hôn lên trên mặt cô một cái, dịu dàng nói: “Tối nay chúng ta ra ngoài ăn đi, anh đã đặt bàn trước rồi.”

Mặc áo khoát cho cô xong, Lăng Cận Dương kéo tay cô rời đi. Từ phòng làm việc đi ra, vừa đúng lúc là giờ tan làm của nhân viên. Lúc đi ngang qua các nhân viên, ai nấy cũng điều hâm mộ không ngừng khi nhìn thấy bộ dáng tay trong tay của hai người bọn họ.

Kết hôn 100 ngày, cũng không coi là ngày gì quá lớn, nhưng đối với trong lòng hai người bọn họ mà nói, chuyện này rất là quan trọng. Mặc dù hai người đã gặp nhau rất sớm, nhưng vì có nhiều nguyên nhân nên cho tới hôm nay họ mới có thể chính thức đến với nhau.

Bữa ăn tối ở Lam Điệu đã được Lăng Cận Dương chuẩn bị chi đáo, không khí vô cùng lãng mạn.

Dùng xong cơm tối, vốn định dẫn cô lên núi bắn pháo hoa, nhưng thời tiết đột nhiên giảm mạnh nhiệt độ, Lăng Cận Dương sợ cô bị cảm nên đành thôi, lái xe đưa cô về nhà.

Trời đông giá rét, ban đêm nhiệt độ rất thấp. Mặc dù bên trong Lan Uyển rất ấm áp, nhưng phòng ốc trống trải, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy lạnh.

Tắm xong, sấy khô tóc, Đồng Niệm nhanh chóng chui vào chăn, chỉ là đắp một mình vẫn thấy lạnh, cô nhếch môi, rống cổ kêu lớn: “Lăng Cận Dương, Lăng Cận Dương…”

Cửa phòng ngủ có người đẩy ra, mặt Lăng Cận Dương khẽ biến sắc, sốt ruột hỏi: “Em sao vậy?” 

Nhíu mày nhìn anh, Đồng Niệm hất chiếc cằm tinh sảo lên, hỏi anh: “Sao anh còn chưa đi ngủ? ”

Lăng Cận Dương sợ hết hồn, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, sau khi nghe được lời cô nói, dở khóc dở cười: “Anh còn một dự án chưa xem xong, xem xong anh sẽ lập tức đi vào ngủ.”

Đồng Niệm nhếch miệng, đưa tay chỉ bên ngoài cửa, tức giận nói: “Cho anh mười phút, Nếu anh không quay lại em sẽ khóa cửa.”

"......"

Mặt Lăng Cận Dương đen như đáy nồi, không dám nói thêm cái gì, nhanh chóng xoay người chạy tới thư phòng. Mười phút? Thời gian rất nhanh, xử lý không tốt, tối nay anh sẽ ngủ một mình.

Kề từ lúc anh đi ra, Đồng Niệm liền cầm cái đồng hồ trong tay, cô mở đồng hồ bấm giây tính giờ, nhìn thời gian tích tắc trôi qua, trên mặt thoáng qua một chút ý cười.

Nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của anh, cô cảm thấy chơi đùa thật thú vị.

Chín phút rưởi, trên hành lang vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó cửa phòng ngủ có người đẩy ra. Lăng Cận Dương cũng canh giờ, thật may là không có quá giờ, nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

Đóng cửa phòng lại, Lăng Cận Dương đi đến bên cạnh giường, nhìn chằm chằm Đồng Niệm ở trên giường, ánh mắt thoáng qua vẻ nham hiểm. Anh trầm mặt đè cô dưới người, tức giận nói: “Em được đấy, có bãn lĩnh dám uy hiếm anh.”

“Ha ha ha…” Đồng Niệm bị anh cù lét, cảm thấy khó chịu, thở không ra hơi: “Em sai rồi…Tha cho em đi…”

Lăng Cận Dương giữ chặt hai tay cô, giữ chặt ở trên đỉnh đầu, khuôn mặt tuấn tú áp xuống, hung dữ hỏi cô: “Em nói xem, em sai ở đâu?”

“Ách…” Đồng Niệm mở trừng hai mắt, nịnh nọt nói: “Chỗ nào cũng sai hết.”

Bởi vì hai tay cô bị kéo lên cao, dđl/q"d trước ngực lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn, ánh mắt Lăng Cận Dương dần dần tối xuống, hơi thở nóng hổi bay ra ngoài, “Chính em cởi hay anh cởi cho em?”

Đồng Niệm có hơi kinh ngạc, sau đó khuôn mặt ửng hồng lên, nhìn ánh mắt hung dữ của anh, uất ức nói: “Em…tự cởi.”

Thật ra thì đâu có đợi cô cởi, vài cái Lăng Cận Dương đã xé rách quần áo trên người cô ra, nhét vào dưới chân giường. Anh nghiêng người đè xuống, há miệng ngậm môi của cô, hung hăng gặm cắn.

Đồng Niệm không có sức phản kháng, phát ra âm thanh vỡ vụn, cô ngửa đầu theo dõi ánh mắt sáng ngời của anh, thân thể từ từ khô nóng lên.

Mồ hôi trên người chảy đầm đìa, Lăng Cận Dương ôm chặt cô vào trong ngực, nhẹ nhàng hỏi: “Bảo bối, em có nguyện vọng gì không?”

Cả người Đồng Niệm mềm nhũn tựa vào trong ngực của anh, đôi mắt bùn ngủ đến nỗi mở không ra được, nghe được lời anh hỏi, trong đầu thoáng nghĩ qua cái gì, trên môi dâng lên một chút ý cười.

Cô rất muốn có một đứa con thuộc về anh và cô, làm minh chứng kết tinh tình yêu của bọn họ.

Lăng Cận Dương không nghe được đáp án của cô, chỉ thấy cô đã ngủ, trên khóe miệng còn mang theo nét cười. Anh cúi người xuống, hôn lên trán cô một cái, ôm chặt người trong ngực hai người cùng nhau ngủ thật say.

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Lăng Cận Dương mở mắt, anh không thấy Đồng Niệm nằm bên cạnh. Anh ngồi dậy tìm cô, nghe thấy bên trong phòng tắm có tiếng động, sau đó Đồng Niệm kéo cửa ra, cúi đầu đi tới bên giường.

“Sao nhìn em mất hứng vậy?” Thấy khuôn mặt cô ảm đạm, Lăng Cận Dương lo lắng hỏi.

Đồng Niệm thở dài, đưa mắt nhìn anh nói: “Dì cả của em lại đến rồi.”

Nghe vậy, Lăng Cận Dương sửng sốt một chút, sau khi phản ứng, đưa tay ôm cô vào trong lòng, quan tâm hỏi cô: “Đau bụng sao?”

“Không có.” Đồng Niệm lắc đầu một cái, tiễn đồng đen nhánh thoáng qua một chút mơ hồ: “Sao em lại chưa mang thai?”

Nghe được lời của cô…, khuôn mặt tuấn tú của anh hiện ra nét cười, anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái, cười nói: “Gấp cái gì, anh còn muốn có nhiều thời gian cùng em sống trong thới giới của hai người.”

“Ích kỷ!” Đồng Niệm giơ tay lên đánh anh, đôi tay ôm eo của anh, không nói gì.

Dịu dàng an ủi cô một lúc lâu, thấy cô lộ ra khuôn mặt tươi cười một lần nữa, Lăng Cận Dương mới dẫn cô xuống lầu ăn điểm tâm, sau đó cùng đi đến công ty làm.

Liên tục mấy ngày, tinh thần Đồng Niệm đều không tốt, trong lòng luôn nghĩ tới chuyện kia.

Tài liệu trên bàn mở ra một lúc lâu cũng không có động qua, cô thở dài, ấn điện thoại nội bộ trên bàn gọi đi: “Lăng tổng đang làm gì?”

Trợ lý nghe cô hỏi, trả lời: “Lăng tổng đi họp rồi ạ.”

Đồng Niệm chớp mắt, tắt điện thoại, cầm áo khoác và túi xách lên, nói cho trợ lý mấy câu, liền lái xe rời khỏi công ty.

Đi tới bệnh viện thành phố, Đồng Niệm trực tiếp đi lấy số, đi đến phòng phụ khoa kiểm tra.

Cầm kết quả siêu âm trở về, thấy thầy thuốc xem kết quả, khuôn mặt dâng lên nụ cười: “Tất cả đều bình thường.”

Đồng Niệm đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhăn mày lại: “Bác sĩ, tôi đã kết hôn ba tháng rồi, tại sao còn chưa mang thai?”

Nghe vậy, bác sĩ mím môi cười một tiếng, kiên nhẫn  giải thích: “Bình thường, nếu không ngừa thai, hai năm mà không có thai mới là có vấn đề, cần đến bệnh viện kiểm tra. Tình hình của cô rất tốt, không cần lo lắng.”

“Nhưng…” Đồng Niệm lo lắng trước kia có giải phẫu nên bị ảnh hưởng, không nhịn được hỏi.

Nhìn thấy cô lo lắng, bác sĩ giúp cô loại bỏ đi nghi ngờ: “Cô hãy yên tâm đi, giải phẫu trước kia cũng sẽ không để lại di chứng, cũng không ảnh hưởng đến việc cô mang thai lần nữa. Thời gian cô kết hôn chưa được bao lâu, có thể thân thể mệt mỏi, hoặc có nhiều nhân tố tác động đến tinh thần cũng sẽ ảnh hưởng đến sự thụ thai.”

“Nhân tố tác động đến tinh thần sao?” Đồng Niệm lẩm nhẩm lại một lần, trong đầu thoáng qua cái gì. Gần đây trong lòng cô có chút áp lực lớn, không chỉ chuyện trong nhà mà còn là chuyện ở công ty.

Bác sĩ đưa sổ khám bệnh trả lại cho cô, dđl/q"d dặn dò: “Chớ khẩn trương, thả lỏng tâm trạng là được.”

Đồng Niệm cám ơn, bỏ sổ khám bệnh vào trong túi xách, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Kiểm tra một lần, thấy các chỉ số bình thường, cô cũng an tâm, chuyện còn lại, thì phải theo lời dặn dò của thầy thuốc, thả lỏng tâm trạng.

Trở lại công ty, cửa phòng họp đã được mở ra, Đồng Niệm đi tới phòng làm việc của Lăng Cận Dương, nhưng cũng không có nhìn thấy anh. Sau khi hỏi trợ lý mới biết anh có việc gấp đã rời đi.

Lấy điện thoại di động ra gọi cho anh, Đồng Niệm cầm điện thoại, nhẹ nhàng hỏi anh: “Cận Dương, anh đi đâu vậy?”

“Em có chuyện gì sao?” Giọng nói âm trầm truyền qua điện thoại.

Đồng Niệm nhíu mày, giọng nói hạ thấp xuống: “Không có gì, em chỉ muốn hỏi anh một chút thôi.”

Bên kia đầu điện thoại, giọng nói âm trầm trở lại như bình thường: “Anh có chút chuyện phải xử lý, hôm nay tối anh mới về đến nhà.”

Đồng Niệm cũng không có hỏi nhiều, chỉ nói thêm hai câu rồi cúp điện thoại, chỉ cảm giác giọng nói của anh có hơi chút khác lạ.

Vốn muốn rủ anh đi chọn đồ dùng trong nhà cho ba, nhưng anh có chuyện, Đồng Niệm đành thôi. Cầm điện thoại di động lên gọi cho Doãn mạch, rủ cô cùng đi.

Đồng Niệm muốn sửa chữa phòng xong sớm một chút, mau chóng đưa ba về nhà, sau đó một nhà bọn họ cùng nhau sống bên nhau.

Sau khi Lăng Cận Dương nhận được điện thoại của luật sư Tiền, lập tức chạy đến phòng làm việc của ông.

Trước bàn làm việc màu đen, tài liệu chất đống. Kết quả điều tra, sau khi được sửa sang tập hợp lại, Luật sư Tiền chi tiết báo cáo cho anh, “Thiếu gia, hồ sơ năm đó tôi đều đã xem qua. Năm đó, Hàn Hứng Kiều đâm bị thương y tá của bệnh viện phụ sản, do y tá tử vong nên mới bị xử tù chung thân.”

Lăng Cận Dương nhíu mày, trầm giọng hỏi, “Nguyên nhân là gì?”

“Nguyên nhân cụ thể không rõ ràng lắm.” Luật sư Tiền mím môi, mở hồ sơ điều tra ra: “Bệnh viện phụ sản đó là nơi vợ của Hàn Hứng Kiều sinh con, vợ của hắn bởi vì bị xuất huyết nhiều sau sinh mà chết, Hàn Hứng Kiều vì cảm xúc bị kích động nên giết người, quan tòa năm đó lúc cân nhắc mức hình phạt cũng dựa trên điều này, cho nên tuyên án không thời hạn.”

Ánh mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương co rút lại, khuôn mặt tuấn tú buông xuống, ánh mắt sắc sảo chợt lóe lên rồi biến mất: “Luật sư Tiền, ông có thể bão lãnh ông ấy ra không?”

Luật sư tiền mỉm cười, ánh mắt thông minh dâng lên ý cười: “Tôi đã điều tra, Hàn Hứng Kiều ở trong tù có biểu hiện rất tốt, đã được giảm qua hai lần hình phạt, chưa từng bị kéo dài thời gian mãn hạn tù, hơn nữa thời gian ra tù chỉ còn lại hai tháng. Khoảng thời gian trước hắn được kiểm tra phát hiện gan không được tốt, trước tiên chúng ta có thể xin phóng thích, đợi đến khi vừa đến kỳ hạn mãn hạn tù, chúng ta lại đi làm thủ tục.”

“Mau sớm làm xong.” Lăng Cận Dương trầm mặt đứng lên, nhỏ giọng dặn dò ông mấy câu,liền lái xe rời đi.

Một tuần lễ sau, cuối cùng Hàn Hứng Kiều được phóng thích ra khỏi nhà giam.

Xe hơi màu đen lái đến một nhà trọ yên tĩnh, luật sư Tiền chở người tới đây, trên đường đi chỉ đại khái dặn dò một số chuyện đơn giản, cũng không có nói thêm cái gì.

Cất bước đi vào, Hàn Hứng Kiều ngước đầu nhìn người đàn ông đứng bên cửa sổ, hai vai có chút run run. Đôi tay ông khẩn trương dùng sức nắm chặt lại với nhau, toát ra một tầng mồ hôi mịn.

Hàn Hứng Kiều mặc dù đã hơn 50, nhưng vì thân hình cao lớn, mặc dù ở trong nhà giam nhiều năm như vậy, trên người vẫn lộ ra một cỗ nho nhã chí khí.

“Cậu…” Ông kinh ngạc nhìn bóng lưng phía trước, mím môi nói.

Lăng Cận Dương chậm rãi xoay người, đôi mắt sắc bén nhìn ông, lộ ra một tia lạnh lẽo.

Ánh mắt khắc sâu rõ ràng diện mạo của anh, Hàn Hứng Kiều đầu tiên là sững sờ, sau đó trên mặt đầy vẻ kích động, ông chạy tới mấy bước, dđl/q"d kéo cánh tay của anh hỏi: “Cậu chính là đứa bé được nhà họ Cố nhận nuôi?”

Lăng Cận Dương híp mắt, giơ tay lên né tránh không cho ông đụng vào, chất vấn: “Con của ông đã cho nhà họ Cố nuôi rồi sao?”

“Vâng.” Đáy mắt vẻ mặt của Hàn Hứng Kiều trong nháy mắt ảm đạm xuống, ông cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Năm đó tôi ngồi tù, đứa bé bị đưa tới cô nhi viện, sau đó bọn họ nói cho tôi biết, nhà họ Cố gia cảnh rất tốt, đứa bé được nhận nuôi sẽ không chịu khổ.”

Ngửa đầu nhìn chằm chằm người trước mặt, Hàn Hứng Kiều nhìn ngũ quan của anh, khóe miệng tràn ra nụ cười: “Con là con trai của ba!” Ông lau nước mắt trên mặt, hỏi anh: “Nhà họ Cố đối với con có tốt không?”

Ngừng lại, ông nhìn quần áo Lăng Cận Dương mặc trên người, nức nở nói: “Hẳn là rất tốt.” 

Lăng Cận Dương mím môi đi tới trước mặt của ông, khẽ đưa mặt tới gần, trầm giọng hỏi: “Ông thật sự xác định được là tôi được nhà họ Cố nhận nuôi sao?”

Hàn Hứng Kiều kinh ngạc mở to mắt, nghiêm túc cẩn thận nhìn chằm chằm người trước mặt, ông lướt mắt nhìn qua phía bên mi trái, chợt sửng sốt: “Bên cạnh phía mi trái của con sao không có nốt ruồi đen?”

Năm đó lúc từ phòng sanh ôm đứa bé đi ra, ông nhớ rất rõ bên mi trái của đứa bé có nốt ruồi đen rất nhỏ.

Sau khi hỏi, đáy mắt yên tĩnh của Hàn Hứng Kiều đột nhiên nổi lên cuồng phong, ông kéo cánh tay Lăng Cận Dương, cả ngưởi run rẩy: “Thì ra là…thì ra ba không có nói oan bọn họ, chúng ta thật sự là sinh đôi.”

“Là ai!” Hàn Hứng Kiều nắm cổ tay Lăng Cận Dương thật chật, tràn ngập tức giận quát: “Là ai ôm con đi? Hung thủ giết người, ôm con đi chính là hung thủ giết người.”